Nhận hoàng lệnh, Đường lão thái gia được coi là khâm sai không chính
thức, trên đường về nhà, dù lo bệnh tình của phụ thân, muốn mau chóng về nhà làm trọn chữ hiếu, nhưng cũng không thể lơ là chức trách.
Kết
quả không làm thì thôi, vừa mới điều tra đã khiến ông kinh hoàng, không
ngờ tới bảy phần mười lương thực chẩn tai lọt vào túi tham quan, hơn nữa lũ tham quan đó sau khi tham ô lương thực rồi còn đẩy giá lên, khiến
bách tích không còn đường sống, phát động phản loạn, có điều do bột phát không có tổ chức, đều bị quan binh trấn áp.
Đường lão thái gia bản tính cương trực, thiết diện vô tư, khi đó ông muốn tra tham quan,
thỉnh nguyện vì dân, nhưng ban ngày vừa mới bắt tham quan, buối tối đã
bị người ta hành thích, nếu chẳng phải được hoàng đế phái cho mấy hộ vệ
thân thủ cao cường cõng ông bỏ chạy trong đêm thì Đường lão thái gia đã
ôi thôi thương thay rồi.
Thoát khỏi chốn hiểm nguy, Đường lão
thái gia không giương cờ khâm sai nữa mà đổi sang y phục bình dân che
mắt đám tham quan muốn giết người bịt miệng, chỉ nhìn về phía quê hương
một lần, liền ngựa không ngừng vó tới thẳng kinh đô.
Sau khi
bình an tới được kinh đô, Đường lão thái gia dâng thẳng tấu sớ đàn hặc
tham quan, hoàng đế hay tin, long nhan đại nộ, một đạo thánh chi ban
xuống, toàn bộ đám tham quan đó bị cách chức.
Phải biết rằng hành
vi quan ép dân phản của đám tham quan đó làm dao động căn cơ của quốc
gia, hơn nữa chúng còn cả gan hành thích khâm sai, bằng với xem thường
uy nghiêm của hoàng đế, không xử tử chúng, chu diệt cửu tộc, uy nghiêm
hoàng thất Minh Hà sao còn nữa.
Sau đó hoàng đế hỏi ông đã về tới nhà thăm phụ thân bệnh nặng chưa?
Đường lão thái gia khi nhận được thư nhà đã biết cha già không còn được bao ngày nữa, nhưng trước mặt đại sự quốc gia, ông kiên định bỏ ý nghĩ
về nhà, kỳ thực ông chỉ cần tiếp tục đi về phía nam một ngày rưỡi là đã
về được nhà rồi.
Nghe nói Đường lão thái gia không kịp về nhà,
hoàng đế cũng phải cám thán, về sau chứng thực Đường lão thái quân lần
thứ hai quay về đã không còn kịp nhìn mặt cha già lần cuối nữa, khi ấy
chuyện này từng một dạo làm xôn xao kinh thành, trở thành tấm gương của
lớp sĩ tử trẻ tuổi thời đó, đương nhiên do hoàng đế cố ý tuyên dương để
đề cao chữ trung với triều đình.
Rồi chuyện lọt vào tai hoàng hậu,
hoàng hậu nghe nói phu nhân Đường lão thái gia, cũng chính là Đường lão
thái quân mấy năm trước về nhà hầu hạ công bà, thay trượng phu quản gia
không có chút lơ là, tiếng thơm khắp vùng, cho nên phong bà làm thất
phẩm cáo mệnh.
Đó chính là nguyên do phong hiệu cáo mệnh của Đường lão thái quân.
Cùng là người Đường gia, Đường lão thái quân bỏ hiếu đạo, lựa chọn
trung quân ái quốc, còn đích tôn Đường Kính Chi vì phụ mẫu qua đời thế
không bước vào sĩ đồ, so sánh với nhau, đúng là hơi buồn cười.
- Gia gia đệ là gia gia đệ, đệ là đệ, đời này đệ sẽ không bước vào sĩ đồ nửa bước.
Im lặng hồi lâu Đường Kính Chi ngẩng đầu lên nói, giọng cực kỳ kiên định.
Quan đồ người gian ta trá, bạc tình bạc nghĩa, hiểm nguy trùng trùng,
mặc dù chưa bao giờ trải qua, nhưng từ trong sử sách đủ biết rồi, cho
nên Đường Kính Chi ít nhiều e sợ.
Thử nghĩ mà xem, y chỉ là người
hiện đại, chưa bao giờ chơi mấy trò tâm kế, làm sao chơi nổi quy tắc
quan trường, không cẩn thận một chút thôi bị người ta nhai cho tới cái
xương cũng chẳng còn.
Trong sách vở, trong điện ảnh, có quan
trường thời đại nào không tranh đấu dữ dội, giết người không thấy máu,
làm tham qua thì thẹn với lòng, làm thanh quan thì khó có kết cục tốt,
làm một viên quan hồ đồ thì vô nghĩa.
Cho nên Đường Kính Chi thấy làm đại địa chủ, làm phú hào cho nó sảng khoái.
Trịnh Kiếm Thu thấy không thuyết phục nổi Đường Kính Chi ít nhiều có
chút thất vọng, trong mắt hắn, Đường Kính Chi tài hoa hơn người, nếu vào triều làm quan, thế nào tiền đồ khó định lượng được, tới khi đó hai bọn họ một văn một võ trong triều hỗ trợ nhau, có khi lập nên công tích bất thế tạo thành giai thoại truyền đời.
- Nếu như hiền đệ đã quyết vậy ta cũng không khuyên nhiều nữa, nào, cạn chén!
- Được, cạn chén.
Đường Kính Chi không biết Trịnh Kiếm Thu có suy tính sâu hơn, vui vẻ
đánh chén, đoán chừng lúc này hạ nhân đã truyền bá tin tức đi, rượu cũng đã uống nhiều rồi, liền tính tiền đứng dậy cáo tử.
Trịnh Kiếm
Thu sảng khoái cùng rời tửu lâu, thành khẩn mời y nếu rảnh rỗi tới Trịnh phủ làm khách, Đường Kính Chi không hiểu sao Trịnh Kiếm Thu lại nhiệt
tình với mình như thế, so với hôm qua thì cứ như người hoàn toàn khác,
song vẫn mau mắn nhận lời.
Nhìn bóng lưng Đường Kính Chi rời
đi, sắc mặt Trịnh Kiếm Thu dần dần trở lại lãnh đạm, hắn sinh ra trong
nhà quan, cái đầu tiên học được là tâm kế, nếu không hắn bị người ta
giết chục lần rồi.
- Tuy ta không thể khuyên ngươi thay đổi chủ ý, nhưng sau khi tới nhà ta, phụ thân ta nhất định sẽ có biện pháp.
Rời khỏi tửu lâu không bao xa liền có mấy hạ nhân Đường phủ bắt kịp,
bẩm báo tình hình, Đường Kính Chi biết tin tức đã được truyền bá đi, hơn nữa còn dẫn được cả thủ hạ của Vương Mông tới thám thính, trong lòng
mừng rỡ, hiện giờ lại kết giao được với Trịnh gia, xem Vương Mông ngươi
làm gì được ta?
Điền Cơ và Vương Mông mặc dù làm quan, nhưng
không thể trắng trợn phạm pháp, bọn chúng chỉ có thể âm thầm giở thủ
đoạn, chỉ cần Đường gia kiếm được một quan lớn tòng tứ phẩm làm chỗ dựa, tới khi đó gặp chuyện mời người đó đứng ra chất vấn, đám Vương Mông sẽ
không dám ngầm giở trò nữa, dù sao thật là thật, giả là giả, muốn vu oan cho người khác, thế nào cũng lộ ra sơ hở.
Quay trở về Đường
phủ, Đường Kính Chi liền tới tiểu viện của Đường lão thái quân, đem cuộc đàm thoại với Trịnh Kiếm Thu kể tỉ mỉ một lượt.
Trước đó Đường lão thái quân ít nhiều còn có chút lo lắng, Trịnh Kiếm Thu vì chuyện nô tài bị đánh mà có khúc mắc trong lòng, giờ mới hoàn toàn yên tâm, bà
không muốn hạ mình đi cầu cái chỗ dựa này, nhưng nếu như có thể dựa vào, tội gì không làm?
- Tốt, nếu như hắn chủ động xưng huynh gọi
đệ với cháu vậy cháu hãy tiếp xúc nhiều hơn, xem xem người này ruốt cuộc nhân phẩm ra sao, có xứng làm bằng hữu hay không.
- Vậy chuyện tới Trịnh phủ làm khách thì sao ạ?
Đường Kính Chi muốn nghe ý kiến của Đường lão thái quân về chuyện này.
Đường lão thái quân vỗ bàn, cười vui vẻ:
- Đương nhiên là càng sớm càng tốt, đoán chừng khi nào Trịnh Kiếm Thu dưỡng thương xong sẽ rời đi, thời gian không đợi người.
Đường Kính Chi gật đầu, nếu tính như thế, chuyện Trịnh Kiếm Thu rời Lạc thành cũng chỉ trong ngày một ngày hai thôi, hơn nữa nạn châu chấu ở
phương bắc sắp bùng phát rồi, tới khi đó Đường gia còn phải mở lều tế
cháo, còn khai hoang đào kênh, sự vụ sẽ bề bộn, y muốn tới Trịnh phủ một chuyến e cũng khó mà bỏ thời gian ra được, thêm nữa nạn dân tràn tới,
trên đường sẽ không an toàn.
- Nãi nãi nói rất đúng, hay là hiện cháu cho người đi trả lời hắn, nói sẽ theo hắn về Trịnh phủ làm khách?
Đường lão thái quân nghĩ rồi nói:
- Ừ, giục hắn một chút cũng tốt, nếu không vài ngày nữa nạn dân tăng
lên, phỉ loạn khắp nơi, nãi nãi cũng không yên tâm cho cháu đi xa.
Đường Kính Chi nghe vậy gọi một tiểu nha hoàn tới, bảo nó đi tới chỗ nghỉ chân của Trịnh Kiếm Thu chuyển lời.
Đợi tiểu nha hoàn đó đi rồi, Đường lão thái quân mỉm cười, nhìn Đường
Kính Chi từ trên xuống dưới, chẳng nói một lời, làm Đường Kính Chi sởn
hết gai ốc, chẳng hiểu ra làm sao?
- Nãi nãi, người cứ nhìn cháu như thế làm gì?
Không chịu nổi ánh mắt đó, Đường Kính Chi đành lên tiếng trước.