Tay Đường lão thái quân đang cầm chén trà hơi khựng lại, lập tức gật đầu:
- Không sao, ta đồng ý với cháu, nếu như nó thực sự kiên quyết không muốn gả cho cháu ta cũng sẽ không miễn cưỡng.
Đường Kính Chi không biết lời của mình đã chạm vào tâm sự của Đường lão thái quân, chứ không đời nào bà dễ nói chuyện như thế.
Nhớ năm xưa Đường lão thái gia tính vừa cứng vừa thẳng, chuyện gì cũng
muốn phải làm cho ra nhẽ, vì quanh năm nổi giận, nên mắc bệnh tức ngực
khó thở, thậm chí từng tức tới ho ra máu, khi vừa tròn 40 tuổi đã vì
bệnh tật mà nhắm mắt xuôi tay, còn Đường lão thái quân cũng từ đó mà trở thành quả phụ của Đường gia.
Nói ra Đường lão thái quân há chẳng phải nữ nhân khổ mệnh sao?
Có lẽ vì đồng bệnh tương lân, cho nên thái độ của Đường lão thái quân ở chuyện này mới mềm xuống, có điều ở chuyện khuyên nhủ Đường Chu Thị gả
cho đích tôn thì bà vẫn rất tự tin.
Nữ nhân khổ mệnh lại không có quyền lực mới hiểu thân phận địa vị trọng yếu cỡ nào.
Đường Kính Chi không hiểu Đường lão thái quân lấy đâu ra tự tin mà cười cao thâm khó lường nhưu thế, nhưng không muốn dây dưa ở chủ đề khó xử
này nữa, chuyển sang chuyện Trịnh Kiếm Thu, muốn tới bái phỏng Trịnh
gia, lễ vật không thể nhẹ, nếu không chỉ khiến người ta xem thường.
Đường gia hay dở gì cũng là danh môn vọng tộc, không thể mất thể diện.
Hai người đang nói chuyện thì tiểu nha đầu đi truyền lời cho Trịnh Kiếm Thu chạy về báo:
- Bẩm lão thái quân, Nhị gia, nô tỳ đã cho người chuyển lời tới Trịnh
công tử, Trịnh công tử trả lời sáng sớm mai sẽ tới phủ làm khách, sau đó cùng Nhị gia tới Kiên thành.
Kiên Thành là thủ phủ của Lưu
Châu, phủ của Điền Cơ và Trịnh Thắng đều đặt ở đó, Kiên Thành và Lạc
Thành cách nhau không xa lắm, lộ trình chỉ chừng 80 dặm, nếu như dùng
khoái mã, chỉ nửa ngày trời là tới được.
Đường lão thái quân vẫy tay bảo nha hoàn lui ra, nói với Đường Kính Chi:
- Tên họ Trịnh đó là kẻ giỏi thay đổi, ngay nãi nãi cũng không hiểu vì
sao đánh nô tài của hắn lại khiến hắn trở nên dễ nói chuyện như thế, có
điều chó cắn người không sủa, loại người lắm tâm kế này càng đáng sợ,
cho nên cháu càng phải đề phòng hắn hơn, ngàn vạn lần đừng để hắn gài
bẫy.
- Nãi nãi yên tâm, cháu vẫn tỉnh táo mà, có điều cháu xem
ra hắn thay đổi chủ ý là nhìn thấy cái lợi nào đó để kiếm chác, nếu
không hắn đã chẳng cần hạ mình kết giao với Đường phủ.
Đường Kính Chi phân tích:
- Ừ, cháu nói cũng có lý, Đường gia tuy có ơn cứu mạng với hắn, nhưng
nói thế nào thì người ta nhìn vào Đường gia kết giao Trịnh gia là với
cao rồi, có điều có phải đối phương vì lợi ích tìm tới Đường gia hay
không cũng chưa chắc được, dù sao chưa có manh mối gì, cứ cẩn thận để
tránh người ta lợi dụng là hơn. Chúng ta chỉ lợi dụng uy danh của Trịnh
phủ khiến đám Điền cơ e dè, chứ không phải thực sự muốn giao hảo với
Trịnh phủ, cháu không cần quá bận tâm tới hắn.
Muốn chủ động
lôi kéo quan hệ, chẳng những phải tặng đủ lợi ích, lại còn phải khúm núm làm hầu cận cho người ta, loại chuyện này Đường lão thái quân không
thèm làm cũng không muốn đích tôn của mình phải làm.
Đường Kính Chi gật đầu tỏ ý đã hiểu, Trịnh Kiếm Thu không đơn giản, nhưng Đường
Kính Chi y cũng không phải con khỉ cho người ta tùy ý bỡn cợt, Đường gia đang ngầm mượn thanh thế của Trịnh gia, chỉ cần sau này quan hệ hai bên không quá tệ, đám Điền Cơ sẽ không tra ra đây chỉ là một thủ đoạn nhỏ
của Đường gia.
Hai bà cháu ngồi trong phòng trao đổi việc lễ
vật cần chuẩn bị để mang tới Trịnh phủ, xong việc Đường Kính Chi cáo
lui, tới lúc này Đường lão thái quân mới gọi Hàm Hương tới bên cạnh:
- Ngươi đi gọi Đại nãi nãi tới đây, ta có lời muốn nói:
Hàm Hương vừa rồi cũng nghe được đại khái, trước khi đi không nhịn được lên tiếng hỏi:
- Lão thái quân, Đại nãi nãi thực sự có thể đồng ý gả cho Nhị gia sao?
Theo những gì nàng hiểu về Đường Chu Thị, khả năng này không cao, vậy lão thái quân lấy đâu ra tự tin như thế.
Đường lão thái quân không giải thích, xua tay nói:
- Có đồng ý hay không lát nữa ngươi sẽ biết.
Hàm Hương đáp lời rồi vội vã ra khỏi phòng, tới thẳng tiểu viện của Đường Chu Thị.
Con cháu tiểu thiếp không thể so với con cháu đích hệ, lấy Đường Hiếu
Chi mà nói, dù là huynh trưởng của Đường Kính Chi, nhưng tiểu viện của
hắn và chính thê cũng chỉ có năm gian sương phòng, còn biệt việt dùng để nạp thiếp càng chỉ có hai cái, một tiểu viện có ba sương phòng, một
gian cho chủ tử còn lại hạ nhân chen chúc nhau trong một phòng.
Còn viện tử của Đường Kính Chi và Đường Úc Hương thì khác hẳn, chẳng
những diện tích lớn, mà trong tiểu viện có tiểu viện, sương phòng không
dưới 15 gian, ngoài ra kích cỡ tiểu viện của các di nương có thể so với
chính phòng của Đường Hiếu Chi.
Đường Chu Thị vì là quả phụ,
lại chẳng có mấy thế lực, cho nên trước giờ nàng rất cẩn thận kín đáo,
với nhi tử cũng rất nghiêm khắc, sợ Đường Thiên làm việc gì sai, chọc
vào người không nên, như thế thì gay rồi.
Sống ở hậu viện nhiều năm, nàng hiểu rất rõ, nữ chủ tử không có quyền, nếu thực sự gặp phải
chuyện, thì đúng là gọi trời trời chẳng đáp, gọi đất đất không thưa.
Như chuyện trước kia Đường Lễ Chi hay tới trêu ghẹo nàng, nếu chẳng
phải nha hoàn của nàng đánh liều tố cáo với Đường Kính Chi, với thái độ
mắt nhắm mắt mở của Đường lão thái quân, kết cục của nàng thế nào thực
sự không dám tưởng tượng.
Dù thế nào nàng cũng không để tên phóng đáng vô lại Đường Lễ Chi đó toại nguyện, có phải chết cũng không ngần ngại.
Đường Thiên hiểu chuyện sớm, rất là ngoan ngoãn, trừ gặp được Nhị thúc
mà nó rất thích mới biểu lộ ra bản tính của trẻ con thì bình thường nói
rất ít nói, ngay cả trước mặt Đường lão thái quân nó cũng rất quy củ,
không dám tùy ý nói cười.
Đọc hết trang sách, Đường Thiên lúc lắc đầu rất đáng yêu, hỏi:
- Nương thân, lâu lắm rồi Thiên Nhi không gặp Nhị thúc, nương thân nói xem khi nào Nhị thúc mới tới thăm Thiên Nhi.
Đường Chu Thị khẽ thở dài, đi tới ngồi bên con, ôm nó vào lòng:
- Nhị thúc là gia chủ, ngày nào cũng có rất nhiều việc phải làm, lấy đâu ra thời gian ngày nào cũng tới chơi với con.
- Nhưng Nhị thúc lâu lắm rồi không tới tìm Thiên Nhi chơi mà.
Đường Thiên vùng vẫy trong lòng mẹ, thò đầu ra, gập ngón tay, tính đi tính lại, nhưng không tính được rốt cuộc bao nhiêu ngày.
Đường Chu Thị nhìn nhi tử mặt mày buồn bã, trong lòng đau đớn, từ khi
Thiên Nhi mất cha, đã bao lâu rồi con nàng không được thực sự vui vẻ?
Nó chỉ muốn tìm Nhị thúc làm nũng, chơi đùa mà thôi, nhưng nàng làm mẹ không thể giúp được gì cả.
Quay đầu đi, Đường Chu Thị lén lau nước mắt, gượng cười nói:
- Thiên Nhi, lần trước Nhị thúc chẳng phải đã nói rồi sao, chỉ cần con
ngoan ngoãn nghe lời đọc sách, Nhị thúc sẽ tới chơi với con.
Đường Thiên dừng tay lại, nó ngoẹo đàu nghiền ngẫm một lúc rồi gật mạnh đầu:
- Đúng là Nhị thúc nói thế, vậy Thiên Nhi sẽ ngoan ngoãn đọc sách, đợi
đọc hết cuồn sách này rồi, Nhị thúc sẽ tới thăm Thiên Nhi.
Nói xong nói bò ra khỏi lòng mẹ, ngồi ngay ngắn trước bàn, tiếp tục đọc sách.
Đường Thiên chỉ mới hơn bốn tuổi thôi, cho nên có rất nhiều chữ mà nó
không biết, mỗi khi gặp phải liền dùng giọng non nớt hỏi, Đường Chu Thị
ngồi bên kiên nhãn dạy cho nó, cảnh hai mẹ con một hỏi một đám hết sức
ấm áp.
Có điều khung cảnh đó chẳng được bao lâu bị tiếng thông báo của hạ nhân cắt ngang:
- Đại nãi nãi, Hàm Hương tỷ tỷ tới truyền lời thay lão thái quân.