- Hôm nay Trương Thiếu Kiệt và Minh Húc đột nhiên tới Kiên Thành, muội
nói xem tên Tiêu Kiến vì tránh khả năng Trịnh Thắng ngả theo phía Phúc
Thọ vương mà đánh liều ra tay trước không?
- Nô gia cũng chính vì nghĩ tới điểm này cho nên giữa ban ngày ban mặt mới phải tới tìm oan gia chàng đó.
Hồ Phụng Kiều nhõng nhẽo lườm y một cái quyến rũ:
Đường Kính Chi dở khóc dở cười, lúc này rồi mà cô nàng còn cười được.
Tình hình hiện giờ là nếu như Tiêu Kiếm không nhanh chóng ra tay, rất có khả năng Trịnh Thắng không đứng về phía triều đình, nhưng nếu ra tay chỉ
dựa vào lực lượng của hắn, e khó mà hạ nổi Điền Cơ, vì dù sao trà trộn
vào thành dù kín đáo đến đâu cũng rất hạn chế, nếu nghìn người vào
thành, dù chia nhỏ che dấu kỹ lưỡng thế nào cũng khó che dấu được Điền
Cơ.
Cùng lắm chỉ có vài trăm người người.
Điền Cơ đã có
chuẩn bị, hiện theo tìm hiểu thì có tổng cộng ba thế lực, thứ nhất là
mấy nghìn tư binh mà lão bí mật chiêu mộ nuôi dưỡng ngoài thành.
Thứ hai, ba nghìn quân sĩ thủ bị Kiên Thành.
Thứ ba mấy trăm thân binh dùng cung tiễn và trường thương và gia nô hộ vệ.
Nếu Tiêu Kiếm ra tay, khẳng định là xông thẳng vào thành bắt đầu xỏ Điền
Cơ, như thế tạm thời không quan tâm tới mấy nghìn tư binh, thủ quân Kiên Thành thì không thể nhanh chóng tụ tập được, vả lại còn phải giữ cổng
thành, như vậy chủ yếu phải đối đầu với tiểu quân đội trong Điền phủ.
Một nghìn đấu với mấy trăm, người ta còn chiếm địa lợi, dù Vũ Lâm quân có
thân thủ cao cường, khó mà làm gì nổi trong thời gian ngắn.
- Phụng Kiều, muội nói xem khả năng Tiêu Kiến ra tay có lớn không?
- Tỷ phu, trong lòng huynh có đáp án rồi, cần gì phải hỏi muội nữa à?
Đúng thế Đường Kính Chi đã có đáp án, chỉ muốn xác nhận thêm thôi.
Khả năng là rất lớn.
Hiện giờ tình cảnh của Trịnh gia rất chơi vơi, Trịnh Thắng không thể không
nghi ngờ dụng ý của hoàng đế, Phúc Thọ vương có thừa điều kiện đủ làm
Trịnh gia động lòng, bọn chúng đã có quân, có tiền, giờ thêm Phúc Thọ
vương, tức có danh nghĩa, khi đó phương nam đại loạn, khi ấy Tiêu Kiến
vì không hoàn thành nhiệm vụ sẽ chỉ còn một con đường chết.
Không động thủ thì chết, động thủ còn có đường sống, Tiêu Kiến tất nhiên lựa chọn cái thứ hai.
- Phụng Kiều, muội cũng biết ân oán giữa Đường gia và Điền gia rồi, nếu
bọn chúng liên hợp tạo phản, Đường gia khẳng định gặp tai vạ, dù lần này hoàng đế và hoàng thái hậu bất nhân, nhưng ta vẫn phải nỗ lực hết sức
giúp Tiêu Kiện hạ Điền Cơ.
Hồ Phụng Kiều không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu.
- Giờ ta muốn biết, trong tay muội rốt cuộc có thực lực lớn cỡ nào, lần
bắt Điền Cơ này muội có thể làm gì? Chuyện này liên quan tới tính mạng
hàng trăm người của Đường gia, mong muội cho biết.
Đường Kính Chi
nghiêm túc chắp tay thi lễ, Phúc Thọ vương nằm ở sát biên giới với Lạc
Na rồi, Đường gia muốn lui về phương nam tránh Điền Cơ cũng không được
nữa.
- Tất nhiên rồi, trên đời này muội chỉ còn một người thân đã gả vào Đường phủ, mặc dù tỷ ấy rất đáng ghét, chẳng coi người ta ra gì, nhưng muội có thể trơ mắt nhìn tỷ ấy chết sao?
Hồ Phụng Kiều thu lại nụ cười bất cần đời, nói:
- Thực tình mà nói, không có muội giúp đỗ, tỉ lệ thành công của bọn huynh không tới một thành, đám hộ vệ trong Điền phủ đều được lựa chọn tỉ mỉ!
Không những võ công cao cường còn giỏi liên thủ, quân trận, kẻ nào cũng
thiện chiến, nếu không có nhân số hơn chúng gấp bội thì khó tiêu diệt
nổi trong thời gian ngắn. Mà nếu kéo dài để đám quân sĩ thủ thành tụ lại bao vây xem như xong.
Điều này Đường Kính Chi hiểu, gật gù không nói.
- Có điều có muội giúp, nếu không có gì bất ngờ thì bọn huynh nắm cả mười phần.
- Hả?
Đường Kinh Chi thốt lên, y vốn tưởng nắm chắc trên 5 thành là đủ rồi.
- Sao, tỷ phu không tin à?
Hồ Phụng Kiều nũng nịu:
- Không, ta tin chứ!
Đường Kính Chi trả lời không thực lòng:
Hồ Phụng Kiều cười khanh khách, nói ra quân bài tẩy của mình:
- Tỷ phu, muội kiếm tiền bằng cái nghề này, không những cần sát thủ có võ công cao cường, còn phải dựa vào nguồn tin tức linh thông. Nếu không
cầm tiền của người ta rồi, mà ngay cả mục tiêu trốn chỗ nào cũng chẳng
biết thì chẳng phải thành trò cười à? Còn về nguốn tin, trừ bố trí tai
mắt trong giang hồ còn gài thám tử vào cả quan phủ, quân đội ....