Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 376: Chương 376: Xuất hiện






Trần Thanh Đế nhìn từ Mạnh Ngưng Tuyết trên xuống dưới, hai mắt tỏa sáng.

Không thể phủ nhận, thân thể của Mạnh Ngưng Tuyết, thật sự là quá mê người.

Mặc dù nói, còn có áo ngực cùng quần lót che chở hai bộ vị mấu chốt.

Nhưng tuyệt đại đa số da thịt, cũng đã lộ ra, trắng noãn như ngọc, đôi chân hết sức thon dài, bờ mông gợi cảm mà có co dãn.

Đều không ngoại lệ, tất cả đối với nam nhân tràn đầy hấp dẫn trí mạng.

Trần đại thiếu, cũng cuối cùng chỉ là một nam nhân.

Nếu như Mạnh Ngưng Tuyết không phản kháng, Trần Thanh Đế không ngại đẩy ngã Mạnh Nữ Thần.

- Chẳng lẽ ta thật sự... thật sự đem thân thể... mà không phản kháng?

Mạnh Ngưng Tuyết quét ngang trong lòng:

- Không được, tuyệt đối không thể để cho Trần Thanh Đế thực hiện được, tuyệt đối không thể.

- Xem ra Mạnh lão sư thích Bá Vương ngạnh thượng cung a.

Trần Thanh Đế xoa xoa đôi bàn tay, cười hắc hắc, nói ra:

- Ta vất vả một chút vậy.

Phanh!

Trần Thanh Đế vừa mới tới gần Mạnh Ngưng Tuyết, cửa phòng trực tiếp bị bạo lực đạp ra.

Bùi Ngữ Yên vô cùng phẫn nộ, xuất hiện ở ngoài cửa..

Trên giường phòng ngủ, Trần đại thiếu cởi bỏ áo quần ngoài, ăn mặc quần lót, ghé vào trên người Mạnh Ngưng Tuyết quần áo đã bị xé nát....

Tay trái của Trần Thanh Đế, đặt ở bên trên áo ngực của Mạnh lão sư; tay phải thì là đặt ở trên háng Mạnh Nữ Thần, ngón tay đã cắm vào bên trong nội y, muốn cưỡng ép cỡi bỏ nội y của Mạnh Ngưng Tuyết.

Ở thời khắc mấu chốt, thời điểm Mạnh lão sư chuẩn bị phản kháng, cửa phòng ngủ lại bị người bạo lực đạp ra.

Mạnh Nữ Thần, nhẹ nhàng thở ra.

Trần đại thiếu lại cau chặt lông mày, quay đầu lại nhìn về phía ngoài cửa.

- Trần Thanh Đế...

Nhìn bộ dáng Trần đại thiếu lúc này, cùng tình huống của Mạnh lão sư, cảnh tượng này, lại để cho Bùi Ngữ Yên cảm thấy phẫn nộ không hiểu.

Phẫn nộ?

Đúng vậy, Bùi Ngữ Yên là rất phẫn nộ, rất tức giận. Nàng cảm giác trái tim mình, giống như bị kim đâm thoáng một phát, cảm thấy rất đau nhức.

Phẫn nộ không hiểu thấu, đau nhức không hiểu thấu.

Cho tới bây giờ Bùi Ngữ Yên không có nghĩ qua, thời điểm biết được, thậm chí là gặp phải Trần đại thiếu chơi nữ nhân, nàng sẽ để ý, sẽ đau nhức. Nàng còn ước gì, Trần đại thiếu bỏ qua nàng đây này.

Bất quá, lúc này Bùi Ngữ Yên thật sự đau lòng rồi, nàng cũng không biết tại sao đột nhiên lại đau lòng.

Chẳng lẽ là bởi vì, Trần Thanh Đế đã xảy ra cải biến cực lớn? Không còn là Trần đại thiếu trước kia? Hay là bởi vì hắn triệt để bỏ qua mình? Không có đem mình để vào mắt?

Nếu như hắn còn giống như trước, như vậy sao ta lại đau nhức?

Bây giờ mình còn có một tia ghen ghét?

Đây là vì cái gì?

Bùi Ngữ Yên rất không rõ, rất không biết.

- Gọi cái rắm? Lão tử còn không có hỏi ngươi, ngươi là đang làm gì, xông tới làm cái gì? Ai cho ngươi quyền này? Ngươi có biết, ngươi quấy rầy chuyện tốt của lão tử hay không?

Sắc mặt Trần Thanh Đế, lập tức âm trầm xuống, lạnh giọng quát:

- Không phải lão tử đã cảnh cáo ngươi, đừng có đến tìm lão tử sao?

- Bùi Ngữ Yên, tuy ngươi là siêu sao quốc tế toàn năng, người cũng như tiên nữ hạ phàm. Thế nhưng mà, Trần đại thiếu không thích ngươi.

Vốn Mạnh Ngưng Tuyết còn muốn phản kháng, lúc này không chỉ không có phản kháng, ngược lại chủ động ôm cổ Trần Thanh Đế.

Bùi Ngữ Yên ngươi không phải rất chảnh sao? Khí chất không phải tốt hơn ta sao? Cái kia thì thế nào? Vị hôn phu của ngươi không thèm nghía đến ngươi, mà là coi trọng ta, muốn đè ta.

Không phải ngươi.

Ở trên điểm này, ta so với ngươi còn mạnh hơn.

Trong nội tâm Mạnh lão sư lập tức cảm thấy phi thường kiêu ngạo, chiến thắng Bùi Ngữ Yên, quả thực là kiêu ngạo cực lớn.

- Mạnh Ngưng Tuyết, ngươi câm miệng cho ta.

Bùi Ngữ Yên rất là tức giận, phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, nói ra:

- Trần Thanh Đế, ta là vị hôn thê của ngươi. Mặc kệ ngươi nhớ rõ hay không nhớ rõ ta, ta cũng là vị hôn thê của ngươi.

- Ngươi nói ngươi là vị hôn thê của Trần đại thiếu, ngươi nói là được sao? Trần đại thiếu căn bản là không nhớ ngươi.

Mạnh lão sư ở trên mặt Trần Thanh Đế, hung hăng hôn một cái, khiêu khích nhìn Bùi Ngữ Yên, nói ra:

- Trần đại thiếu thích chính là ta, Bùi Ngữ Yên, ngươi vẫn là tỉnh lại đi.

- Ngươi là vị hôn thê của ta? Tốt, tuy ta không nhớ rõ, nhưng mà...

Trần Thanh Đế nhíu mày, cười hắc hắc, nói ra:

- Trách nhiệm một vị hôn thê, ngươi nên biết a?

Nói xong, Trần Thanh Đế hung hăng bóp mạnh bộ ngực của Mạnh Nữ Thần một cái. Ở bên trong tiếng hắng giọng yêu kiều của Mạnh Ngưng Tuyết đứng dậy.

- Mạnh lão sư, ngày mai ta lại tiếp tục.

Trần Thanh Đế đi đến bên người Bùi Ngữ Yên, một tay ôm lấy Bùi Ngữ Yên vào trong ngực:

- Ngươi không phải là vị hôn thê của ta sao? Cái kia cùng ta lăn giường.

- Ngươi... ngươi muốn làm gì?

Thân thể Bùi Ngữ Yên run lên, sắc mặt cũng biến đổi, trong con ngươi, hiện lên một tia chán ghét.

- Làm gì?

Trần Thanh Đế nhíu mày, liếm liếm miệng, nhìn thân thể Bùi Ngữ Yên, hít một hơi nói ra:

- Ngươi là vị hôn thê của ta, lúc này hơn nửa đêm, cho ngươi vào phòng của ta, ngươi nói còn có thể làm gì? Đương nhiên là *** rồi.

- Chậc chậc... không tệ, cái mùi thơm cơ thể này ta thích.

Trần Thanh Đế chậc lưỡi, cười hắc hắc, nói ra:

- Nữ Thần cũng tốt, tiên nữ cũng thế, đối với lão tử mà nói, đều là dùng để đẩy.

- Ngươi thả ta ra


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.