Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 302: Chương 302: Hạ sát




Gia gia của Trương Thiếu Kiệt tên là Trương Thiên Hoa, một kỳ nhân lững lẫy võ lâm, người này võ nghệ cao tuyệt, tập võ tới si dại, không chính không tà, mặc dù ông ta chẳng hề thù địch quan phủ, nhưng cũng không ít tham quan ô lại chết trong tay ông ta, bị ông ta ảnh hưởng, Ngọc Nhi và Đại sư huynh đều căm ghét quan phủ.

Một thời gian trước, Trương Thiên Hoa và một vị võ lâm cao thủ hẹn nhau quyết chiến, kết quả là đánh ngang tay, song cả hai đều bị trọng thương.

Khi đó Trương Thiên Hoa kinh mạch đã đứt, chẳng còn sống được bao ngày nữa, Ngọc Như lòng như lửa đốt, nghe nói một sàn đấu giá ở Kiên Thành bán một cây Tuyết Sâm ngàn năm bán mới giá khởi điểm 1000 lượng bạc, nàng một mình tới Đường gia, bán thân làm thiếp, sau đó lấy bạc, đêm vào sàn đấu giá, lấy củ Tuyết Sâm kia rồi để lại 1000 lượng bạc.

Tuyết Sâm ngàn năm có thể kéo dài tuổi thọ, trị bệnh liệu thương, nếu như Trương Thiên Hoa ăn Tuyết Sâm, sau đó Trương Thiếu Kiệt và Đại sư huynh thay nhau truyền công trị bệnh, giữ lại được tính mạng không thành vấn đề.

Có điều Ngọc Nhi bỏ đi khiến Trương Thiên Hoa và Trương Thiếu Kiệt không thể tập trung tinh thần trị thương, nên trong một lần truyền công xảy ra sự cố, Trương Thiên Hoa mới mất mạng.

Chính lúc Trương Thiếu Kiệt bị nói cho không biết phải trả lời thế nào thì khóe mắt hắn vô tình nhìn thấy Đường Kính Chi đang khoanh tay ngồi xem trò hay ở một bên, tức tối chỉ vào mặt y, nói lớn:

- Ta làm bộ đầu thì không được, còn y thì sao? Nếu một ngày y vào triều làm quan thì thế nào, hai người cũng ân đoạn nghĩa tuyệt với y chứ?

Không nghĩ đột nhiên bị lôi vào cuộc, nhưng Đường Kính Chi phản ứng cực nhanh, sợ Ngọc Nhi trong lúc kích động sẽ nói ra lời gì đó không thể vãn hồi:

- Đường mỗ có vào triều làm quan hay không là chuyện nhà của, Ngọc Nhi hiện đã gả vào Đường phủ, đời này, nàng là thê tử của Đường mỗ.

Đó là thời đại trọng nam khinh nữ, nam nhân muốn làm gì, thê thiếp không có quyền can thiệp, Ngọc Nhi dù là người giang hồ cũng biết đạo lý này, nhất thời không biết nói sao.

Đại sư huynh nhíu mày, song không có lý do gì để bắt bẻ Đường Kính Chi.

- Hừm.

Trương Thiếu Kiệt tức thì được thế hung hăng nói:

- Y có thể làm quan, nhưng ta lại không được ra sức vì triều đình đình, đây là cái lý quái quỷ gì? Nói cho cùng còn chẳng phải vì tên họ Đường này có tiền sao, Hồng Nương, nàng cứ đợi đó, sẽ có ngày ta leo lên ngôi cao, rồi đường đường hoàng hoàng cưới muội về phủ.

- Nằm mơ.

Ngọc Nhi thấy trời đất đảo lộn, may mà có Đường Kính Chi đỡ ở bên cạnh nếu không nàng đã ngã rồi, nàng không sao ngờ được, chỉ vài tháng không gặp mà Trương Thiếu Kiệt đã trở thành con người khác, hơn nữa trong mắt hắn, nàng còn thành loại nữ nhân ham mê giàu sang phú quý.

Đại sư huynh tức giận quát:

- Câm mồm, tiểu sư muội vì cứu mạng gia gia cho nên mới phải bán mình vào Đường phủ, muội ấy phải chịu ủy khuất lớn như thế là vì ta và ngươi vô dụng không cứu nổi gia gia, ngươi không biết an ủi thì thôi còn xỉ nhục muội ấy, ngươi tự xem lại mình là loại người gì.

Đường Kính Chi mặt tối sầm như trời sắp mưa, tên Trương Thiếu Kiệt này quá mức ngông cuồng rồi, dám nói sẽ cưới nữ nhân của y ngay trước mặt y.

- Cút xéo! Đường gia không hoan nghênh các ngươi, cút ngay cho ta.

Tới mức này khỏi cần giữ thể diện với phong độ, Đường Kính Chi lớn tiếng chửi:

- Ngươi muốn chết!

Trương Thiếu Kiệt gầm lên xông tới:

- Cẩn thận!

Đại sư huynh biết Trương Thiếu Kiệt đã lạc lối, một khi ra tay ắt sẽ là sát chiêu.

Đường Kính Chi là một thư sinh, dùng miệng chửi mắng y không thua kém ai, nhưng động thủ đánh nhau lại không bằng người, đúng lúc này Ngọc Nhi phất tay phải, ba mũi cương châm lóe sáng, bắn thẳng vào yết hầu Trương Thiếu Kiệt.

Yết hầu là tử huyệt, bị đánh trúng chết là cái chắc.

Trương Thiếu Kiệt kinh hoàng biến sắc, không ngờ Ngọc Nhi lại hạ sát thủ với mình, trong ba người bọn họ, võ nghệ đại sư huynh cao nhất, ám khí của tiểu sư muội lợi hại nhất, nhìn ba ánh ngân quang xẹt tới, y vứt cả thể diện, lăn mình sang bên mới thoát được trong gang tấc.

- Muội, muội .. Vì cái tên họ Đường này mà muội hạ sát thủ với ta sao?

Trương Thiếu Kiệt chật vật bò dậy, mặt đầy đau đớn nói:

Hai mắt hắn đầy vẻ không thể tin nổi, tại sao, tại sao chứ? Hắn và tiểu sư muội sống với nhau gần chục năm, Dư Hồng Nương thanh mai trúc mã của hắn lại tàn nhẫn ra tay sát thủ với hắn.

Vừa rồi hắn chỉ né chậm nửa nhịp thôi là đã thành cái xác chết rồi.

Đường Kính Chi cũng điên tiết, y không đánh được, nhưng có thể dùng miệng xả hận:

- Thối lắm, ngươi muốn giết tướng công của nàng, nàng có thể tha cho ngươi à? Đúng là thằng đần.

Câu này truyền vào tai Trương Thiếu Kiệt thấy họng ngòn ngọt thiếu chút nữa phun máu ra ngoài.

Trương Thiếu Kiệt giận thì giận, nhưng lúc này đây hắn không dám xông lên ra tay nữa, bản lĩnh Ngọc Nhi không kém hắn, nếu nàng liều mạng, hắn không có chút cơ may nào.

Thì thế hắn chỉ có thể trợn mắt lên, mặt hầm hầm nhìn Đường Kính Chi như muốn ăn tươi nuốt sống.

Đại sư huynh thấy Ngọc Nhi ra tay ngăn Trương Thiếu Kiệt lại thì thở phào, gài thanh trường kiếm màu đen lại vỏ đeo trên lưng ra.

Tiếng cắm kiếm Trương Thiếu Kiệt lạnh gáy, giận quá mất khôn, thanh kiếm của Đại sư huynh còn đáng sợ hơn ám khí của tiểu sư muội, nếu vừa rồi Đại sư huynh ra tay thì hắn chết rồi.

- Trương Thiếu Kiệt, hôm nay ngươi tới Đường phủ là để điều tra cái chết của Kiều Bát chứ gì? Vậy giờ ta cho ngươi biết, Kiều Bát do ta giết đấy.

- Không thể, huynh và tên Kiều Bát đó không thù không oán, vì sao giết hắn?

Tối hôm qua đám người Vương Mông còn chưa thương lượng xong phải giết ai mới có thể vu cáo cho Đường gia thì nghe công sai báo tin, Kiều Bát vừa mới đắc tội với Đường gia đã bị giết rồi.

Ba bọn chúng mừng húm, lập tức quyết định lợi dụng vụ án sẵn có này hãm hại Đường Kính Chi.

Trương Thiếu Kiệt tới đây là để bắt Đường Kính Chi, tất nhiên không thể để Đại sư huynh phá hỏng chuyện của mình, liền lớn tiếng phản bác.

- Kiều Bát mở đổ trướng sòng bạc, chơi gian lận cướp tiền người ta, rồi cho người ta vay nặng lại, hại không biết bao người nhà tan cửa nát, ngoài ra hắn còn phái bọn tay chân đi thu phí bảo hộ phá hoại chuyện kinh doanh của các tiểu hộ, nhằm ép họ bán tài sản với gia thấp. Trương Thiếu Kiệt, con người ta thế nào ngươi còn chưa rõ sao?

Trương Thiếu Kiệt biết đại sư huynh hành hiệp trượng nghĩa, cực kỳ ghét loại ác bá hoành hành gây hại bách tính, tức thì tin thêm vài phần.

Đại sư huynh ung dung nói:

- Tên Kiều Bát đó bị ta vặn gãy cổ mà chết, Trương Thiếu Kiệt, ngươi thấy ta nói đúng chứ?

Trương Thiếu Kiệt phụ trách vu cáo Đường gia, tất nhiên hắn đã tới hiện trường kiểm tra, đồng thời bố trí một chút để manh mối ở hiện trường hướng về phía Đường gia, khi đó hắn kiểm tra xác của Kiều Bát, phát hiện cổ kẻ này có vết thâm, bị người ta bóp gãy cổ mà chết, như vậy xem ra hung thủ đúng là Đại sư huynh của hắn rồi.

- Tới đây đi, có giỏi thì tới mà bắt ta.

Đại sư huynh chĩa trường kiếm màu đen về phía Trịnh Thiếu Kiệt, cười lạnh.

Trương Thiếu Kiệt sao dám động thủ với đại sư huynh, càng không dám nói ra những chứng cứ hắn chuẩn bị cố gán tội cho Đường Kính Chi nữa, vừa rồi hắn còn có thể lên mặt làm việc công, nếu để Đại sư huynh biết hắn cố ý tới đây vu cáo hãm hại, với tính cách của Đại sư huynh e khó an lành trở về, sắc mặt biến ảo một hồi rồi dậm chân dẫn Hoắc Canh Sinh rời Đường phủ.

- Tại hạ Hồng Phong, ra mắt Đường công tử.

Đưa mắt nhìn theo bóng lưng Trương Thiếu Kiệt đi xa dần, Hồng Phong thở dài, tra kiếm vào vỏ rồi khom lưng thi lễ với Đường Kính Chi:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.