Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 450: Chương 450: Đình công




Đường Kính Chi hỏi han tình hình vài câu thì Ngọc Nhi dẫn mấy phụ nhân tới, những người này đều giống nhau, y phục vá chằng vá đụp, nhìn là biết trong nhà cực kỳ nghèo khổ.

Kinh sư đâu có nghĩa là ai cũng có cơm no áo ấm, nơi này quyền quý nhiều, quan lại nhiều, chuyện bất công càng không thiếu, đất đai gần như bị bọn họ chiếm cả, người dân hầu hết luân lạc thành phận làm thuê hết cả rồi, là nơi chênh lệch giàu nghèo cực lớn.

- Tướng công, thiếp đã hỏi rồi, mấy người này đều đồng ý ký khế ước làm thuê cho chúng ta.

Ngọc Nhi vừa mới lên tiếng đám phụ nhân trong viện đã khó chịu la hét:

- Này các ngươi mù mắt à, không biết bọn ta đang đàm phán điều kiện với họ sao, không mau lui ra.

- Hừm, các ngươi mà dám ký khế ước thì đừng trách bọn ta.

- Chỉ thuê người làm đồ thêu thôi mà, dựa vào cái gì dám không cho bọn ta về nhà, mấy người các ngươi nhà ở đâu, không lui ra, bọn ta tới phá nhà.

Nghe tiếng hăm dọa vang lên bốn phía, mấy phụ nhân áo vá mặt trắng bệch, không dám đi tới nữa.

Nhiều người liên hợp đàm phán thì chuyện sợ nhất là có người nhượng bộ, nên Đường Kính Chi bảo Ngọc Nhi tìm mấy người có y phục cũ rách nhất tới, mấy người đó gia cảnh không tốt, không đủ cái ăn, tất nhiên không kén chọn gì.

Có điều y không nghĩ có người lên tiếng dọa dẫm.

Đường Kính Chi nheo mắt, y không giận mấy phụ nữ này, bọn họ đương nhiên phải đấu tranh cho lợi ích của mình, đang định lên tiếng nói chuyện thì đằng sau lưng có tiếng bước chân gấp gáp chạy vào, tiếp đó là tiếng la chói lói.

- Nô tài thỉnh an Nhị gia.

Thì ra người tới là Thị Mặc cùng ám vệ Đường gia, trong đó có cả Đường Uy và Thiết Ngưu.

Thấy đám Đường Uy đeo cương đao tự xưng là nô tài với công tử tuấn tú kia, đám đông tức thì đang nhao nhao kích động chuyền sang thì thầm, bọn họ vốn nghĩ Đường Kính Chi là công tử thương gia phú hộ bình thường, không ngờ là con cháu quan gia.

Mấy phụ nữ vừa rồi đứng đầu hò hét đám đông lúc này đều im thin thít, thậm chí còn len lén lui lại trong đám đông, sợ bị người ta nhận ra.

Đường Kính Chi buồn cười lắm, không ngờ tên Thị Mặc này dẫn người tới dọa dẫm, thế cũng tốt, mình đỡ tốn công thuyết phục, liền bảo với mấy phụ nhân áo vá:

- Các ngươi không cần sợ, đợi ký khế ước rồi, nếu ai dám tới nhà các ngươi quấy nhiễu, Đường mỗ sẽ mời bọn họ tới đại lao quan phủ làm khách.

Lời này khiến đám đông càng yên tĩnh hơn vài phần, mấy phụ nhân kia chẳng vì lời đảm bảo của Đường Kính Chi mà thẳng lưng lên, ngược lại còn run rẩy sợ hãi, có điều bọn họ thực sự cần việc làm này, nên đi tới chỗ Uyển Nhi.

Nhu Nhi liền xem xét đồ thêu họ mang theo, kiểm tra qua trình độ của họ, thấy đạt tiêu chuẩn rồi liền bảo bọn họ lăn tay lên khê ước, Uyển Nhi hắn giọng, đọc nội dung khế ước, nội quy thì không ai để ý, chỉ nghe thợ thêu nhất đẳng bao ăn ở, tiền lương 800 đồng là làm bọn họ choáng váng rồi.

Một tiểu nhị bình thường kiếm mỗi tháng chưa tới năm trăm đồng, nha hoàn hạ nhân chỉ được chừng 300 đồng, một tháng bao ăn ở lại còn trả 800 đồng thì có đốt đèn tìm cả ngày cũng chẳng có.

Còn ai đứng ngây ra đó làm gì nữa, tất nhiên tranh nhau bao vây quanh Nhu Nhi và Uyển Nhi, chỉ sợ Đường gia tuyển đủ người rồi mất phần của mình, còn những khó khăn mà họ nói ban đầu, quên đi, có tiền rồi khó khăn nào chẳng giải quyết được.

Tất nhiên là rất nhiều người luyến tiếc bỏ về, vì điều kiện phải ăn ở tại chỗ làm khó chấp nhận, có cho bao nhiêu tiền nam nhân trong nhà họ cũng không đồng ý.

Thực ra nếu không phải phương bắc trải qua một mùa đông quá nhiều biến động, nhiều thương nhân phương bắc bỏ nhà chạy về phương nam, khiến nhiều người mất việc thì chuyện này đã chẳng dễ dàng như thế.

- Đường Uy, Thị Mặc vào phòng nói chuyện.

Chuyện ở đây không cần y nữa, Đường Kính Chi nói một cau rồi vào phòng:

Ngọc Nhi ở lại giúp bảo vệ Uyển Nhi và Nhu Nhi, người đông náo loạn thế này dễ xảy ra chuyện, ám vệ chỉ dùng dọa dẫm họ, không tiện ra tay với phụ nhân.

- Đường Uy, nhân thủ của chúng ta ở phương bắc ra sao rồi?

- Bẩm Nhị gia, hiện phương nam tình hình tạm ổn, nơi đó có Bàng Việt với Từ Thức tọa trấn, đang gây dựng lực lượng mới, nên nô tài đã rút đa phần lực lượng còn lại tới đây rồi, mấy ngày qua nô tài đang tổ chức phân công lại công tác bọn họ.

Đường Uy cung kính đáp:

Chỉ cần Đường Kính Chi trụ vững bên cạnh hoàng đế, đồng thời giữ cho cái vương triều này không loạn thì không cần ám vệ tập trung ở đó nữa, cần các lực lượng mới do Bàng Việt và Từ Thức tổ chức là đủ:

- Được, thời gian qua các ngươi mệt rồi, ta cho các ngươi ba ngày luân phiên nhau nghỉ ngơi.

- Đa tạ, Nhị gia.

Đường Kính Chi nhìn sang Thị Mặc vỗ vai:

- Hôm nay ngươi làm không tệ, ngươi tìm bọn họ tới phải không?

- Nô tài nghe thấy nhiều người tỏ vẻ bất mãn về việc phải ăn ở lại tại nơi này, nên định về phủ tiệu tập toàn bộ hộ vệ tới tới hỗ trợ các vị di nương khống chế cục diện, nhưng nửa đường gặp Đường đại ca. Thực ra ban đầu Lệnh chưởng quầy bảo nô tài đi thuê nạn dân, nhưng mà nô tài nghĩ chúng ta giữ bọn họ ăn ở tại đây một tháng, nếu thuê nạn dân sẽ có nhiều điều khó lường, nên cẩn thận thuê người có hộ khẩu trong thành.

Đường Kính Chi rất hài lòng, lại dặn dò Thị Mặc tổ chức hộ vệ tuần tra ban đêm, sau đó ăn trưa rồi tới hoàng cung.

Đến cửa ngự thư phòng thì nhìn thấy thái giám gác cửa ai nấy nơm nớp lo sợ, Đường Kính Chi không dò hỏi nguyên do, đám người này đều trung thành với hoàng đế trẻ, nếu để hoàng đế biết y dò hỏi chuyện của mình thì nguy.

Được hoàng đế cho truyền, Đường Kính Chi đi vào, chỉ thấy hôm nay hoàng đế trẻ mặt tối đen, ngồi chống cằm trên lông ỷ.

- Trẫm cho ngươi nghỉ ba ngày cơ mà, sao hôm nay còn tới.

- Bẩm hoàng thượng, học sinh có chuyện cần bẩm báo.

Đường Kính Chi vừa quỳ hành lễ, đầu óc vừa vận chuyển, chợt hiểu ra nguyên nhân hoàng đế trẻ nổi giận:

- Hoàng thượng, có phải ba vị đại nhân kia không chịu rời kinh làm quan, nên tâm tình mới không tốt.

- Chính thế, hôm qua trẫm giảng giải cho bọn họ nguyên nhân đưa bọn họ ra ngoài làm quan, nhưng bọn họ chẳng những không nghe lọt, còn nhất quyết cho rằng ngươi ghen tỵ bọn họ là sủng thần bên cạnh trẫm nên bày kế hãm hại.

Hoàng đế trẻ mặt hầm hầm nói:

- Ngươi còn chưa biết, hôm qua ngươi đi rồi, ba kẻ đó thái độ hung hăng, giọng còn to hơn trẫm ba phần. Còn nữa, trầm hỏi bọn họ chuyện địa phương rồi, ai ngờ ngay cả trong huyện nha có những chức vị gì, chức trách ra sao bọn họ cũng không hiểu, còn cãi bọn họ là người làm đại sự, một cái huyện nho nhỏ cần gì phải để ý. Hôm nay trẫm định khuyên, nhưng ai ngờ bọn họ đều xin nghỉ, không thèm tới!

Đường Kính Chi mừng rỡ, hiện giờ hoàng đế rõ ràng có ý bất mãn với ba tên Tần Mục rồi, đám ngu xuẩn này không những không biết dùng tình cảm trước kia làm động lòng hoàng đế, lại còn làm mình làm mẩy cáo bệnh không tới, đây chẳng phải cơ hội cực tốt cho y "đặt điều gièm pha" hay sao?

Thế nhưng hiện giờ hoàng đế trẻ vẫn ngả về ba kẻ đó nhiều hơn y, nên Đường Kính Chi khéo léo nói:

- Hoàng thượng, ba người bọn họ chẳng qua là trực tính, không biết biến báo, vả lại người có tài thì cũng có tật, lại kiêu ngạo, đôi nghi ương lại một chút, hoàng thượng đừng giận họ. Theo học sinh thấy với sự thông minh của bọn họ chỉ cần vài ba ngày sẽ hiểu được hoàng thượng muốn tốt cho họ thôi.

Hoàng đế trẻ nghe thế sắc mặt dịu đi đôi phần:

- Có điều hoàng thái hậu muốn trẫm mau chóng đưa bọn họ ra ngoài làm quan, ngươi bảo ta phải làm sao?

- Chuyện này ...

Đường Kính Chi suy tính hết cả rồi, nên trả lời đâu vào đó:

- Hoàng thượng, ba bọn họ tính cách chẳng những quá cương trực lại còn có chút cuồng ngạo, đưa bọn họ ra ngoài làm quan, từ để bọn họ làm quen với pháp luật vương triều, tìm kinh nghiệm thực tế, còn để mài rũa tính cách của bọn họ. Theo học sinh thấy, hay là hoàng thượng không cần gặp bọn họn họ nữa, trực tiếp hạ chỉ là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.