Một gã quân nhân chính khí nghiêm nghị khác, rốt cục nhịn không được cười ha hả.
Hai chiến hữu còn trẻ này, thật sự là quá khôi hài rồi, ngay cả loại 'thân thích' này cũng có thể nói thật tình như thế.
- Ha ha. . .
Có một cái dẫn đầu, những người khác đều bị kéo theo, cười như điên.
Càng làm cho mọi người ôm bụng cười to chính là, hai gã lính mới kia đều vẻ mặt khó hiểu, lộ ra vẻ rất vô tội.
Hình như là đang nói: chẳng lẽ chúng ta nói sai rồi? Tại sao các ngươi cười? Không phải Trần đại thiếu nói, thân thích của Lâm đại tiểu thư tới rồi sao?
Ách? Ách? Ách. . .
Hai lính mới này càng là như thế, mọi người cười càng thêm lớn, có người ngay cả nước mắt cũng chảy ra.
Mà Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu, đều ngay ngắn hướng Trần Thanh Đế nhếch lên ngón tay cái, vô cùng bội phục.
Đương nhiên, hai người bọn họ đều không có cười, lộ ra rất trấn định, rất lợi hại.
Với tư cách thành viên Huyết Nhận, đều có đủ năng lực nén nhịn cần thiết.
Bất quá, xem bọn hắn diện mục biểu lộ, bề ngoài giống như nhẫn vô cùng vất vả.
Không thấy được hai người bọn hắn, đều nghẹn đỏ lên hay sao.
Lâm Tĩnh Nhu vừa đi vào xe, cửa xe còn không có đóng, nghe được đám quân nhân nghị luận, cùng với mọi người cuồng tiếu, mặt ngọc của nàng càng đỏ hơn, đối với Trần Thanh Đế càng thêm thống hận.
- Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế, ngươi lại làm ta xấu mặt, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, nhất định.
Lâm Tĩnh Nhu cắn răng mở miệng, hung hăng đóng cửa xe lại, không ngừng đấm vào ghế dựa phía sau, để phát tiết phẫn nộ trong lòng mình.
- Đại ca, chị Tĩnh Nhu đi rồi, không có ai đi chơi với em nữa, em với anh cùng đi gặp cha.
Nhìn thấy Lâm Tĩnh Nhu ly khai, Trần Hương Hương mở miệng nói.
- Cũng tốt.
Lần này, Trần Thanh Đế không hề nghĩ ngợi đáp ứng.
Có Lâm Tĩnh Nhu ở đây, Lữ gia không dám làm cái gì với Trần Hương Hương. Bất quá, hiện tại Lâm Tĩnh Nhu đi rồi, ai cũng không dám cam đoan Lữ gia có thể giở trò quỷ hay không.
Lữ gia cùng Trần gia đã làm thành như vậy, cũng không quan tâm lại cương một ít.
Tùy ý nó cương, còn có thể cương đi nơi nào?
Giết một cái cũng là giết, giết hai cái cũng là như vậy.
Trần Thanh Đế biết rõ, Quân Thần Trần Chấn Hoa cũng nghĩ đến chuyện này, cho nên mới để cho Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu đưa hắn về quân khu đại viện.
Chính là để phòng ngừa Lữ gia hại Trần đại thiếu.
- Liễu Nhất Thôn, Lý Vưu, Quân Thần bảo các ngươi theo ta về quân khu đại viện.
Đi ra cửa, Trần Thanh Đế lớn tiếng nói:
- Các ngươi theo ta.
Rất hiển nhiên, Trần Thanh Đế vẫn là giả bộ như không biết Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu.
- Vâng, Trần đại thiếu!
Lúc này, Lý Vưu cùng Liễu Nhất Thôn nghẹn đỏ bừng mặt chấn động toàn thân, khôi phục bình thường, từ chỗ tối đi ra.
Quân nhân khác cũng đều trong nháy mắt này đình chỉ cười to, mỗi người biểu lộ nghiêm túc, trong ánh mắt nhìn về phía Lý Vưu cùng Liễu Nhất Thôn, đều tràn đầy hâm mộ.
Lý Vưu cùng Liễu Nhất Thôn là thành viên Huyết Nhận a, mục tiêu quân nhân khác phấn đấu, không phải là vì tiến vào Huyết Nhận sao?
Vô luận ngươi ưu tú cỡ nào, lợi hại cỡ nào, đỉnh tiêm cỡ nào, không tiến vào được Huyết Nhận, ngươi thủy chung đều là một binh lính bình thường.
Với tư cách một gã quân nhân, vô luận điều kiện của hắn chênh lệch bao nhiêu, kế cuối cỡ nào, nhưng bọn hắn đều có cùng một mơ ước, cái kia chính là hi vọng có một ngày, mình có thể tiến vào Huyết Nhận.
Vì tiến vào Huyết Nhận, mỗi một giây bọn hắn cũng không dám thư giãn, thời khắc liều mạng, không ngừng tăng lên chính mình, cố gắng dựa sát vào Huyết Nhận!
Ở trong quân, có một câu nói như vậy: binh không muốn tiến vào Huyết Nhận, vĩnh viễn không phải hảo binh, không phải hợp cách binh!
Do đó có thể thấy được, Huyết Nhận là một tồn tại cường đại bao nhiêu.
Huyết Nhận, đây chính là kiêu ngạo của Quân Thần, Trần Chấn Hoa.
Quân Thần a.
Xã hội hiện tại, chỉ có Trần Chấn Hoa được thừa nhận là Quân Thần.
- Cúi chào!
Nhìn xem Trần Thanh Đế cùng Trần Hương Hương lên xe, tất cả mọi người đều ngay ngắn cúi chào, trên mặt tràn đầy cung kính.
Đương nhiên, đối tượng bọn hắn kính trọng không phải hoàn khố Trần Thanh Đế, mà là Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu.
- Liễu Nhất Thôn, Lý Vưu, lực ảnh hưởng của các ngươi rất lớn a.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói. Hắn đương nhiên minh bạch, những quân nhân kia kính trọng là ai.
- Hắc hắc, cho Trần đại thiếu ngươi chê cười rồi.
Lý Vưu đang lái xe, cười hắc hắc, vẻ mặt kiêu ngạo. Hắn vì mình thân là một thành viên Huyết Nhận, mà cảm thấy kiêu ngạo tự hào.
Bất luận là một thành viên nào trong Huyết Nhận, cho dù là người làm bếp, cũng là tinh anh bên trong tinh anh.
- Xem ngươi đắc chí kia, ít nói nhảm đi, tập trung tinh lực lái xe.
Liễu Nhất Thôn ngồi ở ghế phụ trừng mắt nhìn Lý Vưu, lập tức quay đầu nhìn về phía Trần Thanh Đế, trên mặt chất đầy dáng tươi cười:
- Trần đại thiếu, lúc nào có rảnh dạy cho chúng ta mấy chiêu a?
- Có cơ hội ta sẽ dạy.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, thản nhiên nói.
- Ngao rống. . .
Lý Vưu đột nhiên phát ra một tiếng hưng phấn gầm rú, bọn hắn trông mong ngày hôm nay, đã rất lâu rồi.
- Con mẹ nó, lão tử nói ngươi không nghe thấy sao? Bảo ngươi hảo hảo lái xe, ngươi gọi cái rắm?
Liễu Nhất Thôn vỗ trên đầu Lý Vưu một cái, lập tức, chính mình lại cười như điên:
- Oa ha ha. . . Trần đại thiếu, chúng ta chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi.
- Liễu Nhất Thôn, ngươi đừng cho mình là đội trưởng, có thể hưng phấn, mà không cho lão tử cười.
Chương 113: Toàn diện chèn ép
Vẻ mặt Lý Vưu không phục nói:
- Đợi ngày nào đó lão tử vượt qua ngươi, xem lão tử giáo huấn ngươi như thế nào, hừ hừ!
- Ai, thật sự là hoài niệm tư vị bị giáo huấn, Lý Vưu a, ta rất là chờ mong đấy.
Trên mặt Liễu Nhất Thôn, lộ ra một bộ rất hung hăng càn quấy, rất cần ăn đòn.
- Trần đại thiếu, tiểu đệ ta có thể báo thù rửa hận, đánh nát mặt Liễu Nhất Thôn này hay không, toàn bộ trông cậy vào Trần đại thiếu ngươi rồi.
Lý Vưu bắt đầu chăm chú, nói ra:
- Trần đại thiếu, đến lúc đó đừng lưu tình, càng đừng cho ta mặt mũi gì, cứ huấn luyện chết ta cũng được.
- Ngươi cũng có mặt mũi? Luyện chết ngươi?
Liễu Nhất Thôn liếc mắt, cười hắc hắc, nói ra:
- Trần đại thiếu, ta không sợ chết, tùy ngươi luyện như thế nào đều được, kêu khổ chính là bọn hèn nhát.
. . .
Lữ gia, trong thư phòng Lữ Văn, mặt sắc Lữ Văn vô cùng âm trầm, nhìn Lữ Duẫn Cứu ở đối diện nói ra:
- Hiện tại Phàm nhi thế nào?
- Ba không cần lo lắng, thương thế của Phàm nhi đã triệt để ổn định, tu dưỡng một thời gian ngắn sẽ không có sự tình gì rồi.
Lữ Duẫn Cứu liên tục hồi đáp, sợ Lữ Văn phát hỏa.
Phải biết rằng, Lữ Văn là coi Lữ Bất Phàm trở thành hi vọng cho Lữ gia lớn mạnh. Mà bây giờ, Lữ Bất Phàm lại có vết bẩn không thể xóa nhòa.
Điều này cũng đã chú định, thành tựu tương lai của Lữ Bất Phàm tuyệt đối sẽ không quá cao.
Trừ khi. . . Có thể phá tan Trần gia, hoặc là Trần gia không hề so đo, tùy ý để Lữ gia xóa chỗ bẩn của Lữ Bất Phàm đi, mà không ra mặt ngăn cản.
Bất quá, có khả năng sao?
Muốn cho Trần gia không ra mặt ngăn cản, so với trực tiếp đánh Trần gia còn muốn khó hơn.
- Ân, con đi ra ngoài đi.
Lữ Văn phất phất tay, nhìn thấy Lữ Duẫn Cứu ly khai, nhìn bình phong trước mặt nói:
- Sự tình xử lý thế nào?
- Tiến triển độ coi như không tệ.
Lúc này, một gã trung niên nam tử tuổi hơn bốn mươi, từ sau tấm bình phong đi ra:
- Dùng năng lượng chính trị cùng tài lực khổng lồ của Lữ gia, toàn lực chèn ép con đường làm quan của người Trần gia, công ty phía dưới, đã làm ra một hiệu quả rất tốt.
- Trần gia, ở phương diện chính đàn căn bản là xa xa không bằng chúng ta, tài lực cũng không được.
Trung niên nam tử nhàn nhạt nói ra:
- Cục diện bây giờ, đủ để Trần Chấn Hoa đau đầu.
- Ân, nhớ kỹ, tập đoàn của Cổ Thiên Cầm là đối tượng trọng điểm chèn ép.
Lữ Văn nhẹ gật đầu, nói ra:
- Thu nhập kinh tế của Trần gia, chủ yếu là tập đoàn Cổ Thiên Cầm.
Trần gia, phương diện tài chính thật sự là không bằng Lữ gia. Dù sao, Trần lão gia tử là xuất thân quân nhân, Trần Chấn Hoa thì trở thành Quân Thần.
Nếu như không phải Trần Chấn Hoa cưới Cổ Thiên Cầm là nữ cường nhân kinh tế, kinh tế Trần gia đã có thể nguy cơ rồi.
Hiện tại nơi phát ra tài chính của Trần gia, trong đó có chín thành chín, đều là tới từ tập đoàn của Cổ Thiên Cầm.
Mặc dù nói, ba đứa con gái của Trần lão gia tử, có hai cái theo thương nghiệp, nhưng mà các nàng đều đã kết hôn rồi, đều có gia đình cùng sự nghiệp của mình.
Con gái đã gả đi ra ngoài, cũng không thể chiếu cố quá nhiều trong nhà a?
Cho dù hai con gái của Trần lão gia tử không có ý kiến gì, ủng hộ tài chính cho Trần lão gia tử, thì Trần lão gia tử cũng sẽ không tiếp nhận.
Lại nói tiếp, công ty của hai đứa con gái Trần lão gia tử, căn bản là không cách nào so sánh với tập đoàn của Cổ Thiên Cầm, cũng không phải là cùng một cấp độ.
Mà Lữ gia chỉ cần đánh tập đoàn Cổ Thiên Cầm, cũng chính là đánh vào yết hầu kinh tế của Trần gia.
Có thể đánh bại tập đoàn Cổ Thiên Cầm, Lữ gia muốn để cho hai đứa con gái của Trần lão gia tử suy sụp, đây còn không phải là chuyện đùa sao?
Căn bản chính là chuyện phất tay mà thôi.
- Tập đoàn Cổ Thiên Cầm, rất nhanh sẽ xảy ra vấn đề, đã bắt đầu hành động.
Trung niên nam tử, tự tin nói:
- Yết hầu kinh tế của Trần gia, kể cả công ty của hai đứa con gái Trần lão gia tử, đều sẽ xảy ra vấn đề.
- Ba huynh đệ của Trần Chấn Hoa, cùng cháu trai hiện tại thế nào?
Lữ Văn nhàn nhạt hỏi.
- Lão Đại cùng lão Tứ đều ở vào giai đoạn lên chức mấu chốt, bất quá, tất cả đều bị đè xuống. Lão nhị cũng là minh tranh ám đấu, rất nhanh sẽ có kết quả.
Trung niên nam tử thản nhiên nói:
- Về phần những cháu trai kia của Trần Chấn Hoa, không có một cái nào sẽ sống khá giả.
Trong quân đội, Lữ gia không làm gì được Trần gia, nhưng ở phương diện chính trị, còn không bị Lữ gia nắm mũi dẫn đi sao?
Thế lực của Trần gia trong quân đội, tuy Trần gia cũng có người theo chính trị, nhưng lực ảnh hưởng, coi như là tư cách xách giày cho Lữ gia cũng không đủ.
Đồng dạng, địa vị của Lữ gia ở quân đội, cũng là như thế.
- Hiện tại Trần gia, chỉ sợ đã loạn thành một đoàn rồi.
Trung niên nam tử mỉm cười, nói ra:
- Trần Thanh Đế ngài định xử trí như thế nào?
- Tạm thời không động cái phế vật kia, về sau còn nhiều cơ hội.
Lữ Văn trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Phải toàn diện chèn ép Trần gia, nhưng mà, ngươi cũng phải nắm giữ tốt hỏa hầu.
- Tôi minh bạch!
Trung niên nam tử nhẹ gật đầu.
- Ân, ngươi đi ra ngoài tiếp tục làm việc đi.
Lữ Văn khoát tay áo, nhìn xem trung niên nam tử ly khai, đứng lên thầm nghĩ:
- Đi nhìn Phàm nhi một chút, đây là một cơ hội rèn luyện nó tuyệt hảo.
Tuy Lữ Bất Phàm để lại chỗ bẩn, nhưng vẫn là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của Lữ Văn. Ở Lữ gia, cho dù là Lữ Bất Phàm để lại chỗ bẩn, nhưng thành tựu tương lai cũng là không ai bằng.
Mà Lữ Văn, cũng bởi vì xóa đi vết bẩn trên người Lữ Bất Phàm, nên mới khai chiến với Trần gia.
Bằng không thì Lữ Văn há có thể đem sự tình làm lớn như vậy?