Toàn thân Trần Chấn Hoa tràn ngập sát khí khổng lồ, hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Thanh Đế nói đã quên, nếu như là tốt nhất. Coi như là lừa gạt chúng
ta, cũng đừng cho nó có cơ hội tiếp xúc cùng Bùi Ngữ Yên.
- Em cũng sợ, Thanh Đế sẽ bị kích thích.
Cổ Thiên Cầm nhẹ gật đầu, hỏi:
- Chấn Hoa, anh nói Bùi Ngữ Yên kia có thể chủ động tìm con của chúng ta hay không?
- Bùi Ngữ Yên trốn Thanh Đế cũng không kịp, như thế nào sẽ chủ động tìm Thanh Đế?
Trần Chấn Hoa không chút suy nghĩ, nói ra:
- Thanh Đế không đi tìm nàng, nàng phải thắp hương bái Phật rồi.
- Chấn Hoa, vì phòng ngừa vạn nhất, anh tốt nhất phái một ít cao thủ chân chính, âm thầm bảo hộ Thanh Đế.
Cổ Thiên Cầm vẫn là có chút không yên lòng nói:
- Chúng ta đã mất đi một đứa con trai, không muốn lại mất đi Thanh Đế.
- Ân.
Trần Chấn Hoa nhẹ gật đầu, rất nghiêm túc nói :
- Anh biết rõ nên làm như thế nào.
Phái người bảo hộ?
Con mẹ nó, lão tử dám không phái người bảo hộ Trần Thanh Đế sao? Hắn là trời, nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, làm cha như ta cũng sẽ không may đi theo.
Lão tử phái người đi ra, còn thiếu sao?
Ai biết rõ kỹ thuật lái xe của Trần Thanh Đế đột nhiên trở nên tốt như
vậy, phái đi nhiều người như vậy, tất cả đều bị vứt bỏ.
Trần
Chấn Hoa đương nhiên phái người âm thầm bảo hộ Trần Thanh Đế, bất quá,
mỗi lần đều bị vứt bỏ. Cái này lại làm cho Trần Chấn Hoa nhịn không được suy nghĩ, Trần Thanh Đế là phát hiện, hay là tìm kiếm kích thích, đi
đua xe, trong lúc vô tình cho vứt bỏ.
Cao thủ, kỹ thuật lái xe không nhất định lợi hại a.
Kỹ thuật đua xe lợi hại, không nhất định chính là cao thủ.
Trần đại thiếu chính mình phát hiện hay sao?
Đối với loại khả năng này, ngay cả Trần Chấn Hoa cũng không tin, căn
bản là không thể tin được. Chỉ là cho rằng, Trần đại thiếu có kỹ thuật
lái xe lợi hại, lại không có sức chiến đấu gì.
Về phần tại sao vứt bỏ người mình âm thầm phái đi, vậy thì rất đơn giản.
Trần đại thiếu ưa thích đua xe, đột nhiên nâng đến hào hứng, tăng nhanh tốc độ, vậy liền bỏ qua người mình phái đi.
Tất nhiên là trong lúc vô tình vứt bỏ.
Quân Thần Trần Chấn Hoa cũng không nhận ra, Trần Thanh Đế là phát hiện ra.
Ngay cả nha đầu Lâm Tĩnh Nhu kia cũng cưỡng gian không được, có thể phát hiện ra cao thủ đang âm thầm theo dõi hắn sao?
Coi như là đánh chết Trần Chấn Hoa, Trần Chấn Hoa cũng sẽ không tin tưởng.
- Xem ra, phải phái ra một ít người, không chỉ có thực lực mạnh, còn
phải có kỹ thuật đua xe lợi hại đi bảo hộ Trần Thanh Đế mới được.
Sắc mặt Trần Chấn Hoa âm trầm dọa người, không dám có chút chủ quan.
Hết thảy, đều là vì Bùi Ngữ Yên trở lại.
Cùng lúc đó, tại phi trường quốc tế, đưa tới oanh động cực lớn, tất cả
lối ra trong toàn bộ sân bay, rậm rạp chằng chịt tất cả đều là người.
Nam nữ già trẻ đều có.
Toàn bộ trong ngoài phi trường, đầu người bắt đầu khởi động. Bất quá,
toàn bộ sân bay lại cực kỳ yên tĩnh, nhiều người như vậy, rõ ràng không
có bất cứ người nào phát ra âm thanh.
Cái này... cái này rất không hợp lý a.
Chẳng lẽ cái này là tố chất quốc dân, thoáng cái đề cao không biết bao nhiêu cấp độ sao?
Trong tay tất cả mọi người, đều giơ cao lên nhãn hiệu, áp-phích, hoành phi, có cũng chỉ là vài chữ to, nhưng cái gì cũng có.
Bất quá, tất cả đều có một điểm giống nhau, vô luận là nhãn hiệu,
áp-phích hay là hoành phi... Đều xuất hiện ba chữ giống nhau, là danh tự một người.
Đó chính là: Bùi Ngữ Yên!
Tại trên poster, là một tuyệt thế mỹ nữ nhìn như 18-19 tuổi, rất là ôn nhu.
Mà ở trên poster, còn viết ba chữ, Bùi Ngữ Yên.
- Đi ra, Bùi Ngữ Yên đi ra rồi!
Đúng lúc này, không biết là ai đột nhiên hưng phấn kêu một tiếng. Thanh âm người này, giống như là một quả Boom đột nhiên nổ bung.
Vốn là đám người rậm rạp chằng chịt, yên tĩnh, đột nhiên tạc mở nồi.
Yên tĩnh?
Yên tĩnh cái lông?
Trước kia yên tĩnh, tất cả đều là giả vờ.
- Bùi Ngữ Yên, chúng ta yêu cô...
- Bùi Ngữ Yên, chúng ta yêu cô...
- Lộp bộp, lộp bộp...
Trong phi trường quốc tế, truyền đến từng đợt tiếng giày cao gót giẫm
mặt đất vô cùng có quy luật, đều đều, cùng mặt đất tiếp xúc, phát ra
tiếng vang lộp bộp.
Một thiếu nữ mặc váy dài trắng noãn như
tuyết, trên mặt mang theo mỉm cười, ước chừng hai mươi tuổi. Được bốn gã bảo tiêu mặc âu phục màu đen, mang theo kính râm màu đen cùng đi xuống, không vội không chậm hướng ra phía ngoài đi tới.
Thiếu nữ da thịt như tuyết, một mái tóc đen nhánh tịnh lệ, phối hợp dung nhan tuyệt thế kia của nàng, quả thực giống như tiên nữ hạ phàm.
Cái gì gọi là khuynh quốc khuynh thành?
Dung nhan thiếu nữ, là khuynh quốc khuynh thành.
Thành ngữ khuynh quốc khuynh thành này, giống như là từ nhan sắc của nàng mà định ra.
Thiếu nữ nhìn về phía trên, quyết sẽ không vượt qua hai mươi tuổi. Bất
quá, nàng phát dục rất tốt, dáng người quả thực có thể nói hoàn mỹ, đầy
đặn dụ người.
Bộ ngực ngạo nhân, bờ mông giàu có co dãn, hai
chân thon dài, dáng người dụ hoặc, vô luận một điểm nào, đều có thể làm
cho nữ nhân ghen ghét chết.
Bất quá, thiếu nữ cho người khác
cảm giác, giống như là tiên nữ, làm cho người không dám xem gần, cho dù
là đi vào một điểm, cũng cảm giác là đang khinh nhờn nàng.
Nàng, là diễn viên, đạo diễn, ca sĩ, nhạc sĩ Piano, vũ đạo gia... siêu sao Quốc tế toàn năng, Bùi Ngữ Yên