Xử lý xong chuyện Ngũ hoàng tử, hoàng đế nói rõ cuốn sổ này do Đường
Kính Chi bất ngờ có được, mấy vị đại nhân nhìn nhau đoán không thấu tâm ý hoàng đế thế nào, nên đều ngậm miệng ăn tiền.
Hoàng đế cũng
chẳng cần các vị đại thần nói gì, mặc dù hắn chưa bao giờ định gây bất
lợi cho Đường Kính Chi, nhưng lúc này mẫu hậu rất có khả năng đang nép
mình bên người y, điều này làm hoàng đế không biết đối diện với y thế
nào.
- Truyền chỉ, thu hồi lệnh cấm túc với Trung Nghĩa bá.
Tiếp đó hoàng đế chuyển đề tài sang Phúc Thọ vương, sau khi bị khâm sai thứ
hai ép làm phản, vì trù tính nhiều năm, cho nên trong thời gian ngắn đã
chiếm được quá nửa số thành trì của Hải Châu, tức thì tấu chương tám
trăm dặm hỏa tốc đặt lên bàn hoàng đế cao tới cả thước.
Mấy ngày
trước hoàng đế đối phó với mấy vị hoàng tử không rảnh, nay thế cục kinh
thành đã ổn định trở lại tới lúc ra tay dẹp phản quân rồi.
Chỉ là hoàng đế vừa lên tiếng, hộ bộ thượng thư đã quỳ sụp xuống, bắt đầu kêu
nghèo kể khổ, tóm lại là không có tiền để cho quá nhiều quân đội xuất
quân nữa.
Hộ bộ thượng thư cũng là người thành tinh, biết không
thể ngăn hoàng đế phái quân đi dẹp loạn, nếu không hoàng đế nghi ông ta
là gian tế của Phúc Thọ vương ngay, nên chỉ cố gắng giảm bớt người, như
thế tiết kiệm tiền.
Nghe ông ta kể khổ, hoàng đế chỉ nhíu chặt
mày, không nổi giận, tình hình quốc khố ra sao hắn biết rõ, nhưng Phúc
Thọ vương binh cường mã tráng, không phái đủ quân, thua thì làm sao?
Nhắc tới tiền, hoàng đế nhớ tới Đường Kính Chi, y mấy lần đưa ra cách hay để kiếm tiền, nếu không vương tiều này có khi đã bị diệt rồi. Lại nhớ tới
thứ gọi là tạc đạn kia, có nó chẳng phải có thể giảm bớt số binh mã dẹp
loạn sao?
Hoàng đế càng nghĩa càng có lý, nhưng vừa định triệu y
vào cung, lời sắp ra tới miệng lại nuốt về, chuyện giữa y và Hoàng thái
hậu đâu thể xem như không có gì xảy ra, nhưng nói hận y thì cũng không
hẳn, phần lớn cảm xúc của y là hướng tới Hoàng thái hậu.
Vất vả suy
nghĩ hồi lâu, cuối cùng linh quang lóe lên, nếu không muốn gặp y, mà cái tạc đạn kia tốt nhất là dùng trên chiến trường, sao không phái y đi
bình loạn.
Tại phủ Trung Nghĩa bá.
Trời tối, ăn cơm xong,
ba vị di nương thi thoảng lại nhìn Đường Kính Chi, bọn họ biết thương
thế Hoàng thái hậu đã lành rồi, đêm nay tướng công có ở lại phòng Hoàng
thái hậu không?
Hoàng thái hậu sao không nhận ra mấy vị di nương
nhìn trộm mình, mặt nóng như rang, dù nàng đã ở trong Đường phủ, đã hạ
quyết tâm theo Đường Kính Chi, nhưng nói thế nào thì nói, thân phận nàng vô cùng xấu hổ.
Hơn nữa nàng hơn Đường Kính Chi tới mười mấy
tuổi, điều đó khiến nàng đối diện với Đường Kính Chi thấy vừa kích
thích, vừa tự ti.
Đặt bát cơm xuống, trò chuyện vài câu, cuối cùng Hoàng thái hậu không chịu nổi ánh mắt, bối rối bỏ về phòng.
- Tướng công, hôm nay chàng ngủ ở phòng ai.
Nhu Nhi ngây ngô hỏi, tức thì bị Uyển Nhi lườm cho một cái, đứng dậy, kéo nàng đi:
- Tướng công, hôm nay thiếp và Nhu Nhi tỷ tỷ phải trao đổi một số chuyện xưởng dệt chưa xử lý xong, bọn thiếp đi trước.
Ngọc Nhi cũng đứng dậy, nhưng chỉ nhìn Đường Kính Chi một cái, trong một
tích tắc nàng muốn xem vị Hoàng thái hậu cao quý kia đối diện với thủ
đoạn phong lưu của tướng công thư sinh sẽ biến thành thế nào, rốt cuộc
dằn lòng được không nói gì cả đi theo.
Ba vị di nương đi rồi,
Đường Kính Chi kích động, uống một hơi hết chén trà, y mơ tưởng thân thể của Hoàng thái hậu chẳng phải ngày một ngày hai nữa, nhất là Hoàng thái hậu ở trong phủ hơn nửa tháng trời, y nhìn không ăn được , tà hỏa tích
trong lòng tới mức không phát tiết e thành bệnh mất.
Rời phòng, đi tới gần phòng ngủ của Hoàng thái hậu, chợt thấy phía trước xuất hiện một bóng người.
Nhìn kỹ thì ra là đại quản gia Trịnh Hân Như.
Sau khi dẹp loạn kinh thành, vốn kế hoạch nàng và Hồng Phong kết hôn, nhưng y bị phạt cấm túc, nên không tiện tổ chức hỉ sự.
- Nô tỳ thỉnh an bá gia ...
Trịnh Hân Như tuy không phải là hạ nhân Đường phủ nữa, nhưng nàng vẫn giữ cách xưng hô cũ:
- Tẩu tẩu đứng lên đi.
Đường Kính Chi bảo nàng nhiều lần, nhưng biết nàng xuất thân đại gia khuê tú, lễ nghi quy củ quen rồi, nói không ăn thua nên tùy nàng, mỗi người tự
xưng hô theo cách mình thích:
- Tẩu tìm đệ có chuyện à?
Nếu người ngoài nghe thấy cách xưng hô của hai người bọn họ thì có nghĩ vỡ óc cũng không ra quan hệ bọn họ là kiểu gì.
- Ừm, chuyện là thế này ...
Trịnh Hân Nhu ngập ngừng nói:
Ra chuyện Trịnh Hân Như nói liên quan tới hai nha hoàn xinh đẹp Ngũ hoàng
tử gài vào trong phủ tên là Tuyết Nhi và Điệp Nhi, trước kia không tiện
xử lý, giờ Ngũ hoàng tử bị điên, bị hoàng đế giam lỏng, cũng tới lúc
phải xử lý hai nha hoàn này rồi.
Đường Kính Chi khẽ nhíu mày, tuy Tuyết Nhi và Điệp Nhi được
Ngũ hoàng tử phái tới dùng mỹ nhân kế với mình, nhưng trong xã hội nam
nhân làm chủ tất cả này, nói ra hai ả cũng là nữ tử khổ mệnh, hơn nữa
thời gian trong phủ cũng không gây chuyện gì, liền muốn tha:
- Tẩu tử, hai nha hoàn này chẳng qua cũng chỉ là quân cờ bị người ta lợi dụng thôi, không bằng cho chúng ít tiền rời phủ đi.
- Bá gia, người bận việc thời gian dài không ở phủ, nên không hiểu tình
tình hai nha hoàn đó, cô nương Điệp Nhi trông lả lơi quyến rũ đó còn
tốt, nhưng ả Tuyết Nhi mong manh yếu đuối lại là hạng rắn rết.
Trịnh Hân Như lắc đầu:
- Ả Tuyết Nhi đó không ngày nào không tìm cách gây sóng gió, dò là nghe
ngóng đủ chuyện, không biết bọn chúng biết những cái gì rồi, nghe nha
hoàn trong phủ kể, quan hệ hai người đó không tốt, thường xuyên cãi
nhau, Điệp Nhi không chỉ một lần mắng Tuyết Nhi giết không ít người, sau này không có kết cục tốt.
- Hả?
Đường Kính Chi không ngờ Tuyết Nhi trông tưởng chừng gió thổi cũng ngã đó lại từng giết người:
- Vậy tẩu tẩu bảo phải làm sao?
- Cách thứ nhất là giết cả hai.
Trình Hân Như vừa nhìn sắc mặt Đường Kính Chi vừa nói.
Đường Kính Chi lắc đầu, y không làm thế được.
- Vậy thì thưởng bọn chúng cho hạ nhân trong phủ, bọn chúng đều rất xinh
đẹp hẳn người ban thưởng sẽ rất vui, chỉ cần tìm người có thể trị được
chúng là được.
Đường Kính Chi vẫn cảm thấy không ổn:
- Cứ cho tiền để bọn chúng rời phủ không được sao?
- Bá gia, bọn chúng quá xinh đẹp, nữ tử xinh đẹp ra ngoài không có nam
nhân, thế nào cũng có kẻ nhẳm tới, bao nhiêu tiền cũng vô ích.
Về chuyện này Trịnh Hân Như có nhận thức rõ hơn nhiều:
- Nếu hế thì để đệ nhĩ xem
Đường Kính Chi chắp tay sau lưng đi lại, đột nhiên nhớ tới Đường Uy, không
bằng gả cho Đường Uy, còn Tuyết Nhi bề ngoài nhu nhược bên trong độc ác, thích mưu mô, không bằng gả cho Thiết Ngưu.
Hai người đó vì nhiều nguyên nhân, tới giờ vẫn còn chưa lập gia thất.
Đặc biệt là Thiết Ngưu, cứ nghĩ gả Tuyết Nhi cho hắn, Đường Kính Chi càng
nghĩ càng thấy buồn cười, càng thấy đôi này rất xứng, để xem Tuyết Nhi
mưu mô thủ đoạn gặp một tên đầu đất Thiết Ngưu có làm được gì không.
Ngũ hoàng tử coi như hết rồi, cho dù hắn không quá sợ hãi biến thành ngu
xi, cho dù chuyện trước đây hắn làm không bị ai phát hiện ra chăng nữa
thì dựa vào tấm thân tàn ma dại của hắn không dám có mưu đồ bất chính,
cho nên Đường Kính Chi chẳng lo hai nha hoàn này không biết thời thế
tiếp tục gây chuyện.
Đường Kính Chi nói ra tính toán trong lòng,
Trịnh Hân Như thấy rất hay, vâng lời, đi chuẩn bị, còn y nóng lòng chạy
như bay về phía phòng của Hoàng thái hậu