Vẻ mặt Trần Thanh Đế hơi sợ lui về phía sau.
- Làm gì? Đương nhiên là muốn... làm thịt ngươi rồi.
Trịnh Lục cùng Chu Trướng một trái một phải, kẹp Trần Thanh Đế ở giữa, trực tiếp uy hiếp.
- Chúng ta đều là người văn minh, có chuyện gì từ từ nói, không nên động thủ động cước, cái này cũng không hay.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Các ngươi muốn chơi ta, cũng không thể ở chỗ này phải không, nhiều người như vậy nhìn xem, ta rất xấu hổ.
- Ọe...
Chu Trướng cùng Trịnh Lục ngay ngắn phát ra thanh âm nôn ọe, trực tiếp
ném Trần Thanh Đế tới một bên, không ngừng xé quần áo bệnh viện trên
người mình.
- Trần Thanh Đế, ngươi thật sự là ác tâm.
Trịnh Lục một thân ác hàn, nhìn Trần Thanh Đế nói:
- Trần Thanh Đế, ngươi nói a, có một vị hôn thê là quốc tế toàn năng
siêu sao như Bùi Ngữ Yên, vậy mà không nói cho chúng ta.
- Không nói cho chúng ta, chúng ta không trách ngươi. Thế nhưng mà...
Chu Trướng tiếng nói xoay chuyển, rất là tức giận nói:
- Ngươi đã có một vị hôn thê như vậy, lại ngay cả Lâm Tĩnh Nhu cùng Lý
Nhược Băng là hoa khôi của hệ ngươi không buông tha. Trần Thanh Đế,
ngươi... ngươi thật sự là quá tàn nhẫn.
- Đáng thương chúng ta, ngay cả kiểu bạn gái kinh tế thực dụng cũng không có.
Chu Trướng lắc đầu thở dài, vẻ mặt oán niệm:
- Ngươi nói ngươi, làm nhiều như vậy, lại để cho chúng ta sống thế nào a? Không thể chừa cho chúng ta chút niệm tưởng sao?
- Cùng hắn nhiều lời làm cái gì, hung hăng làm thịt hắn một chầu, đi khách sạn năm sao ăn cơm tắm rửa, phục vụ.
Trịnh Lục cười hắc hắc, nhìn nhìn quần áo bệnh viện trên người, nói ra:
- Thuận tiện gõ Trần Thanh Đế mấy bộ quần áo rồi nói sau, cạc cạc...
- Chỉ cần các ngươi nguyện ý, vấn đề gì cũng không ngại.
Nói xong, Trần Thanh Đế đi đến trước xe, mở cửa xe, đem một cái valy tiền ra nói:
- Tiền, ta đã chuẩn bị xong, đừng cho ta mặt mũi.
- Oa kháo, tiền cũng chuẩn bị xong, Trần Thanh Đế, ngươi thật sự là Thái Thượng Đạo rồi, ha ha.
Trịnh Lục một tay đoạt lấy valy tiền qua, nói ra:
- Còn rất nặng, ta ngược lại muốn nhìn ngươi chuẩn bị bao nhiêu tiền, một cái valy lớn như vậy, ít nhất cũng mấy ngàn...
Trịnh Lục mở valy ra, lập tức ngây ngẩn cả người, một câu cũng nói không nên lời.
Ngay sau đó, liền tranh thủ khép valy lại.
- Trần Thanh Đế, ngươi... ngươi mang nhiều tiền như vậy làm cái gì?
Trịnh Lục đưa va ly đến trong tay Trần Thanh Đế, nói ra:
- Nhiều tiền như vậy, chúng ta tiêu sao hết a.
- Không phải theo như ngươi nói ấy ư, thỏa thích tiêu.
Trần Thanh Đế nhíu mày lại, nói ra:
- Không có việc gì, ca ca ta không thiếu tiền.
- Hắc hắc, có một vị hôn thê là quốc tế toàn năng siêu sao, hắn có thể thiếu tiền sao.
Chu Trướng nhún vai, hít sâu một hơi, nói ra:
- Trịnh Lục, Trần Thanh Đế căn bản là không quan tâm, chúng ta dùng sức ăn, dùng sức tiêu. Mịa, ta đã lớn như vậy rồi, còn là lần thứ nhất nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
- Đúng, hung hăng làm thịt hắn một chầu.
Trịnh Lục cười hắc hắc, nói ra:
- Vị hôn phu của quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên này, xem ra nhà của ngươi rất có tiền a.
Cái dạng người gì, xứng với dạng người đó.
Người có thể phối hợp với Bùi Ngữ Yên, bối cảnh quyết sẽ không đơn giản.
Ít nhất, sẽ rất có tiền.
- Cũng không chỉ có tiền, mặt khác cái gì có.
Trần Thanh Đế nhún vai, không cho là đúng nói.
- Móa, ngươi thực biết trang bức!
Chu Trướng cùng Trịnh Lục ngay ngắn liếc mắt, đối với Trần Thanh Đế là vẻ mặt khinh bỉ.
- Ồ? Chu Trướng, cái kia không phải Thẩm Kỳ nhà của ngươi sao? Tình huống của nàng, giống như có chút không thích hợp a.
Đúng lúc này, Trịnh Lục phát hiện Thẩm Kỳ đang bụm mặt chạy ra.
- Thẩm Kỳ, cô làm sao vậy?
Chu Trướng nhíu mày, chắn ở trước mặt Thẩm Kỳ, nói ra:
- Ngươi bụm mặt làm gì? Chẳng lẽ có người khi dễ ngươi?
- A... Ta... Ta không sao.
Thẩm Kỳ ngẩng đầu, nhìn bộ dáng của Chu Trướng, quan tâm hỏi:
- Thương thế của ngươi... không có việc gì chứ?
- Ta không sao, mặt của ngươi là làm sao vậy? Cho ta xem một chút.
Chu Trướng cau mày, thò tay muốn lấy tay Thẩm Kỳ ra.
- Không... không muốn...
Thẩm Kỳ lui về phía sau một bước, lắc đầu liên tục.
- Không muốn? Ngươi tin ca ca ta kéo ngươi đến ngõ hẻm cưỡng gian ngươi hay không?
Vẻ mặt Chu Trướng tà ác, lại thi triển kỹ năng uy hiếp kia.
Một bên Trịnh Lục ở lúc bình thường, mỗi lần nghe được Chu Trướng uy
hiếp Thẩm Kỳ, đều phát ra tiếng cười quái dị. Bất quá, bây giờ hắn lại
không có.
- Buông tay ra, cho ta xem xem, đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Chu Trướng trực tiếp mạnh bạo, một tay lấy tay Thẩm Kỳ ra. Ngay sau đó, Chu Trướng phẫn nộ rồi.
Ở trên mặt Thẩm Kỳ, có năm dấu ngón tay huyết hồng, phi thường rõ ràng.
- Nói cho ta biết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Là ai đánh ngươi?
Chu Trướng không biết vì cái gì, chứng kiến bộ dáng của Thẩm Kỳ như vậy, trong lòng nhịn không được tê rần.
- Như thế nào, ngươi rất đau lòng?
Đúng lúc này, một thanh âm rất không hài hòa đột nhiên vang lên. Một
thanh niên nam tử khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy, sắc mặt trắng bệch,
đi đường có chút lơ mơ, từ trong trường học đi ra.
Hai mắt
Chu Trướng híp lại thành một tuyến, gắt gao nhìn chằm chằm vào người
thanh niên nam tử này, nộ khí trùng thiên, lạnh giọng nói ra:
- Là ngươi đánh nàng?
Một bên Chu Trướng cùng Trần Thanh Đế cũng đều đem ánh mắt rơi vào trên người tên thanh niên nam tử kia.
- Là ta thì thế nào?