Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 305: Chương 305: Có thể không làm quan không?






- Hồng Huynh thừa nhận giết Kiều Bát trước mặt Trương Thiếu Kiệt, nếu ta giữ huynh ấy ở lại phủ, hắn có thể cho người tới bắt ta vì tội chứa chấp tội phạm.

Để Ngọc Nhi suy nghĩ một lúc, Đường Kính Chi lại nói:

- Không chỉ ta, sau này nàng cũng thế, ngàn vạn lần đừng làm việc chỉ cần thống khoái, bất kể hậu quả như trước kia.

Lặng lẽ gật đầu, mặt Ngọc Nhi đột nhiên trở nên phức tạp, hỏi:

- Sau này Nhị gia có thể vĩnh viễn không làm quan không?

Không làm quan?

Gia gia của Ngọc Nhi bị bộ khoái trong lục phiến môn giết chết, cho nên nàng thù địch với triều đình, nhưng y có thể nhận lời nàng không, y không muốn làm quan, y ghét làm quan, nhưng có thể tới một ngày y phải làm cái chuyện bản thân không muốn đó.

Cười khổ một tiếng, Đường Kính Chi khẽ lắc đầu, tức thì sắc mặt Ngọc Nhi trở nên băng lãnh như trước kia:

- Coi như tỳ thiếp chưa nói gì.

- Ngọc Nhi, nàng nghe ta nói đã ...

Đường Kính Chi định khuyên giải, nhưng Ngọc Nhi đã vén rèm nhảy xuống ngựa, chỉ để lại một bóng lưng yểu điệu.

Trước kia Đường Kính Chi đã thề cả đời không vào triều làm quan, y vứt công danh, xếp bút nghiêng, cầm lấy cái cân, gánh vác chuyện nhà.

Nhưng y hiện giờ có thể làm thế nữa sao?

Không bước vào triều đình, dựa vào thân phận thương nhân đấu sao nổi với âm mưu quỷ kế của đám Vương Mông.

Lợi dụng nạn dân chỉ là hạ hạ sách, vì nó là con dao hai lưỡi, không cẩn thận bị đối thủ chụp cho cãi mũ tạo phản thì đó là tội tru di cửu tộc.

Lúc đó sẽ có hàng nghìn cái đầu bị rơi xuống.

Tình thế như vậy khiến y không có quyền tự chủ nữa, điều gì tốt nhất cho Đường gia thì y sẽ phải làm.

Ngọc Nhi cũng có khổ tâm của nàng, cho nên y không trách nàng không biết để ý tới đại cục, giận dỗi với mình, trọng trách dù sao phải do nam nhân gánh vác, Ngọc Nhi không hành động theo cảm tích, hơi chút là giết người gây họa, còn giúp y quản lý tốt ám vệ là y đã thỏa mãn rồi.

Còn về Hồng Phong, mặc dù bề ngoài y không muốn có liên quan gì, nhưng muốn lợi dụng Ngọc Nhi giữ hắn lại, có một cao thủ tuyệt đỉnh như thế ngầm giúp y đối phó với quan phủ thì quá tốt rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~

Trương Thiếu Kiệt rời Đường phủ, cùng Hoắc Canh Sinh về nha môn, Vương Mông thấy hắn không bắt được người về, đang chuẩn bị phái người thông báo cho Trương Tú dẫn quân sĩ tới Đường phủ bắt người thì Trương Thiếu Kiệt ngăn lại.

Nghe Trương Thiếu Kiệt giải thích xong, Vương Mông vỗ bàn chửi rủa:

- Ăn hại, con mẹ nó, một đám ăn hại, ngay cả chuyện nhỏ như thế mà không làm được thì ta cần các ngươi để làm cái gì?

Hoắc Canh Sinh quỳ sụp ngay xuống, run rẩy dập đầu không ngừng, Trương Thiếu Kiệt mặt tối sầm, cắn chặt răng, từ nhỏ tới lớn hắn chưa bao giờ bị người ta xỉ nhục như vậy.

Vương Mông được tin Kiều Bát chết thì mừng rỡ, đúng là cơ hội trời cho, lần này Đường Kính Chi hết đường chạy thoát, ai ngờ tên hung thủ thực sự nhảy ra, khiến chuyện hỏng bét, hắn nhất thời tức giận nói không lựa lời, đợi mắng chửi xong nguôi giận rồi mới phát hiện ra sắc mặt Trương Thiếu Kiệt cực tệ.

Người trong giang hồ tính cách kiệt ngạo, hắn biết mình chửi mắng hơi quá rồi, có điều Vương Mông ở vị trí cao lâu năm, còn Trương Thiếu Kiệt ở vị trí dưới, hắn không bỏ thể diện xuống xin lỗi được, phất tay hầm hầm bỏ đi.

Đến khi bóng lưng Vương Mông đã biến mất Hoắc Canh Sinh mới dám đứng dậy, lau mồ hôi trên trán, định chào Trương Thiếu Kiệt một câu, nhưng thấy mặt hắn lúc xanh lúc tìm cực kỳ đáng sợ, không dám quấy nhiễu, quyết định chuồn luôn cho lành.

Ở nha môn tức giận hồi lâu, Trương Thiếu Kiệt bỏ đi, kiếm một quán rượu gần đó, định mượn rượu giải sầu, nhưng có một nha hoàn mười sáu mười bảy tuổi chạy tới, thi lễ nói nhỏ:

- Trương đại nhân, phu nhân tìm ngài có chuyện muốn bàn.

Trương Thiếu Kiệt nhận ra nha hoàn này là tâm phúc của Vương Điền Thị, trước mắt liền hiện ra hình ảnh nữ nhân lả lơi, đường cong mê hồn, do dự một chút rồi tới phủ Vương Mông.

Trở về phủ, tiểu nha hoàn đi trước dẫn đường, qua cửa sau, đi vòng vèo trên con đường tắt vắng bóng người, tới Thanh Trúc Viện nơi ở tạm thời của Trương Thiếu Kiệt, ở cửa viện có mấy nha hoàn đứng đợi, đồng loạt thi lễ, mọt đứa trong đó đi tới nói:

- Phu nhân có dặn, Trương công tử tới không cần thông báo, cứ vào thẳng là được.

Giọng nó khá to đủ cho bên trong nghe thấy.

Trương Thiếu Kiệt gật đầu sải bước đi vào, tới đại sảnh, không thấy bóng dáng Vương Điền Thị, hắn bước ra, đi sang sương phòng bên cạnh, mỗi lần Vương Điền Thị tới tìm hắn nói chuyện đều thích gian phòng phía bên trái này.

Tới cửa phòng, hắn không hỏi tiếng nói cứ thế đi thẳng vào gian trong, tiếp đó đứng như trời chồng tại chỗ.

Chỉ thấy phía trước là tấm bình phong trong mờ, bên trên là hình khổng tước bảy màu, in dấu rõ ràng bóng dáng nữ nhân thành thục, người ngồi trên giường, đang chậm rãi cở bỏ y phục.

Vương Điền Thị thường xuyên tới Thanh Trúc Viện thăm hắn, nói là quan tâm hỏi thăm, nhưng ả chẳng những ăn mặc rất thoáng, mà mỗi hành vi cử chỉ lại lả lơi khêu gợi không sao tả hết, có lúc còn ỷ vào thân phận trưởng bối nắm tay hắn, gãi lòng bàn tay hắn, Trương Thiếu Kiệt sớm bị thục phụ này quyến rũ không chịu nổi nữa rồi.

Trước kia hắn luôn cảnh cáo bản thân đấy là nữ nhân của Vương Mông, mình không được động vào, nhưng hôm nay bị chửi mắng té tát, lòng chưa hết bất bình, hắn tất nhiên là bất chấp hết.

Chỉ chừng vài nhịp thở Vương Điền Thị ở trên giường đã cởi sạch y phục, nữa thân trên trần truồng, đường con mê đắm ẩn ẩn lộ lộ khơi gợi trí tưởng tượng của nam nhân, ánh mắt Trương Thiếu Kiệt như bị đóng đinh trên tấm bình phong không rời đi được nữa.

"ừm"

Đúng lúc này Vương Điền Thị cầm lấy thứ gì đó trên giường đưa lên mũi ngửi khẽ, di chuyển tới trước ngực nắn bóp, theo cùng động tác đó, cổ họng ả phát ra tiếng rên rỉ như có như không.

Âm thanh đó lọt vào tai, bụng dưới Trương Thiếu Kiệt trào dâng tà hỏa, gian nan nuốt nước bọt, hơi thở gấp gáp, hắn từ từ bước tới.

Vương Điền Thị ở sau tấm bình phong cứ như không hề hay biết, tay càng bóp mạnh, tiếng rên siết càng lúc càng dâm dục, bắt hết hồn phách của Trương Thiếu Kiệt, chút lí trí cuối cùng của hắn trôi tuột đi theo nó, lách ngươi phóng qua bình phong, nhìn lên giường.

"Uỳnh!" Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Trương Thiếu Kiệt.

Chỉ thấy Vương Điền Thị ngồi ở trên giường, hai tay ôm một bộ y phục nam tử màu trắng, lấy nó vò lên bầu ngực ngạo ngễ, hai tay cùng lúc cử động, khiến hai cái bánh bao trắng trẻo bị vày vò thành đủ mọi hình lúc hiện hết ra lúc bị che đi, cảnh tượng đó khiến mạch máu Trương Thiếu Kiệt căng phồng.

Lúc này Vương Điền Thị đang nắm mắt rên rỉ tựa hồ phát giác ra, đột nhiên mắt mở lớn, tiếp đó la hoảng, rồi như con thỏ trắng nhìn thấy sói xám, hoảng loạn bò lên giường, bộ y phục y tuy rộng, nhưng lúc cấp thiết không thể che đi toàn bộ cơ thể ả, che được chỗ này lại lộ ra chỗ kia.

Cặp mông núng nính kia chĩa ngay vào mặt Trương Thiếu Kiệt, khe lạch hồng hồng ở giữa, tức thì thu hút ánh mắt của hắn.

- Thiếu Kiệt, sao ngươi lại tới đây?

Trương Thiếu Kiệt nhìn một cái nhận ra ngay chiếc áo trắng trên người Vương Điền Thị là của mình, không trả lời mà rống lên một tiếng trầm chất chứa dã tính của giống đực, nhào bổ vào ả.

Nhìn con thú bị mắc bẫy, Vương Điền Thị mỉm cười đắc ý, nhưng miệng lại la hét chói lói:

- Đừng, Thiếu Kiệt, ngươi mau lùi ra ngoài ngay.

Vứt hét ả vừa đấm đá vùng vẫy.

Hai mắt Trương Thiếu Kiệt giăng đầy tơ máu, yết hầu cuộn lên cuộn xuống, hơi thở nóng rực rừng của nam nhân phả lên mặt Vương Điền Thị, ả chống cự rất vừa mực, làm thú dục của Trương Thiếu Kiệt sôi trào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.