Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 455: Chương 455: Đánh cược




Ngọc Nhi vừa mới dẫn người đi kiểm tra cửa sau thì có hộ vệ vội vàng chạy tới, từ xa đã kêu lớn:

- Ngọc di nương, không hay rồi, cửa trước có mấy quan viên dẫn theo nha dịch tới, muốn tra xét tiểu viện của chúng ta.

- Cái gì?

Ngọc Nhi nhíu mày:

- Rốt cuộc là chuyện gì, ngươi bình tĩnh lại nói rõ ràng xem nào? Bọn chúng lấy cớ gì muốn tra xét nhà chúng ta?

- Nô tài cũng không rõ, bọn chúng kéo tới cổng quát tháo, bảo nô tài tìm chủ sự nói chuyện, bảo nếu không tới ngay bọn chúng sẽ đóng cửa tiểu viện.

- Hừm, ta muốn xem xem kẻ nào to gan lớn mật giữa ban ngày ban mặt dám vô duyên vô cớ dám tới đòi đóng cửa nhà ta.

Ngọc Nhi mặt lạnh lại, nàng theo tướng công thư sinh trải qua không ít nguy hiểm, quan lớn quan bé gặp nhiều, chuyện này chưa dọa nổi nàng.

- Vương Quân, ngươi dẫn người đi chặn cửa sau cho ta, không có bản quan lên tiếng, một con ruồi cũng không cho bay ra ngoài.

Vừa mới tới cửa tiểu viện Đường gia, Trương Vệ oai phong ra lệnh cho một tên nha dịch thân hình vạm vỡ, rồi dẫn số nha dịch còn lại hùng hùng hổ hổ tới.

Đợi tới khi Ngọc Nhi dẫn người tới cửa trước thì Trương Vệ đang dẫn nha dịch xông vào trong, nhìn đám Tần Mục đứng bên cạnh cười khẩy, tức thì hiểu ra hôm nay vì sao có chuyện nha dịch tới nhà rồi.

Bên trong có hơn hai trăm nữ nhân, sao có thể để đám nha dịch càn rỡ này vào, nếu không thế nào cũng xảy ra điều tiếng này nọ, nàng quát:

- To gan, giữa ban ngày ban mặt, dưới chân thiên tử các ngươi dám xông vào nhà dân? Không coi vương pháp ra gì nữa à?

Trương Vệ dừng chân lại, chỉ thấy một nữ tử vóc dáng nóng bỏng mê người, toàn thân áo đen đeo khăn che mặt thần bí tha thướt đi ra, mắt sáng lên:

- Ngươi chính là nữ chủ nhân tiểu viện này à?

- Đúng thế, ngươi là ai?

Ngọc Nhi hỏi ngược lại:

- To gan, bản quan là ti trưởng chính lục phẩm của Kinh Triệu phủ, một ả dân phụ dám lớn tiếng à? Nói mau, tướng công của ngươi ở đâu?

Hai mắt Trương Vệ nhìn chăm chú vào từng đường cong trên người Ngọc Nhi, quát:

- Ngọc Nhi muội muội, xảy ra chuyện gì thế?

Ngọc Nhi còn chưa trả lời đã nghe sau lưng truyền tới giọng êm ái của Uyển Nhi, ở ngoài động tĩnh quá lớn, đã kinh động tới Uyển Nhi trong phòng rồi.

Giọng nói của Uyển Nhi liền thu hút ánh mắt của mọi người qua đó, mắt Trương Vệ càng sáng hơn ba phần, mặc dù dung mạo Uyển Nhi không làm người ta choáng ngợp, nhưng hơn người ở khí chất đoan trang hiền huệ của mỹ phụ danh gia.

- Ngươi cũng là nữ chủ nhân của tiểu viện này.

Trương Vệ thầm nuốt nước bọt, tên nào có phúc thế này, chẳng lẽ ba tên kia vì tranh đoạt nữ nhân không được nên muốn mình tới phá đám?

Ánh mắt vô lễ của hắn làm Uyển Nhi căm ghét, có điều đối phương mặc quan bào, nàng đành nhẫn nhịn tránh mang tới rắc rối cho tướng công:

- Đúng rồi, dám hỏi đại nhân tới nơi này có công cán gì chăng?

Có lẽ giọng nói êm ái như gió xuân mơn man ngọn cỏ của Uyển Nhi làm sắc mặt Trương Vệ chuyển biến tốt hơn:

- Bản quan nhận được tố cáo nói nơi này che dấu phụ nữ trẻ nhỏ, có hiềm nghi lừa gạt bán người, cho nên tới tra hỏi, hai ngươi ai có thể định đoạt được.

- Bẩm đại nhân, hoàn toàn không có chuyện đó, những phụ nhân nơi này đều là thợ thêu do tướng công dân phụ thêu làm việc.

Uyển Nhi tiến môn trước Ngọc Nhi, nàng là tỷ tỷ thân phận cao hơn, tất nhiên nàng lên tiếng:

- Chuyện nơi này do dân phụ định đoạt.

- Hừm, nơi này có che dấu người mua bán trái phép hay không không phải do ngươi nói mà quyết, người đâu, bắt hết người ở đây, giải về Kinh Triệu Phủ, để bản quan thẩm vấn.

Trương Vệ chưa nói gì thì Đỗ Minh ở đằng sau đã nghiêm mặt quát:

- Chậm đã!

Uyển Nhi lúc này mặt cũng đã phủ sương giá:

- Kẻ nào dám tự ý lục soát nhà của cáo mệnh phu nhân?

Vì Đường Kính Chi không có quan chức, cho nên nàng phải đưa danh hiệu Đường lão thái quân ra.

- Cái, cái gì, trong các ngươi ai là cáo mệnh phu nhân?

Trương Vệ hoảng hồn, cáo mệnh phu nhân? Ba tên khốn kiếp kia kéo mình vào chuyện gì thế này, chúng định hại mình hay sao?

- Hai vị muội muội, ở nơi này xảy ra chuyện gì thế?

Lúc này có không ít thợ thêu thò đầu ra ngoài xem, nhìn thấy nha dịch cầm cương đao chặn ở cửa hoảng hốt thụt đầu vào, Nhu Nhi đang chỉ đạo thêu thùa nên chú ý muộn nhất, mãi tới lúc này mới đi ra hỏi:

Lại có một mỹ phụ trẻ trung xinh đẹp đi ra, Trương Vệ càng thêm bất an, chủ nhân nơi này không có thân phận địa vị gì thì làm sao cưới được ba thê thiếp xinh đẹp mỗi người một vẻ như thế?

- Nhu Nhi tỷ tỷ, chuyện là thế này ...

Uyển Nhi đi tới kể lại chuyện phát sinh, Nhu Nhi vốn tính nhát gan, nghe vậy thì sợ lắm, nhưng Đường gia ở Lạc thành từng trải qua nguy nan, nàng sợ nhưng chưa tới mức thể hiện ra mặt:

- Bọn chúng đều là tiểu thiếp, lấy đâu ra cáo mệnh phu nhân, Trương đại nhân, mau ra tay đi, bắt hết bọn chúng, hàng hóa xung công.

Tần Mục thấy Trương Vệ chùn chân rồi, cực kỳ tức giận, đi tới ra lệnh.

- Kẻ nào dám.

Ngọc Nhi hai mắt nhìn thẳng vào Tần Mục, sát khí tỏa ra:

- Họ Tần kia, ngươi sắp bị đày khỏi kinh thành rồi, còn dám ngông cuồng như thế à?

Tướng công thư sinh không dấu nàng chuyện gì, nên Ngọc Nhi biết ba tên này đều là cào cáo sau mùa thu, chẳng còn nhảy nhót được mấy ngày nữa.

Đám Tần Mục không ngờ một phụ nhân hậu viện mà dám quát tháo mình, chẳng khác gì bị người ta tát một cái ngay mặt.

- To gan lắm, bản quan đường đường là quan viên tứ phẩm triều đình, há có thể cho một con tiện phụ nói thẳng tên họ một cách xấc láo như thế? Người đâu, bắt ả, đưa vào nhà giam, bản quan đích thân trao khảo ả, cho con tiện phụ này hiểu thế nào là tôn ti trật tự trên dưới.

Tần Mục tức tới toàn thân run rẩy, quát tháo nha dịch:

Có điều đám nha dịch không ai nghe lời hắn, nhìn sang phía Trương Vệ chờ đợi, đó là khác nhau giữa quan viên có thực quyền và quan viên chỉ có phẩm cấp.

Trước đó Uyển Nhi nói trong nhà có cáo mệnh phu nhân rồi, Trương Vệ có ngu xuẩn tới đâu cũng chẳng dám tùy tiện động thủ, nhưng đám Tần Mục hùng hổ thúc dục hắn bắt người, trong lòng kêu khổ không thôi, đáng lẽ trước khi tới đây phải hỏi rõ ràng đã, giờ tiến không được, lui cũng không xong.

Tiến, chẳng may đụng vào nhà một huân tước nào đó, cái đầu hắn phải rời chỗ.

Lui, ba tên kia hắn chọc không nổi, nếu không đợi bọn chúng sau này về kinh, vào triều làm quan thì cũng là ngày tận số của hắn, tiếp xúc với ba tên này lâu, Trương Vệ còn lạ gì bản tính hẹp hòi thù dai của bọn chúng.

Bàng Vũ thấy Trương Vệ chù chừ mặt mày tím tái:

- Trương đại nhân, còn chờ gì mà chưa hạ lệnh.

- Đúng thế, mau bắt đi, bọn chúng dọa người thôi, nếu phong tiểu viện này có cáo mệnh phu nhân sao tới giờ còn chưa ra?

Trương Vệ cắn răng, xem ra hôm nay phải đặt cược một phen mới được, chủ nhân nơi này là ai hắn chưa rõ, đắc tội sẽ có kết quả gì chưa biết, nhưng nếu như hôm nay không làm hài lòng bọn chúng thì có thể nhìn thấy rõ kết cục rồi.

- Nghe lệnh Tần đại nhân, bắt mấy phụ nhân này vào tù.

Trương Vệ hít sâu một hơi ra lệnh:

"Keng!"

- Dừng lại!

- To gan lắm.

Ba âm thanh vang lên cùng một lúc, cái đầu là tiếng Ngọc Nhi rút cương đao của hộ vệ bên cạnh, chuẩn bị động thủ. Cái thứ hai là do Đường Kính Chi vừa về tới cửa phát ra. Cái thứ ba là giọng the thé kéo dài, Tiêu Kiến cũng vừa nhảy xuống ngựa quát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.