Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 191: Chương 191: Cẩn thận vẫn hơn




Chu Quế Phương vội buông tay Đường Kính Chi ra, hai người thi lễ với Đường lão thái quân rồi vào phòng, nàng không ngồi, thế chỗ của Hàm Hương, ân cần pha trà rót nước cho hai người.

Đường Kính Chi thi thoảng liếc nhìn Chu Quế Phương, nhớ lại vị trí mềm mại đó, đồng thời tán thưởng nàng đúng là một hiền thê lương mẫu.

- Nãi nãi, tin tức phương bắc hẳn người đã nghe nói rồi.

- Ừ.

Đường lão thái quân gật đầu:

- Ta nghe hạ nhân ra ngoài nghe ngóng tin tức báo rồi, giờ đang làm cả Lạc Thành nháo nhào cả lên, người ta tranh nhau tới các cửa hàng lương thực, giá cả tăng lên gấp mấy lần, nhưng mà đám thương nhân đó cũng không bán vội đâu, giá còn tăng nữa mà.

- Sao ạ, phương bắc có thiên tai?

Chu Quế Phương lần đầu tiên nghe được tin này:

Nhìn đích tôn, Đường lão thái quân không khỏi tự hào nói:

- Đúng vậy, mùa xuân năm nay ở phương bắc rất nhiều nơi bị hạn, khi đó Nhị gia đã lưu tâm rồi. Quế Phương, kỳ thực nhiều ngày trước chúng ta đã biết phương bắc sẽ xảy ra nạn châu chấu quy mô lớn.

- Ồ!

Chu Quế Phương kinh ngạc nhìn Đường Kính Chi rồi thở dài:

- Khổ cho bách tính phương bắc rồi.

- Ta biết ngươi lòng dạ bồ tát mà, sợ ngươi tối ngủ không ngon cho nên không nói cho ngươi biết trước, lần này Đường gia ta không những dựng lều tế cháo mà còn làm một chuyện cực kỳ lớn.

Sẽ làm một chuyện cực kỳ lớn?

Có thể làm Đường lão thái quân đã trải qua vô số sóng to gió lớn coi là chuyện cực kỳ lớn thì nhất định phải là chuyện ghê gớm lắm.

Chu Quế Phương nghe vậy thì tò mò, nhưng thấy Đường lão thái quân tựa hồ không có ý giải thích cho mình đành áp nghi vấn trong lòng xuống, không dám hỏi nhiều.

Đường Kính Chi thì nói chuyện chưa bao giờ muốn che dấu nữ nhân của mình, uống một ngụm trà hỏi:

- Nãi nãi, nạn châu chấu bùng phát rồi, hẳn mai thôi Vương Mông sẽ triệu tập các tộc lớn trong thành tới để trù bị tiền lương chẩn tai, người thấy Đường gia ta quyên bao nhiều thì hợp.

Tới lúc này ở sau lưng Đường Kính Chi cũng chẳng buồn gọi Vương đại nhân gì nữa, dù sao sau này hai bên chắc chắn ngươi sống ta chết rồi.

Đường lão thái quân nhíu mày trầm tư:

- Nếu là trước kia thì Đường gia ta bỏ thêm chút tiền cũng chẳng sao cả ...

Nói tới đó bà đột nhiên dừng lại, hỏi:

- Lăng Nhi, ý cháu thế nào?

Không chút do dự, Đường Kính Chi đáp:

- Ý cháu đơn giản, nếu Vương Mông khách khí, Đường gia có thể quyên góp nhiều một chút, còn nếu hắn định nhân cơ hội xẻo của Đường gia ta một miếng lớn thì, hừ, cháu chẳng ngại gì mà không trở mặt.

Chu Quế Phương hai dùng tay che miệng lại, Vương Mông là ai thì một nữ nhân ở sâu trong khuê phòng như nàng cũng rõ, vì sao Đường gia lại kết oán với thủ thành đại nhân?

Đôi mắt trong veo hiện lên lo lắng không thôi.

- Giỏi! Không thẹn là con cháu Đường gia.

Đường lão thái quân vỗ mạnh bàn, lớn tiếng khen ngợi, thủ thành đại nhân thì sao nào, muốn động vào Đường gia thì hắn phải cân nhắc cho kỹ.

Từ khi đương kim thánh thượng đăng cơ cho tới nay, mấy chục năm rồi hoàng gia mới chỉ tổng cộng phong cáo mệnh phu nhân chưa tới 50 người, có thể thấy danh hiệu này quý trọng thế nào, mặc dù Đường lão thái quân là cáo mệnh thất phẩm nhưng có đăng ký trong sổ sách hoàng cung đàng hoàng, nếu Vương Mông Điền Cơ muốn trắng trợn khai đao với Đường gia thì phải được hoàng gia đồng ý cái đã.

Đám Điền Cơ dám dâng tấu tra Đường gia không? Nếu danh hiệu này dễ dàng bị trừ bỏ như thế há chẳng phải năm xưa người phong tặng danh hiệu cho bà có mắt không trong? Lúc đó hoàng gia còn thể diện gì nữa.

Đó cũng chính là một trong số nguyên nhân đám Điền Cơ chỉ dám ngầm hạ thủ mà không dám trắng trợn thôn tính tài sản Đường gia.

Nếu chẳng phải phạm tội đại ác, mưu nghịch có chứng cứ xác đáng thì quan viên cương trực nhất trong triều cũng không dám đàn hặc người được hoàng gia phong hiệu.

Vì như thế chẳng khác gì tát vào mặt hoàng gia.

- Nãi nãi, cháu thấy chúng ta không những phải đề phòng đối phương công khai bắt chẹt mà còn phải đề phòng bọn chúng giả thủ đoạn bẩn thỉu, nạn dân tràn vào Lạc Thành, trị an nhất định sẽ hỗn loạn, cho nên cháu nghĩ bắt đầu từ ngày mai, từ hộ vệ ra phủ còn chọn ra mấy chục tráng đinh khỏe mạnh phân chia thành ba nhóm, luân phiên nhau ngày đêm gác cửa.

Đường Kính Chi lại nói:

Đường lão thái quân hết sức tán đồng:

- Ừ, đúng là phải làm thế, nghe cháu cả. Hàm Hương, truyền lệnh của lão thân, phủ rút đi mấy chục người, sau này đám hạ nhân khác chăm chỉ hơn, không được để chuyện trong phủ bị bỏ bê, kẻ nào phải làm thêm việc ắt có thưởng, song chỗ nào công việc không suôn sẻ như trước ta lột da kẻ chịu trách nhiệm.

- Vâng!

Hàm Hương đáp lời.

Đợi tới khi Lâm Úc Hương tới nơi thì trời đã nhá nhem tối, giờ cơm đã sắp đên, Đường lão thái quân thấy nàng lề mề như thế thì rất bất mãn, chẳng lẽ Chu Quế Phương đã dọn vào ở cùng tiểu viện rồi mà con nha đầu này không lo, không sốt ruột chút nào?

- Hừm!

Đương lão thái quân thấy Lâm Úc Hương hành lễ với mình chẳng thèm để ý, chỉ phất tay một cái, nhưng nghĩ một lúc mới tỉnh ra, chuyện này mình lo gì, mình đợi được chứ nó chịu nổi sao, nếu không đợi tới khi trái tim đích tôn hoàn toàn đặt lên người Chu Quế Phương thì người chịu thiệt là nó chứ ai?

Hiện giờ chưa gấp cũng chẳng sao, có giỏi thì đợi tới lễ thành hôn làm xong, hành lễ Chu Công rồi, xem ngươi còn dửng dưng như thế được không?

Lúc ấy đích tôn đêm đêm ở phòng Chu Quế Phương, nó lại chẳng cuống lên tìm mọi cách kéo tướng công về.

Nghĩ thông điều này rồi, lòng Đường lão thái quân trở nên dễ chịu, trong bữa cơm cũng nói nhiều hơn.

Từ khi bước vào nhà ăn Lâm Úc Hương rất ít nói, rõ ràng tâm sự trùng trùng, nên vừa rồi Đường lão thái quân sầm mặt xuống nàng cũng không chú ý, chỉ thi thoảng lại nhìn Đường Kính Chi, sắc mặt phức tạp.

Lâm Úc Hương tới, Đường Kính Chi cố gắng không nhìn Chu Quế Phương, y luôn cảm thấy thân mật với nữ nhân khác là có lỗi với Lâm Úc Hương, cái này can hệ lớn tới linh hồn từ thời hiện đại tới của y, mỗi nam nhân chỉ có thể lấy một vợ.

Trong lòng y, tựa hồ luôn để vị trí người vợ này này để lại cho Lâm Úc Hương.

Có điều nghĩ thì nghĩ thế, nhưng mùi thơm mê người của Chu Quế Phương cứ vờn quanh mũi, cả tâm lý lẫn cơ thể của một nam nhân bình thường đố không động lòng cho được, vì thế mỗi lần nhìn Chu Quế Phương lại có thêm một khoái cảm vụng trộm, càng khiến y khó kiềm chế.

Vì ngày mai Đường Kính Chi còn có đại sự phải làm cho nên ăn tối xong Đường lão thái quân cho ba người lui về nghỉ sớm, ba bọn họ giờ cùng đường rồi, thế là trong quãng đường không dài trở về tiểu viện, cả ba người đều rất thiếu tự nhiên.

Trước khi đi Đường lão thái quân có nhắc một câu, bà an bài cho Đường Diệu Chi và Nguyệt di nương ra trang viên ngoài thành ở.

Đường Kính Chi biết bà sắp ra tay với Nguyệt di nương rồi, có lẽ không bao lâu sau sẽ có tin Nguyệt di nương ngã bệnh, hoặc gặp tai nạn không may gì đó. Đường Diệu Chi sẽ không sao, hổ dữ không ăn thịt con, Đưỡng lão thái quân tất nhiên chưa máu lạnh tới mức hạ thủ với cháu ruột của mình.

Ngày mai Nguyệt di nương rời phủ, vậy y cũng có thể sai hạ nhân khiêng phiến đá Đại Lý dưới giường đi rồi, Lâm Úc Hương ngày nào cũng ngủ trên đó không phải chuyện tốt.

Tới cửa tiểu viện tạm biệt Chu Quế Phương xong, Đường Kính Chi thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hai người vào phòng, Tri Đông định đi theo hầu hạ chủ tử thay y phục nhưng bị Lâm Úc Hương ngăn lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.