Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 326: Chương 326: Xóa đi hạt giống hận thế




Trương Hùng Phi buông lỏng Trần Thanh Đế ra, liên tục hít sâu mấy hơi, cố gắng để cho mình bình phục lại.

Con mẹ nó, nào có dễ bình phục như vậy a?

- Thanh Đế, chừng nào cháu giúp ta lấy mảnh đạn ra? Hùng Phi ta ngóng trông ngày hôm nay, trọn vẹn năm năm rồi.

Trương Hùng Phi vô cùng khát vọng nói:

- Về đơn vị, ta nằm mộng cũng muốn về đơn vị.

Trương Hùng Phi hôm nay vừa tròn 30, năm năm trước, hắn hai mươi lăm tuổi, đang ở vào kỳ bay lên, lại bởi vì một lần hành động, đã xảy ra ngoài ý muốn.

Cuối cùng tuy nhặt về một cái mạng, nhưng mảnh đạn y nguyên ở lại trong đầu của hắn, không cách nào lấy ra.

Đây cũng là năm năm trước, một việc tiếc nuối nhất trong quân đội.

Vẫn luôn là tiếc nuối của Trần Chấn Hoa.

- Hùng Phi thúc, chú cũng không nên quá sốt ruột. Năm năm này cũng chờ rồi, nhiều hơn mấy ngày nữa thì như thế nào?

Trần Thanh Đế nhìn vẻ mặt Trương Hùng Phi vội vàng, nói ra:

- Hơn nữa, hiện tại cũng không có điều kiện.

- Ha ha, đều tại ta quá kích động. Con mẹ nó, năm năm cũng chờ rồi, cũng chịu đựng qua, còn sợ chờ vài ngày hay sao?

Trương Hùng Phi vỗ ngực, ngạo nghễ nói:

- Con mẹ nó, lão tử rốt cục chờ đến ngày này.

Chờ lâu vài ngày?

Nha, coi như là một giây, Trương Hùng Phi xũng không muốn đợi. Hắn đã chờ sợ, ly khai bộ đội năm năm, hắn chính mình cũng không biết là qua như thế nào.

Trương Hùng Phi thật sự rất gấp.

Bất quá, hắn cũng biết, đây không phải sự tình nhanh chóng. Đúng như Trần Thanh Đế nói, năm năm đã đợi rồi, còn chờ không nổi mấy ngày sao?

Chỉ cần có thể lấy mảnh đạn trong đầu Trương Hùng Phi ra, để cho hắn khôi phục bình thường, có thể làm cho hắn về đơn vị, hắn nguyện ý chờ, nguyện ý chịu đựng.

Năm năm rồi, Trương Hùng Phi cũng không có đình chỉ rèn luyện qua, có mấy lần hắn thiếu chút nữa bởi vì rèn luyện kịch liệt mà chết.

Đồng dạng, ở bên trong năm năm này, Trương Hùng Phi cũng không phải là không có thu hoạch. Ít nhất, lực ý chí của hắn trở nên càng thêm cường hãn, càng thêm kiên định.

Ở bên trong năm năm này, không biết bao nhiêu lần đau đầu, lực ý chí muốn không thay đổi được cường hãn cũng khó khăn.

Hôm nay Trương Hùng Phi kích động, hoàn toàn là vì, Trần Thanh Đế nói có thể giúp hắn lấy mảnh đạn trong đầu ra, đây chính là chuyện hắn nằm mộng cũng muốn a.

Giống với một người lính, dốc sức liều mạng cố gắng, muốn đi vào Huyết Nhận. Rốt cục có một ngày, hắn thành công tiến nhập Huyết Nhận, đã trở thành một thành viên Huyết Nhận.

Lực ý chí của gã quân nhân này mạnh như thế nào, cũng sẽ vô cùng hưng phấn, kích động.

Huyết Nhận, là mộng tưởng của tất cả quân nhân.

Ngày nào đó thực hiện được mộng tưởng, ai có thể không kích động? Ai có thể không hưng phấn? Ai có thể đủ khống chế tâm tình của mình? Dù là người này lại trầm ổn như thế nào, cũng làm không được.

- Hùng Phi thúc, cụ thể chi tiết để sau hãy nói.

Trần Thanh Đế nhíu mày, trong hai tròng mắt tràn đầy sát cơ nồng đậm:

- Để cho cháu trước xử lý vợ chồng Phùng Kiến Nhân đã.

- Cháu định xử trí bọn hắn như thế nào?

Lâm Sát Địch nhịn không được hỏi, hắn đối với cái này rất là chờ mong cùng tò mò.

- Giết!

Trần Thanh Đế từ trong kẽ răng, cố ra một chữ.

- Tiểu Nghệ, em tới đây.

Trần Thanh Đế nhìn Võ Nghệ vẫy vẫy tay, chỉ vào Phùng Kiến Nhân nói:

- Hắn là bí thư thị ủy Phùng Kiến Nhân, kia là vợ của hắn.

- Em biết rõ.

Toàn thân Võ Nghệ run lên, nhìn Phùng Kiến Nhân toàn thân là máu, sắc mặt có chút tái nhợt.

Bất quá, nàng lại không có trốn tránh.

Một màn này chứng kiến ở trong mắt Lâm Sát Địch cùng Trương Hùng Phi, ngay ngắn nhẹ gật đầu. Hai người liếc nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương bắt đến vẻ tán thành.

Khen ngợi đối với Võ Nghệ.

- Em không sợ hãi?

Nhìn thấy Võ Nghệ lắc đầu, Trần Thanh Đế nhíu mày, tiếp tục hỏi:

- Em phải chăng rất hận bọn hắn? Anh muốn nghe lời nói thật.

- Ban đầu hận, hiện tại không hận nữa rồi.

Võ Nghệ cắn bờ môi, nói ra:

- Bọn hắn đã bị báo ứng xứng đáng, con của hắn cũng đã chết. Hiện tại, Thanh Đế ca ca cũng sẽ không bỏ qua bọn hắn, em vì cái gì phải hận? Tại sao phải hận một người chết?

- Tiểu Nghệ, em có biết hay không, em đã phát sinh biến hóa?

Trần Thanh Đế nhíu mày lại chặc hơn, có chút lo lắng nói:

- Cũng là bởi vì đã xảy ra nhiều sự tình liên tiếp, ảnh hưởng đến em.

- Thanh Đế ca ca, trước anh cũng đã nói, người, cuối cùng sẽ trưởng thành.

Võ Nghệ ngẩng đầu, cũng không lảng tránh con mắt của Trần Thanh Đế, nói ra:

- Bởi vì sự kiện này, để cho em trở nên thành thục, em chính thức trưởng thành. Từ hôm nay trở đi, không bao giờ còn là Tiểu Nghệ nha đầu kia nữa rồi, em đã trưởng thành.

- Cái này kỳ thật đối với em mà nói, cũng không phải chuyện tốt gì.

Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:

- Thời điểm em cầu khẩn bác sĩ bệnh viện, cứu gia gia của em, bác sĩ bởi vì tiền, không cứu, cho em cảm thấy rất bất lực.

Từ cái trán của Võ Nghệ chảy đầy máu, Trần Thanh Đế liền đoán được hết thảy. Trán của nàng bị thương, là dập đầu cầu bác sĩ bệnh viện.

- Vâng!

Thân thể Võ Nghệ run rẩy thoáng một phát, sắc mặt cũng trở nên càng thêm tái nhợt:

- Lúc ấy em rất bất lực, rất hận, em hận cái thế giới này, rất hận xã hội tàn khốc này.

- Lúc ấy em cũng không biết, đại ca em không có chuyện, em đã cho rằng đại ca của em đã không còn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.