Nhìn thấy Viên Cầu ly khai, Trần Thanh Đế ngồi ở trên giường, lấy Nguyên ngọc ra, bố trí Tụ Linh tiểu trận, chuẩn bị tu luyện, tăng tu vi lên.
Muốn thủ hộ, phải có thực lực tuyệt đối.
Trần gia ở thế tục rất ngưu bức, rất cường đại, đứng đầu Tam đại Cự Đầu quân đội. Nếu thật có chuyện gì xảy ra, Viên gia, Lâm gia với tư cách
Tam đại Cự Đầu, cũng sẽ ôm thành một đoàn.
Lực lượng thế tục ngưu bức, nhưng mà ở trên địa cầu này, vẫn tồn tại một đám người đặc thù.
Dị Năng giả thật sự xuất hiện, mà ngay cả Tu Chân giả, Trần Thanh Đế cũng tin tưởng, nhất định là có.
Với tư cách Tu Chân giả, Trần Thanh Đế đương nhiên tinh tường biết rõ,
đối mặt Tu Chân giả. Cho dù là Trần, Viên, Lâm Tam gia ôm thành một đoàn cũng không đủ xem.
Đối với thực lực của Dị Năng giả, Trần
Thanh Đế không phải quá rõ ràng. Bất quá, Trần Chấn Hoa đã nói, dùng sức chiến đấu của Trần Chấn Hoa, cũng chỉ có thể xem như ở bên trong Dị
Năng giả cấp độ SS, là tiêu chuẩn bình thường.
Dị Năng giả cấp độ SS, còn chưa tính là Dị Năng giả chính thức, cấp độ SSS mới là chính thức.
Do đó có thể thấy được, thực lực Dị Năng giả mạnh bao nhiêu.
Mà thực lực của Trần Thanh Đế, cũng chỉ mạnh hơn Trần Chấn Hoa một ít.
Căn cứ thực lực phán đoán, thực lực của Trần đại thiếu bây giờ, cũng chỉ có thể so sánh với Dị Năng giả cấp SSS, hơn kém cũng không nhiều lắm.
Muốn chém giết Dị Năng giả cấp độ SSS, Trần đại thiếu cũng sẽ trả một cái giá lớn.
Tăng thực lực lên, thế tất phải làm.
- Dị Năng giả cấp độ SSS của Mafia, có lẽ không chỉ là ba cái, nhưng quyết sẽ không quá nhiều.
Trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo hàn mang:
- Bất luận bao nhiêu, bất luận mạnh thế nào, chỉ cần dám đến, toàn bộ diệt!
- Tranh thủ ở trong thời gian ngắn nhất, tu luyện tới Luyện Khí tầng bảy.
Trần Thanh Đế nhìn Nguyên ngọc trên giường, hít sâu một hơi, vận chuyển Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, thuận tu chi pháp.
...
Trong bệnh viện quân khu, vết sẹo toàn thân hai người Chu Trướng cùng
Trịnh Lục đã biến mất không sai biệt lắm, nhìn TV trong phòng bệnh, tất
cả đều trừng lớn hai mắt.
- Con mẹ nó, cái này là tình huống như thế nào a?
Chu Trướng nuốt nuốt nước miếng, gắt gao nhìn chằm chằm vào TV, vẻ mặt không thể tin được:
- Trần Thanh Đế cũng quá ngưu bức rồi? Bùi Ngữ Yên dĩ nhiên là vị hôn thê của hắn, oa kháo kháo...
- Trần Thanh Đế thực cho lực, quá uy vũ khí phách rồi. Đồng dạng, cũng quá nên ăn đòn.
Trịnh Lục xem tivi, vẻ mặt phẫn nộ quát:
- Trần Thanh Đế đã có vị hôn thê như tiên nữ hạ phàm, quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên, vì sao ngay cả hoa hậu giảng đường cũng không
buông tha?
- Đúng, Trần Thanh Đế thật sự là quá... quá trâu bò rồi.
Chu Trướng vô cùng khoa trương nói:
- Con mẹ nó, ca ca ta mà có một vị hôn thê như Bùi Ngữ Yên, cho dù nữ
nhân có xinh đẹp hơn nữa, lột sạch quần áo đi dạo ở trước mặt ca ca ta,
ca ca ta cũng không liếc mắt nhìn.
- Chu Trướng, ngươi tỉnh ngủ chưa? Ngươi suy nghĩ nhiều quá đó.
Trịnh Lục liếc mắt, đả kích nói:
- Lấy cái đức hạnh của ngươi, cũng chỉ có Thẩm Kỳ mới có thể vừa ý ngươi.
- Thẩm Kỳ vừa ý ta?
Chu Trướng lập tức ngây ngẩn cả người, ở trong đầu của hắn, rất nhanh
hiện lên một nữ sinh học giỏi, nhưng cũng rất nhát gan, Thẩm Kỳ.
- Nói nhảm.
Trịnh Lục hừ nhẹ một tiếng, nói ra:
- Ngươi nha, mỗi ngày uy hiếp Thẩm Kỳ, nếu người ta không làm bài tập
cho ngươi, ngươi sẽ kéo người ta đến ngõ hẻm cưỡng gian. Mỗi một lần,
ngươi đều rất thành công.
- Không chỉ có như thế, bài tập của ta cùng Võ Thuật, cũng đều là Thẩm Kỳ làm đấy.
Trịnh Lục nhún vai, nói ra:
- Phương pháp uy hiếp, đừng nói ngươi không biết.
Phương pháp uy hiếp?
Rất đơn giản.
Nếu như ngươi không làm, chúng ta nói Chu Trướng kéo ngươi đến sau ngõ hẻm cưỡng gian ngươi.
Một chiêu này, Trần đại thiếu cũng đã dùng qua.
- Nếu như không phải Thẩm Kỳ coi trọng ngươi, thầm mến ngươi, ngươi cho rằng người ta thật sự sợ ngươi uy hiếp sao?
Vẻ mặt Trịnh Lục khinh thường nói:
- Thẩm Kỳ ở thời điểm ngươi uy hiếp lần thứ nhất, liền chấm được ngươi rồi.
- Cái này... các ngươi uy hiếp nàng, đối với nàng cũng có hiệu quả a, chẳng lẽ cũng ưa thích các ngươi?
Chu Trướng nhất thời bán hội, thật đúng là không tiếp thụ được.
- Ngươi đúng là một tên ngu ngốc.
Trịnh Lục quyết đoán bị Chu Trướng đánh bại:
- Nếu không phải ta cùng Võ Thuật là huynh đệ của ngươi, Thẩm Kỳ há có thể nghía tới chúng ta sao?
- Cái này... ta đi về hỏi nàng.
Chu Trướng hít sâu một hơi, liên tục chuyển hướng chủ đề:
- Đi, ra viện tìm Trần Thanh Đế, đây mới là chính sự.
- Không cho ra viện? Dựa vào cái gì?
Chu Trướng nhìn một mỹ nữ y tá nói:
- Chính cô nhìn xem, chúng ta có thể ăn có thể uống, có thể chạy có thể nhảy, sao lại không để cho chúng ta ra viện?
- Đúng vậy a, bằng vào cái gì không để cho chúng ta ra viện? Chúng ta lại không nợ tiền viện phí của các ngươi.
Trịnh Lục cười hắc hắc, nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nữ y tá nói ra:
- Chẳng lẽ là... là cô vừa ý chúng ta? Cho nên không muốn để cho chúng ta ra viện?
- Cái này... không có viện trưởng đồng ý, các ngươi không thể ra viện.
Tuy mỹ nữ y tá không biết, Chu Trướng cùng Trịnh Lục là người nào,
nhưng mà nàng lại biết, hai người bọn họ rất được coi trọng.
Người nào được đưa vào bệnh viện quân đội, lại khiến cho tất cả chuyên gia đều trình diện a?
Chu Trướng cùng Trịnh Lục này, quyết không đơn giản.