Trung Đảo Bắc Can trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Ta cảm giác
kế hoạch của Tỉnh Thượng có thể thực hành, tuy trước kia Tỉnh Thượng
phạm vào sai lầm không thể tha thứ, nhưng cũng là bị buộc bất đắc dĩ,
cũng không phải thật sự muốn phản bội chúng ta.
- Hiện tại ta biết rõ, ta không có trúng độc, là hắn đùa nghịch ta, ta so với các ngươi càng thêm hận hắn.
Trong hai tròng mắt Tỉnh Thượng Tàn Câu tràn đầy hận ý, đối với hai Hắc y nhân cúi đầu ba cái, nói ra:
- Xin các ngươi nghe ta một lần.
- Thập Tam, ý của ngươi như thế nào?
Hắc y nhân Thập Nhị, hít sâu một hơi nói ra.
- Hôm nay đi qua thời gian dài như vậy, chúng ta lại không biết, cẩu
tạp chủng kia đem Thập Nhất đi đâu. Dùng thực lực cẩu tạp chủng kia,
dưới tình huống Thập Nhất lại không có đề phòng, càng thêm không phải là đối thủ, chỉ sợ Thập Nhất đã bị giết.
Trong hai tròng mắt của Hắc y nhân Thập Tam, hiện lên một tia bi thống, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bây giờ chúng ta phải làm, là giết cẩu tạp chủng kia, vì Thập Nhất báo thù.
Nói xong, Hắc y nhân Thập Tam, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tỉnh Thượng Tàn Câu, hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Tỉnh Thượng Tàn Câu, nếu như ngươi dám tiếp tục gạt chúng ta, ta nhất định sẽ giết ngươi.
- Ta dùng danh nghĩa Thiên Hoàng thề, tuyệt đối sẽ không lừa gạt mọi người.
Vẻ mặt Tỉnh Thượng Tàn Câu trịnh trọng nói.
- Hừ!
Hắc y nhân Thập Nhị, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, Hắc y nhân
Thập Tam cũng không có tiếp tục dừng lại, theo sát phía sau, đi ra khỏi
phòng của Tỉnh Thượng Tàn Câu.
- Tỉnh Thượng, ta chỉ có thể giúp ngươi như vậy mà thôi.
Trung Đảo Bắc Can lắc đầu, thở dài một tiếng nói:
- Về phần Thập Nhị cùng Thập Tam sẽ xử trí ngươi như thế nào, ta đã không có quyền hỏi đến.
Hắc y nhân Thập Nhị cùng Thập Tam, tất cả đều là Ninja trong Sơn Khẩu
tổ, Trung Đảo Bắc Can cũng là mời đến hỗ trợ, không nằm trong hắn quản
lý. Nếu như hai người Hắc y nhân Thập Nhị muốn giết Tỉnh Thượng Tàn Câu, Trung Đảo Bắc Can cũng không thể tránh được.
Cùng lúc đó,
tại chân núi Linh Vụ Sơn, ở bên trong buồng điện thoại, Trần Thanh Đế
cúp điện thoại, trong hai tròng mắt tràn đầy sát cơ nồng đậm.
Trương thiếu, Trương Kính Mạt là ai, ở trong trí nhớ Trần Thanh Đế tiếp thu, cũng không có ấn tượng, bất quá, hành vi của Trương Kính Mạt lại
chạm đến điểm mấu chốt của Trần đại thiếu.
Ở Trần Thanh Đế xem ra, Trương Kính Mạt phải chết.
- Mẹ của Hoàng Dĩnh, còn có ba ngày thời gian, tình huống cụ thể mình
cũng không rõ ràng lắm. Hiện tại thời gian còn lại không nhiều lắm rồi,
phải nhanh chóng giải quyết những người Nhật Bản kia.
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, thầm nghĩ trong lòng:
- Xem ra không thể tiếp tục dông dài cùng những người Nhật Bản kia, để ngừa đêm dài lắm mộng.
Nghĩ vậy, thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, đi ra Linh Vụ Sơn, gọi một
chiếc taxi, hướng biệt thự ở vùng ngoại ô tiến đến, chém giết những
người Nhật Bản còn lại kia.
Ba giờ sau, Trần Thanh Đế xuống xe cách biệt thự một dặm, chuẩn bị đi bộ tiến vào biệt thự.
- Xem ra Tỉnh Thượng Tàn Câu chưa có bán đứng ta.
Ở bên ngoài biệt thự, Trần Thanh Đế tiềm phục ở chỗ tối, nhìn trong
biệt thự cũng không có động tĩnh dị thường gì, trong lòng thầm nghĩ:
- Chỉ cần đánh lén bất luận ai trong Thập Nhị cùng Thập Tam, ta có thể ở trong thời gian ngắn nhất, giết chết tất cả mọi người trong biệt thự.
- Ta là quang minh chính đại đi vào, hay là tàng hình?
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, thầm nghĩ:
- Bọn hắn nghe được Thập Nhất chết, tất nhiên sẽ có chỗ đề phòng cùng hoài nghi, ngược lại không thích hợp.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế lấy ra một tấm Ẩn Thân Phù, ngón tay nhẹ nhàng
lướt qua, tấm phù biến mất, theo đó Trần Thanh Đế cũng biến mất không
thấy gì nữa.
Trong đại viện Lữ gia, Lữ Bất Phàm chắp hai tay
sau lưng, nhìn xem hồ sen trước mặt, trên khuôn mặt anh tuấn cơ hồ hoàn
mỹ, treo dáng tươi cười nhàn nhạt.
Ở bên cạnh Lữ Bất Phàm, Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát đều không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh điên
cuồng chảy xuống, cúi đầu, không dám nhìn Lữ Bất Phàm.
Ai không biết, thiên tài Lữ gia Lữ Bất Phàm, đang nói cười có thể đưa người vào chỗ chết.
- Bất Phàm thiếu gia, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Lữ Hậu Tích dùng thanh âm run rẩy nói ra, mà ở lúc nói chuyện, y nguyên cúi đầu.
- Việc này các ngươi không cần hỏi, về phần các ngươi...
Lữ Bất Phàm ôn nhu cười, nhìn hoa sen nở rộ trong hồ, nhàn nhạt nói:
- Đi nhà thờ tổ nhận lấy gia pháp, trước khi việc này chấm dứt, không được rời Lữ gia nửa bước.
- Cảm ơn Bất Phàm thiếu gia!
Hai huynh đệ Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát chấn động toàn thân, như được đại xá liên tục nói lời cảm tạ, bề ngoài giống như đối với gia pháp của Lữ gia căn bản là không để vào mắt.
Kì thực thì sao?
Lữ gia gia pháp rất khốc liệt, một bộ gia pháp xuống, tuy không bị chết người, nhưng mà phải da tróc thịt bong, không có hai ba tháng thời
gian, là đừng nghĩ xuống giường.
Bất quá, Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát biết rõ, Lữ Bất Phàm trừng phạt như vậy, thật sự là quá nhân
từ rồi. Không có trực tiếp trục xuất bọn họ ra khỏi Lữ gia, đối với bọn
họ mà nói, cái dạng trừng phạt gì đều là rất nhẹ.
Một khi bị trục xuất Lữ gia, Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát sẽ là cái rắm cũng không phải.
- Ân, đi thôi!
Lữ Bất Phàm ôn nhu nói.
- Vâng, Bất Phàm thiếu gia!
Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát đạt được mệnh lệnh, mới dám ly khai. Hơn
nữa thân thể bọn hắn bị tửu sắc lấy hết, lúc này động tác lại phi thường linh mẫn, trên mặt hai huynh đệ đều là may mắn chi sắc.
- Người đâu.
Nhìn thấy Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát ly khai, Lữ Bất Phàm nhìn hư
không, thản nhiên nói. Ngay sau đó, hai gã cao thủ Lữ gia, rất nhanh đến bên người Lữ Bất Phàm, khom người nghe lệnh.
- Hai người các ngươi, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới biệt thự của Trung Đảo Bắc Can,
quan sát tình huống. Nếu như bọn người Trung Đảo Bắc Can gặp nguy hiểm,
cực lực bảo hộ, ít nhất phải cứu Trung Đảo Bắc Can.
Lữ Bất Phàm phất phất tay, nói ra:
- Đi thôi.
- Vâng!
Hai gã cao thủ Lữ gia cung kính lĩnh lệnh, nhanh chóng xoay người ly khai.
- Người giết Lữ Đông cùng giả mạo Lữ Đông, thực lực cực mạnh. Bất quá,
hắn lại muốn dẫn xuất Thập Nhất đi, phân tán bọn hắn, làm như vậy là để
đánh bại từng cái.