Hơn nữa, dùng bối cảnh của Đoạn Phàm, uống rượu ở trong nhà của mình, còn sợ tốn kém sao.
- Vâng, Đoạn thiếu!
Người phục vụ viên này, đương nhiên nhận thức Đoạn Phàm, bằng không thì ở trong quán rượu này, nàng sẽ không uổng công bưng bít, quay người đi lấy rượu.
Nhưng mà, đúng lúc này, Phó Dịch nhận được điện thoại của Lỗ Hổ, đã đi tới, âm dương quái khí nói:
- Đoạn thiếu, mời bằng hữu uống rượu thì được, bất quá, phải trả tiền đấy.
Trong nháy mắt, ánh mắt Đoạn Phàm, Trần Thanh Đế, tất cả đều rơi vào trên người Phó Dịch.
Hai người Chu Trướng cùng Trịnh Lục, trong nội tâm buồn bực khó hiểu.
Đế Hào Tửu, không phải là nhà của Đoạn Phàm mở sao? Như thế nào Đoạn Phàm là tiểu lão bản đến uống rượu, còn đòi tiền? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Còn nữa, thằng này là ai? Vậy mà không để cho tiểu lão bản mặt mũi như vậy?
Quá khoa trương rồi?
- Phó Dịch, ngươi nói lời này, là có ý gì?
Đoạn Phàm nhìn Phó Dịch, hai mắt híp lại thành một tuyến, thanh âm trở nên dị thường băng lạnh:
- Chẳng lẽ ta uống rượu trong nhà mình, cũng phải trả tiền sao?
- Đây là quán rượu ta phụ trách, ai đến, chỉ cần uống rượu, đều phải trả tiền.
Phó Dịch tràn đầy khinh thường hừ lạnh một tiếng:
- Không chỉ nói ngươi, coi như là lão tử của ngươi, Đoạn Thiên đến, cũng đồng dạng phải lấy tiền. Cái quy củ này, Đoạn thiếu, ngươi không thể không hiểu?
Vừa nhắc tới quy củ, nâng lên lão tử Đoạn Thiên của hắn, Đoạn Phàm một câu nói không nên lời, trong hai tròng mắt tràn đầy hung tàn.
Tên bảo tiêu đi theo Đoạn Phàm đến kia, ở trong chỗ tối hai mắt híp lại thành một tuyến, trong ánh mắt nhìn về phía Phó Dịch, tràn đầy sát cơ đầm đặc.
- Hừ!
Tiếp xúc đến ánh mắt tràn ngập sát cơ của bảo tiêu, trong lòng Phó Dịch run lên, lập tức hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tràn đầy khinh thường, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Hung hăng càn quấy? Xem các ngươi còn có thể hung hăng càn quấy bao lâu.
Đoạn Thiên!
Cái tên này, ở trong trí nhớ của Trần Thanh Đế có rất nhiều, hơn nữa, Trần đại thiếu trước kia đối với Đoạn Thiên này, đây chính là phi thường sùng bái.
Đoạn Thiên, một người sinh ra bình thường, thậm chí là sơn thôn gian khổ. Đoạn Thiên hắn chỉ là một cô nhi, vì sinh kế cũng chém giết cô nhi.
Trải qua nhiều lần sinh tử, Đoạn Thiên chiếm đoạt một nữa địa bàn hắc đạo trong thủ đô này.
Làm người hung tàn, nhưng không mất phóng khoáng.
Ở trong thế giới ngầm thủ đô, có một loại thuyết pháp như vậy: Nghe thấy đoạn táng đảm, mỗi ngày đoạn thiên, thiên cũng có thể đoạn, ai không thể giết?
Một người xuất thân bình thường, không thể bình thường hơn, có thể chiếm lấy nửa giang sơn hắc đạo. Không cần nghĩ cũng biết, Đoạn Thiên này là một người không đơn giản.
Đồng dạng, Đoạn Thiên có thể bò cho tới hôm nay, cũng bỏ ra một cái giá cùng cố gắng rất lớn.
Uy danh của Đoạn Thiên, Trần Thanh Đế biết rõ, chỉ là, hắn thật không ngờ Đoạn Phàm này, dĩ nhiên là con trai của Đoạn Thiên.
Trần đại thiếu trước kia, tuy sùng bái Đoạn Thiên, nhưng nói như thế nào cũng là đệ nhất đại hoàn khố, há có thể đem một tiểu thí hài để vào mắt?
Luận bối cảnh, Đoạn Phàm là không có biện pháp so sánh với Trần Thanh Đế.
Cha của ngươi ở hắc đạo lại ngưu bức như thế nào, cũng không chịu nổi Trần gia thở một cái.
Ngươi ngưu bức, là vì không thèm động tới ngươi.
Động tới ngươi.
Trong khoảnh khắc sẽ tan thành mây khói.
Còn có một điều làm cho Trần Thanh Đế khó hiểu chính là: nửa năm gần đây, Đoạn Thiên một mực thu nạp thế lực dưới cờ, như là gặp nguy cơ gì vậy.
Đoạn Thiên gặp nguy cơ gì, tại sao phải thu nạp thế lực dưới cờ, ở trong trí nhớ Trần Thanh Đế tiếp nhận, cũng không có trí nhớ tương quan.
Còn có nữa là, ở trong nửa năm này, Đoạn Thiên cũng không có lộ mặt qua.
Hiện tại lại chứng kiến, Phó Dịch ngay cả Đoạn Phàm cũng không để vào mắt, thậm chí là Đoạn Thiên hắn cũng không thèm nể mặt mũi.
Không cần hỏi, ở trong đó khẳng định xảy ra biến cố gì.
Quán bar dưới cờ của mình, một gia hỏa phụ trách quản lý, lại muốn thu tiền tiểu lão bản, mà ngay cả đại lão bản đến, cũng muốn lấy tiền.
Không có vấn đề?
Không có vấn đề mới là lạ.
Phó Dịch phản ứng, đã lộ ra rất nhiều đồ vật.
Bất quá, đối với những chuyện này, Trần Thanh Đế cũng không quan tâm, cùng hắn một chút quan hệ cũng không có.
Đương nhiên, nếu như chọc Trần Thanh Đế hắn, Trần đại thiếu không ngại để cho những người kia tan thành mây khói, biến mất khỏi cái thế giới này.
- Đoạn Phàm, uống rượu phải trả tiền.
Trần Thanh Đế ngồi ở trên ghế sa lon, bình thản nói.
- Kỹ thuật đua xe của Trần tiên sinh, thật có thể nói là thần kỹ, ta rất bội phục.
Ánh mắt của Phó Dịch, đã rơi vào trên người Trần Thanh Đế, lành lạnh cười cười, nói ra:
- Hi vọng Trần tiên sinh có thể đùa vui vẻ.
- Đưa rượu lên!
Phó Dịch nhìn phục vụ viên nói một tiếng, lập tức liền quay người ly khai, đi lên lầu.
Video Trần Thanh Đế đua xe, đã sớm truyền ra, mọi người đều biết, phàm là người chú ý tin tức, truyền thông, tất cả đều sẽ biết.
Hơn nữa, Trần Thanh Đế là vị hôn phu của quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên, ở trong Trung Y Học Viện, trước mặt mọi người hôn môi Bùi Ngữ Yên.
Phó Dịch có thể nhận thức Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế cũng không cảm thấy kỳ quái.
Chỉ là làm cho Trần Thanh Đế khó hiểu chính là, ở chỗ sâu trong con ngươi Phó Dịch nhìn hắn, lại hiện lên một đạo sát cơ, tuy che dấu vô cùng tốt, lại không có giấu diếm được hai mắt của Trần Thanh Đế.