Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 551: Chương 551: Bệnh nguy




Đường Kính Chi còn muốn kể chuyện thuốc nổ đen với Hoàng thái hậu, nhưng giờ đành thôi. Tay Hoàng thái hậu vẫn nằm trong tay Đường Kính Chi, lắc khẽ ý bảo y yên tâm, có chút quyến luyến nói:

- Đợi gặp hoàng thượng rồi hôm nay ngươi không còn thời gian tới Từ Ninh cung nữa, có điều sáng sớm mai có thể tới cầu kiến ai gia.

- Được, ta nhớ rồi.

Đường Kính Chi vuốt nhẹ lên mu bàn tay trơn bóng của hoàng thái hậu một cái rồi mới rời đi trong ánh mắt chăm chú của nàng.

Theo một vị thái giám tới ngự thư phòng, sắp tới nơi thì đột nhiên có một tiểu thái giám từ phía sau chạy qua Đường Kính Chi, thấy y cũng chẳng dừng lại, chạy thẳng vào ngự thư phòng.

Rồi chẳng mấy chốc bên tai có tiếng la lớn của hoàng đế:

- Ngươi nói gì, thái hoàng thái hậu hôn mê bất tỉnh?

Hoàng đế trẻ nghe báo tin dữ thì sắc mặt đại biến, khi còn nhỏ, thái hoàng thái hậu cực kỳ yêu chiều hắn, nếu như hắn làm sai gì, bị tiên hoàng hoặc mẫu hậu phạt, thái hoàng thái hậu biết tin là tới xin cho.

Nên Hoàng đế trẻ có tình cảm rất sâu nặng với bà.

Thái hoàng thái hậu đổ bệnh nằm giường hai năm rồi, nhưng hoàng đế trẻ dù thường ngày có bận đến mấy, thậm chí là khi tiên hoàng qua đời, hắn vẫn một ngày hai lần tới thỉnh an.

Hắn sớm có chuẩn bị ngày này sẽ tới, nhưng đột nhiên hay tin, lòng vẫn như dao cắt.

- Bày giá tẩm cung thái hoàng thái hậu.

Hoàng đế trẻ vén long bào, không thèm để ý tới hình tượng nữa, chạy thẳng ra ngoài ngự thư phòng:

- Các ngươi đi thông tri cho hoàng thái hậu và mấy vị vương gia còn ở kinh.

- Bẩm hoàng thượng, đã có người đi báo tin cho hoàng thái hậu, còn mấy vị vương gia, chưa có khẩu dụ, bọn nô tài không dám tự ý đi thông báo.

Tiểu thái giám đáp:

- Được rồi, ngươi đi đi.

Câu trả lời của tiểu thái giám làm hoàng đế trẻ rất hài lòng:

Long liễn được hai thị vệ nâng lên đi như bay, vừa vặn cách chỗ Đường Kính Chi không xa, hoàng đế trẻ thấy y nói:

- Đường ái khanh, thái hoàng thái hậu bệnh nguy, hôm nay trẫm không có thời gian gặp khanh nữa, khanh rời cung đi, sáng mai vào cung nghị sự.

- Thần tuân chỉ.

Đường Kính Chi cung kính đáp, thầm nghĩ các vị hoàng tử có dã tâm sắp ra tay rồi, nếu không đợi an táng thái hoàng thái hậu xong, bọn họ không còn lý do ở lại kinh thành nữa, mà một khi rời kinh, coi như đời này bọn họ vô duyên với ngôi báu.

Ở kinh thành bọn họ có thế lực riêng, hơn nữa với thân phận đặc thù, bọn họ có sức hiệu triệu nhất định còn có thể tranh đấu chính trị, dù muốn phát động binh biến cũng dễ dàng hơn nhiều, rời kinh rồi chẳng khác nào mất gốc, dã tâm tới mấy cũng vô ích mà thôi.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ như Phúc Thọ vương ở Hải Châu vì phải chống lại cướp biển, nên số lượng tư binh nhiều hơn.

Còn đám hoàng tử kia có muốn học theo Phúc Thọ vương, dần tích trữ thế lực mưu đồ đại sự là không thể, người khác Đường Kính Chi không dám khẳng định, chứ Thuận vương nghe tin này chắc chắn sẽ có hành động trong thời gian gần.

Chẳng hiểu sao nghĩ thế Đường Kính Chi lại thở dài.

Rời hoàng cung, Đường Kính Chi mau chóng lên ngựa Ngọc Nhi mang tới cho, hạ thật thấp giọng nói:

- Trong hoàng cung xảy ra chuyện lớn rồi, chúng ta phải về ngay.

Nói xong giơ cao roi ngựa, phóng thẳng tới tiểu viện làm đồ thêu, Uyển Nhi và Nhu Nhi phụ trách kinh doanh đồ thêu, ban ngày chắc chắn ở đó.

Ngọc Nhi nghe Đường Kính Chi nói một câu không đầu không cuối thì chẳng hiểu ra sao, có điều vẫn bám sát y, dù về tới kinh thành, nhưng không có nghĩa là đã an toàn.

Tới xưởng thêu, Đường Kính Chi kệ đám hộ vệ sửng sốt chưa kịp hành lễ đã xuống ngựa vào tiểu viện, y vừa trở về là náo nhiệt ngay, có nha hoàn thấy y chạy bội đi thông báo, Nhu Nhi và Ngọc Nhi hay tin từ phòng thêu đi ra.

Hiện trời đã ấm hơn nhiều, hai vị di nương của y đều đã bỏ đi bộ áo dầy trên người, vóc dáng thướt tha đầy sức sống thanh xuân mỹ diệu của thiếu nữ tuổi hoa hiện ra hoàn toàn trong bộ váy vừa người, trông cực kỳ dưỡng mắt.

Hai nàng cũng ảnh hưởng không ít bởi văn hóa kinh thành, hay nói cách khác là của sông Tần Hoài, nếu không dù là mùa hè cũng không thể mặc bộ y phục ôm sát người như thế.

Nhu Nhi mặt phụng phịu dỗi hờn tựa như trách y đi quá lâu, nếu chẳng phải có người ngoài ở bên nàng đã nhào thẳng vào lòng tướng công rồi, Uyển Nhi khóe mắt có giọt nước long lanh, khẽ mỉm cười chào đón y về nhà.

Bọn họ chia tay tướng công của mình một tháng rồi, đúng lúc thực sự trở thành phu thê không lâu, đang ân ái mặn nồng, nhớ nhung là điều không thể tránh khỏi.

Đường Kính Chi cũng nhớ các nàng lắm, nắm tay các nàng đi vào đại sảnh, Uyển Nhi khẽ rút tay ra, chu đáo đi tới nắm tay Ngọc Nhi hỏi han, đám nha hoàn qua đây phục vụ chủ yếu là tiểu nha hoàn được mua về khi mới lên kinh, biết ý đứng lại ở trước cửa.

Vừa vào trong đại sảnh, không có người ngoài, quả nhiên Nhu Nhi nhào vào lòng Đường Kính Chi, Uyển Nhi tự mình pha trà:

- Tướng công cuối cùng cũng đã về, Nhu Nhi tỷ tỷ ngày nào cũng nhắc tới tướng công bốn năm lần đấy.

Đường Kính Chi ôm Nhu Nhi ngồi xuống ghế, đặt nàng ngồi lên đùi mình, tay vòng qua vòng eo nhỏ nhắn của tiểu mỹ nhân, uống một ngụm trà cho thấm giọng mói trêu:

- Ồ, chỉ có Nhu Nhi nhớ ta thôi à?

Uyển Nhi nhìn tướng công với ánh mắt hiền thê dịu dàng, nói nhỏ:

- Thiếp cũng nhớ mà.

Đường Kính Chi cười lớn, đặt chén trà trong tay xuống, ôm cả Uyển Nhi vào lòng đặt lên đùi còn lại, Uyển Nhi mặt đỏ bừng đưa mắt nhìn Ngọc Nhi, thấy vị muội muội này vẻ mặt bình thàng mới ngừng kháng cự, chiều ý tướng công.

Ngọc Nhi đợi tướng công thư sinh và hai vị tỷ tỷ trò chuyện một lúc mới hỏi:

- Tướng công, lúc nã chàng nói trong hoàng cung xảy ra chuyện lớn, rốt cuộc là chuyện gì?

Nói tới chính sự, Đường Kính Chi thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:

- Trên đường ta tới ngự thư phòng thì nghe thấy thái hoàng thái hậu đột nhiên bệnh nặng thêm, đã hôn mê rồi.

Uyển Nhi và Nhu Nhi không hỏi tới chính sự, cho nên cũng không cảm thấy gì, thái hoàng thái hậu chẳng liên quan gì tới các nàng.

Ngọc Nhi luôn đi theo Đường Kính Chi biết điều này có nghĩa gì, như vậy có lẽ thế lực ẩn ở kinh thành sắp trồi lên mặt nước rồi.

Đường Kính Chi thấy hai di nương nghi hoặc hoang mang, thơm mỗi nàng một cái nói:

- Thường ngày các nàng đại môn bất xuất nhị môn bất mại nên ta không kể tình thế kinh thành cho các nàng, chuyện nói ra dài lắm. Các nàng không cần biết làm gì cho phiền lòng, chỉ cần nhớ từ hôm nay trở đi phải ở tiểu viện này, không đi đâu cả. Kinh thành sắp loạn rồi, ta sẽ điều toàn bộ cấm quân trong phủ tới đây để đảm bảo an toàn.

Nghe nói kinh thành sắp loạn, cả hai nàng đều biến sắc, các nàng ở kinh thành một thời gian, rất thích không khí tự do cởi mở nơi này, lúc nào cũng thấy người xe nườm nượp, ai nấy áo sống đẹp đẽ, gặp nhau nói cười vui vẻ, còn tưởng là nơi an toàn nhất, nơi tốt nhất thiên hạ.

Nhu Nhi ôm lấy hông Đường Kính Chi:

- Vậy tướng công cũng đừng ra khỏi nhà, đợi kinh thành yên bình rồi hãy vào cung làm việc tiếp.

Đường Kính Chi nghe Nhu Nhi nói ngây thơ như vậy thì bật cười, y được coi là thành phần cộm cán của phe bảo hoàng, làm sao khoanh tay ngồi nhìn được? Nếu mấy vị hoàng tử kia thắng, y chắn chắn xong đời, cho dù hoàng đế trẻ thắng, nếu thấy y trốn lỳ trong nhà không làm gì, cũng sẽ không tha cho y.

Tóm lại, vụ này không thể thiếu phần của y rồi.

Có điều Đường Kính Chi không định giải thích cho Nhu Nhi, y thà để nàng làm cô bé ngây thơ khờ khạo mãi còn hơn, khẽ vỗ lưng ong của nàng nhẹn hàng an ủi, bảo nàng đừng sợ, cũng đừng suy nghĩ lung tung.

Đợi Nhu Nhi gật đầu rồi, Đường Kính Chi mới nói chuyện tiếp:

- Ngọc Nhi, trong thời gian ngắn nàng có thể tìm thấy Hồng huynh không, tốt nhất là tìm huynh ấy tới đây ngay, ta có chuyện muốn bàn với huynh ấy ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.