Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 42: Chương 42: Biến cố chen ngang.






Từ Phúc đi tới đâu bên cạnh đều có mấy thủ hạ đắc lực, nghe vậy liền xông tới, hai người giữ vai Lý Trung, một người vung tay tát.

"Bốp, bốp, bốp ..."

Hai mươi cái cát đánh xong, Từ Phúc đứng lên thi lễ:

- Nhị gia, nô tài vượt quyền rồi, xin người trách phạt.

Đường Kính Chi phất tay, không để ý, ngược lại còn thấy đánh thế là hơi ít.

Từ Phúc ngồi trở lại ghế, trả lời câu hỏi vừa rồi:

- Nhị gia, bớt xén tiền lương phạt gậy 15 cái, giải trừ thân phận quản sự, ngoài ra phạt gấp ba tiền đã bớt xén, trả cho người bị hại. Tham ô ngân lượng, khi tra rõ con số, phạt gấp năm lần, sung công. Phân công không đều, vả miệng 30 cái, an bài lại công tác hạ nhân. Lừa gạt nhân thê, dựa theo tình tiết xử lý, nặng đưa lên quan trị tội, nhẹ thị đánh gậy.

Từ Phúc nói từng vấn đề một rất rõ ràng, chỉ quên mỗi điều nô tài khinh chủ.

Lý Trung nghe tới một điều là mặt tái đi một phần, những tội danh này được định đoạt, cả đời này hắn không có cơ hội trở mình nữa.

Từ Phúc khác Đường Kính Chi, Đường Kính Chi tuy là gia chủ, chưa từng xen vào chuyện vụn vặt ở hậu viện, cho nên Lý Trung không sợ lắm, nhưng Từ Phúc trước giờ luôn là cấp trên trực tiếp của hắn, uy phong bao năm đã nảy mầm trong lòng hắn, cho nên hắn không dám cãi.

- Nhị gia, người thực sự muốn xử trí Lý quản sự sao?

Thị Mặc biết Lý Trung là thủ hạ của Đường lão thái quân, nếu Nhị gia xử lý hắn, chẳng phải bằng tát vào mặt Đường lão thái quân sao, cho nên cẩn thận hỏi nhỏ:

Đường Kính Chi suy nghĩ, biết Thị Mặc lo lắng cái gì, nhưng Lý Trung gây quá nhiều tội ác, không phạt không thể khiến mọi người phục được. Hơn nữa Lý Trung ngầm ức hiếp nữ nhân của y, chuyện này làm sao Đường Kính Chi nuốt trôi cho được.

Từ Phúc ngồi đường bệ trên ghế, thấy Đường Kính Chi mặt tối đen, hiển nhiên thực sự nổi giận, lên tiếng:

- Nhị gia, nếu như Lý quản sự phạm nhiều sai lầm như vậy, với tính cách thưởng phạt nghiêm minh của Lão thái quân, hẳn sẽ không thiên vị hắn.

Đường Kính Chi đang định nói thì bên ngoài có tiếng thông báo, thì ra tiểu nha đầu kia tìm được quản sự trướng phòng rồi, người này tên Chu Hậu, hơn 30, mặc trường sam xanh, người cao gầy, nhưng rất có tinh thần, nhất là đôi mắt chuyển động ánh lên vẻ giảo hoạt và khôn khéo.

Đợi Chu Hậu hành lễ xong, Đường Kính Chi hỏi:

- Hôm qua các chủ tử lên núi dâng hương, gặp phải thích khách hãm hại trưởng công tử của Tuyên Uy tướng quân, kết quả Nhị nãi nãi trượng nghĩa ra tay, cứu được người nhưng hộ vệ Đường phủ cũng bị trọng thương, ngươi có biết chuyện này không?

- Bẩm Nhị gia, nô tài có biết chuyện này, hôm qua lão thái quân về phủ có dặn nô tài, phải cấp tiền chữa trị thuốc men cho mấy hộ vệ trọng thương, cùng vô về gia quyến.

Chu Hậu khom người đáp:

- Cấp bao nhiêu?

- Bẩm Nhị gia, nghe người chuyển lời của lão thái gia cho nô tài nói, mấy người bị trọng thương cần mau chóng trị liệu, cho nên hôm qua nô tài đã cấp tiền rồi, là Lý quản sự lĩnh, còn viết giấy nhận cho nô tài.

Chu Hậu trước khi tới đã hỏi tiểu nha hoàn xem Đường Kính Chi tìm mình có chuyện gì, nên đã chuẩn bị sẵn, lấy từ ống tay áo ra giấy biên nhận có chữ ký của Lý Trung.

Đường Kính Chi nhận lấy xem qua, ném trước mặt Lý Trung, lạnh nhạt nói:

- Lý Trung, ngươi xem tờ giấy này có phải do ngươi ký tên không? Đừng để tới khi bị phạt lại kêu oan ức.

Lý Trung chẳng cần nhìn cũng biết đó là giấy do mình viết, hiện có giải thích cũng vô dụng, liền nhận hết tội trạng, dập đầu như bổ củi, lớn tiếng cầu xin tha thứ.

- Ngươi không từ một chuyện xấu xa nào, còn muốn ta tha cho ngươi sao?

Chuyện gì còn có thể tha, hai chuyện Đường Kính Chi tuyệt đối không tha thứ, một là ức hiếp Uyển Nhi, hai là tham ô tiền mua thuốc.

Điều thứ nhất không khác gì tát vào mặt y, điều thứ hai bằng với giết người. Hơn nữa chuyện này còn tạo thành ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ, nếu truyền ra ngoài, nói hộ vệ Đường phủ bị trọng thương không ai thẻm bận tâm, chẳng những mất mặt, sau này hộ vệ không dốc lòng vì chủ nữa.

- Từ quản gia, hiện giờ Lý Trung nhận hết tội rồi, ông thấy phải xử phạt ra sao?

Đường Kính Chi giao quyền xử phạt lại cho đại quản gia để làm theo gia quy, nếu không dùng hình không thỏa đáng sẽ hỏng quy củ.

Từ Phúc thầm thở dài, đời này Lý Trung coi như hủy rồi, phạt nặng phạt nhẹ không quan trọng, mấu chốt bị gia chủ ghét bỏ, làm sao còn có gì tốt lành? Ông ta chưa nói thì rèm cửa vén lên, tiếp đó một thiếu nữ xinh đẹp đi vào, nhẹ như một cái bóng lướt trên mặt đất, nhìn thấy thiếu nữ này Đường Kính Chi nhíu chặt mày.

Đường Kính Chi vốn định tiền trảm hậu tấu, không ngờ Đường lão thái quân tai mắt thông thiên, bên này chưa nghĩ xong phạt ra sao, bên kia đã phái người tới.

- Nô tỳ Hàm Hương bái kiến Nhị gia, Đại quản gia.

Thiếu nữ đi vào đó toàn thân váy trắng, còn trắng hơn cả tuyết mùa đông, giọng nói trong trẻo như oanh hót, nàng luôn lặng lẽ như một cái bóng, nhưng không ai dám xem thường sự hiện diện của nàng, vì đó là đại nhà đầu theo sát bên Đường lão thái quân, Hàm Hương.

Đường Kính Chi đưa tay đỡ hờ:

- Đứng dậy đi, lão thái quân sai ngươi tới sao?

- Vâng ạ, lão thái quân bảo nô tỳ chuyển lời, chuyện của hậu viện thuộc nữ nhân trông nom, nhị gia bớt quan tâm, chú ý sức khỏe nhiều hơn.

Hàm Hương giọng nhỏ nhẹ êm ái:

Hàm Hương không rõ vì sao Đường lão thái quân lại muốn nàng nhất định phải nói những lời này trước mặt hạ nhân, thế chẳng phải cố ý làm mất mặt Nhị gia sao?

Chẳng lẽ trong mắt lão thái quân, Lý quản sự quan trọng như thế.

Nói hết, Hàm Hương nhìn khuôn mặt anh tuấn của Nhị gia đã tối sầm, chỉ biết thở dài.

Mặc dù Hàm Hương hầu hạ bên cạnh Đường lão thái quân đã gần 5 năm, nhưng vẫn không nhìn thấu cách hành xử của bà, khi thì ôn hòa quá mắc, lúc thì lạnh lùng vô tình, không vui một chút thôi cũng đánh chết hạ nhân phạm sai lầm.

Trong mắt người ngoài được ở bên cạnh lão thái quân làm việc là chuyện rất vinh quang, nhưng không ai biết lúc nào nàng cũng run sợ thận trọng như đi trên băng mỏng.

Đường Kính Chi không ngờ sự việc phát triển thành ra như thế này, đây là lần đầu tiên từ sau khi y tỉnh lại, Đường lão thái quân lại không nể mặt y.

Huống hồ y tốn công tra xét nửa ngày trời, khó khăn lắm mới có kết quả, Đường lão thái quân mới sai người tới truyền lời, giống như vung nắm đấm ra nhắm vào mặt kẻ địch, mắt thấy sắp tới đích, đối phương thình lình biến mất, làm nắm đấm đánh vào không khí, loại cảm giác này cực kỳ bức bối.

Còn đám hạ nhân quỳ xuống đất thì sợ tái mặt, nếu như Đường lão thái quân nhất định thiên vị Lý Trung, vậy thì sau này bọn chúng thảm rồi.

Chỉ có Lý Trung là mắt sáng lên, mặt đang như tro tàn tức thì khôi phục sinh cơ, hắn cho rằng Đường lão thái quân không muốn hắn bị phạt, cho nên mới làm mất mặt Đường Kính Chi trước đám hạ nhân, dù đầu hắn cúi thật thấp, nhưng khóe miệng nhếch lên càng cao.

"Một đám nô tài hạ tiện, dám đắc tội với ta, sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ cho các ngươi biết thế nào là lợi hại!" Chuyện còn chưa xong Lý Trung đã bắt đầu mưu tính báo thù người chọc tới mình rồi.

Chỉ duy nhất có Từ Phúc từ đầu tới cuối sắc mặt không mảy may biến đổi, ông theo Đường lão thái quân mấy chục năm rồi, tất nhiên biết Đường Kính Chi có phân lượng trong lòng bà, nếu chẳng phải có chuyện đặc thù, Đường lão thái quân tuyệt đối không làm mất mặt Đường Kính Chi.

Còn một người nữa cũng chỉ hơi ngạc nhiên là Chu Hậu, rồi bình tĩnh trở lại nhanh chóng, Lý Trung trông có vẻ đã thoát nạn, nhưng làm sao có kết cục tốt cho được, nên chẳng hề hồi hận vì vừa rồi lấy ra tờ giấy biên nhận của Lý Trung ra.

So với những người này Đường Kính Chi và Lý Trung vẫn còn non lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.