Nghĩ vậy, thiếu nữ hóp lưng lại như mèo, nhẹ nhàng đi vào trên giường, tiến vào trong chăn, sợ phát ra tiếng vang gì.
Trần Thanh Đế nằm ở trên ghế sa lon, âm thầm lắc đầu, thân thể quay qua. Cái này làm cho thiếu nữ vốn là cả kinh, lập tức lại nhẹ nhàng thở ra, nàng cho rằng Trần Thanh Đế thật sự ngủ rồi.
- Thừa dịp hắn ngủ rồi, nhanh chóng báo cảnh sát.
Thiếu nữ một bên nhìn Trần Thanh Đế, một bên nhìn cái ví đặt ở bên giường, cẩn thận cầm đi qua, móc điện thoại ra.
Nhưng mà, nàng nhìn thấy điện thoại, lại lộ vẻ do dự:
- Nếu như ta báo cảnh sát, một khi bị phát hiện, cảnh sát chạy đến, nhất
định sẽ chọc giận hắn, đến lúc đó, chỉ sợ hắn sẽ giết ta.
- Chết thì chết, cho dù chết, so với. . .
Do dự một chút, thiếu nữ hạ quyết tâm, liền chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát.
- Ngươi tốt nhất suy nghĩ kỹ càng.
Đúng lúc này, Trần Thanh Đế nghiêng người đưa lưng về phía thiếu nữ, thản nhiên nói:
- Ngươi lựa chọn báo cảnh sát, ta sẽ không giết ngươi. Bất quá, những
người Nhật Bản bên ngoài kia nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.
Nói xong, Trần Thanh Đế không nói thêm gì nữa, bề ngoài giống như lại ngủ rồi.
- Nếu như ta báo cảnh sát, cảnh sát nhất định sẽ chạy tới.
Cái này, thiếu nữ lại lộ vẻ do dự:
- Người Nhật Bản bên ngoài cũng không phải mù lòa, cũng không phải kẻ
điếc, làm sao có thể không phát hiện? Chọc giận những người Nhật Bản
kia, cái mạng nhỏ của ta sẽ không còn rồi.
- Tuy hắn bảo ta cởi
quần áo, lại dùng kim đâm ta, làm cho toàn thân ta đều là dơ bẩn. Bất
quá, sau khi tắm rửa xong, cả người của ta như là nhẹ hơn rất nhiều, làn da cũng trở nên. . . trở nên tốt hơn.
Thiếu nữ nhìn xem da thịt của mình, trên mặt trở nên đỏ bừng.
- A, Trương Kiều a Trương Kiều, ngươi đến cùng đang suy nghĩ gì đây. Cũng không nhìn bây giờ là tình huống như thế nào, lại còn quan tâm da của
mình.
Thiếu nữ lắc đầu, ngáp một cái:
- Thật mệt, như thế nào đột nhiên cảm giác mệt như vậy, ta muốn ngủ.
- Chẳng lẽ. . .
Ánh mắt Trương Kiều rơi vào trên người Trần Thanh Đế:
- Chẳng lẽ là hắn làm cái gì với ta? Hắn ưa thích. . . thích mê gian, bây giờ là cố ý giả bộ như ngủ hay sao? Đúng vậy, nhất định là như vậy,
bằng không thì ta cầm điện thoại, hắn như thế nào lại biết? Hắn không có ngủ.
- Không thể ngủ, ta không thể ngủ.
Trương Kiều không muốn ngủ, nhưng lại phát hiện càng ngày càng buồng ngủ, mí mắt như là
đeo chì, muốn mở ra, lại cảm thấy vô lực.
Rất nhanh, Trương Kiều không muốn ngủ, không dám ngủ, đã ngủ rồi.
Đợi cho Trương Kiều ngủ say, Trần Thanh Đế mở hai mắt ra, ngồi dậy, nhìn
Trương Kiều nằm ở trên giường, trong nội tâm vô cùng kích động:
- Không nghĩ tới, ở trên địa cầu này, lại có thể gặp được Thiên Sinh Mị Cốt, vẫn là xử tử chi thân, thật sự là kỳ tích.
- Hiện tại, ta đã vì nàng tiến hành sơ bộ tẩy mao phạt tủy, chờ xử lý
xong những người Nhật Bản này, tiếp tục vì nàng tẩy mao phạt tủy.
Trần Thanh Đế lông mày nhíu lại, thầm nghĩ trong lòng:
- Đợi cho triệt để tẩy mao phạt tủy, lại truyền thụ cho nàng công pháp tu chân. Khá tốt, ta có công pháp thích hợp với nàng tu luyện, bằng không
thì thật sự là đáng tiếc.
- Lúc trước thời điểm ta tẩy mao phạt
tủy, vô cùng đau nhức. Nàng ở dưới trợ giúp của ta, trong lúc bất tri
bất giác, đã hoàn thành sơ bộ tẩy mao phạt tủy rồi.
Trần Thanh Đế nhướng nhướng mày, thầm nghĩ:
- Tuy ta hơi chút mệt mỏi, bất quá, so sánh với sau này nàng trợ giúp lại ta, thì không coi vào đâu rồi.
Thiên Sinh Mị Cốt, Tu Chân giả tu luyện công pháp Mị Cốt, đối với Tu Chân giả khác mà nói, tác dụng có thể nói là phi thường lớn.
Sở dĩ Trần
Thanh Đế có được công pháp tu luyện Mị Cốt, hoàn toàn là vì, ở kiếp
trước, hắn là yêu nghiệt toàn năng, người khác có chỗ cầu hắn, cũng
không thể tay không mà tới?
Mà mọi người đều biết, Trần Thanh Đế
ưa thích vật kỳ lạ quý hiếm, công pháp Mị Cốt coi như là thứ nhất. Chỉ
là làm cho Trần Thanh Đế không nghĩ tới chính là, công pháp Mị Cốt ở
kiếp trước vô dụng, ở địa cầu lại phát huy đất dụng võ.
- Ngày mai động thủ, sau khi chém giết Thập Tam, hai người còn lại, tất nhiên sẽ có chỗ hoài nghi.
Thu hồi ánh mắt trên người Trương Kiều, Trần Thanh Đế nằm trên ghế sa lon, trong lòng khẽ động, thầm nghĩ:
- Hành động lần nữa, hai người bọn họ tất nhiên sẽ tham dự trong đó, ta muốn đồng thời đối mặt với hai người bọn họ.
'Lữ Đông' là nói, chỉ cần bất cứ người nào liên thủ cùng hắn, đều có thể
chém giết bảo tiêu của Trần Thanh Đế. Nhưng mà, không chỉ không có thành công, còn bị giết một người, hai người còn lại, có thể không nghi ngờ
sao?
Cho dù không nghi ngờ, hai người còn lại, bọn hắn cũng sẽ
cho rằng là 'Lữ Đông' đánh giá thấp thực lực của bảo tiêu Trần Thanh Đế. Hành động lần nữa, hai người còn lại đương nhiên cũng sẽ ra tay.
- Tuy thực lực của Thập Nhất cùng Thập Nhị không kém, bất quá, cho dù bọn hắn liên thủ, ta cũng có thể chém giết bọn chúng, chỉ là trả giá nhất
định lớn một chút mà thôi.
Trần Thanh Đế đã từ trong miệng Tỉnh Thượng Tàn Câu biết được, ba gã Hắc y nhân kia, không có danh tính, chỉ có con số.
Thập Nhất, Thập Nhị, Thập Tam chính là danh hiệu của bọn hắn, tên của bọn hắn.
- Vì trả giá nhỏ nhất, xem ra muốn trước khi hành động, phải chuẩn bị một chút rồi.
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt:
- Là cần chuẩn bị một chút, còn phải ở trước mặt bọn họ, hiển nhiên, sẽ không để cho bọn hắn có bất kỳ hoài nghi gì.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế lại liếc nhìn Trương Kiều đang ngủ say, tâm tình
khoan khoái dễ chịu nhắm hai mắt lại, rất nhanh liền ngủ mất.
Khi Trương Kiều tỉnh lại, đã là 7:30 ngày hôm sau, một giấc này, tuy Trương Kiều lo lắng, lại ngủ rất ngon. Không chỉ không có mơ, càng không có ác mộng.
Một giấc ngủ rất thoải mái, ngủ thẳng tới tự nhiên tỉnh.
- Thật thoải mái a.