Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 140: Chương 140: Nàng đồng ý gả cho mình sao?




Phản ứng của đích tôn làm sao mà thoát được khỏi cặp mắt của Đường lão thái quân, thấy vậy bà càng khẳng định, Đường Kính Chi thích tẩu tẩu của mình, hơn nữa đó là yêu thích xuất phát từ bản năng nam nữ, cảm giác đó so với cảm tình lý trí, càng kích động hơn, càng không có lý do để giải thích, bà liền nói:

- Lăng Nhi, kỳ thực hôm nay nãi nãi gọi hết mọi người trong nhà tới đây là muốn tuyên bố một chuyện, chuyện này tối qua dùng cơm nãi nãi đã thông báo với những thê thiếp của cháu rồi.

Trong lòng mơ hồ có chút dự cảm, nhưng Đường Kính Chi vẫn phối hợp, hỏi:

- Nãi nãi, chuyện gì ạ?

- Là chuyện mừng lớn.

Đường lão thái quân cười nói, giơ tay lên, Hàm Hương lặng lẽ lướt tới đỡ tay bà, Đường lão thái quân thong thả đứng dậy, nhìn quét xung quanh phòng ăn một vòng, tới khi tất cả mọi cái đầu cúi xuống, mới lên tiếng:

- Chuyện hôm nay lão thân tuyên bố, khả năng mọi người đã nghe nói rồi, đúng thế, lão thân muốn gả Quế Phương cho Nhị gia làm bình thê.

Phòng ăn liền trở nên lặng ngắt như tờ, thực ra thì chuyện này sáng sớm hôm nay đã truyền khắp Đường phủ rồi, mọi người cũng thì thầm bàn tán suốt cả ngày, cho nên trừ Ngọc Nhi kinh ngạc ngây ra như bất kỳ ai lần đầu nghe thấy chuyện này thì những người khác chỉ im lặng nghe Đường lão thái quân nói tiếp.

Lần trước Đường lão thái quân cũng đã nói với Đường Kính Chi, y lấy cớ tẩu tẩu không chấp nhận đề trì hoãn, hiện giờ nghe lão thái quân nhắc lợi, hơn nữa còn tuyên bố trịnh trọng trước mặt bao người, lòng hoang mang, chẳng lẽ đại tẩu đã gật đầu đồng ý.

Nhưng trước kia chẳng phải đại tẩu coi danh tiết còn quan trọng hơn sinh mạng sao? Không thể nào.

Nghĩ tới đó Đường Kính Chi không kìm được quay đầu sang nhìn Chu Quế Phương, Chu Quế Phương cũng len lén quan sát y nãy giờ, tức thì có đốm lửa tóe ra giữa không trung, làm thục nữ mỹ lệ luống cuống quay đi, nhưng đã chậm một khắc rồi, Đường Kính Chi nhìn thấy trên khuôn mặt quyến rũ vô song đó ngượng ngùng và bối rối, chẳng có chút tức giận hay bất mãn nào.

Chẳng lẽ tẩu tẩu thực sực chấp nhận gả cho mình.

Đường Kính Chi kinh ngạc, đông thời hởi thở trở nên gấp gáp hơn, cặp mắt không tự chủ được trượt xuống, tới cơ thể thành thục đầy đặn, đôi mắt chừng xuyên qua được mấy lớp y phục, nhìn thấy hai gò núi tròn căng tràn ngập sức hấp dẫn của nàng.

Rất hiển nhiên, trong Đường phủ, Chu Quế Phương là nữ nhân có thể khơi lên dục vọng bản năng của Đường Kính Chi nhất, vị tẩu tẩu thủ tiết mấy năm này, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, đã để lại cho y ấn tượng sâu sắc.

Khuôn mặt tú lệ, ánh mắt lúc nào cũng đượm buồn, nhưng mỗi cử chỉ mỗi ánh mắt của nàng mang theo phong tình thục nữ vô tận, còn cả đóa hoa cúc trắng cắm nghiêng trên vành tai, càng ghi sâu vào trong óc y.

Đường lão thái quân nói xong, vẫy tay gọi Chu Quế Phương tới gần bên bà, nắm tay nàng, cảm khái nói:

- Từ khi Hiếu Chi mất đi, lão thân luôn cảm thấy Đường gia không phải với ngươi, còn trẻ như thế đã thành quả phụ rồi, lại còn một thân một mình vất vả nuôi dưỡng Thiên Nhi. Lão thân cũng hiểu cái khó của quả phụ, trước kia Nhị gia đối đãi với mẹ con ngươi không tệ, lão thân đã có tâm tư này, nhưng khi đó sức khỏe Nhị gia không tốt, cho nên lão thân không nói.

- Cho tới khi Úc Hương tiến môn, hầu hạ chu đáo, mới làm sức khỏe Nhị gia dần tốt hơn, lão thân mới nhớ lại chuyện này. Mặc dù trước kia ngươi là tức phụ của Hiếu Chi, nhưng đã thủ tang cho nó mấy năm, cũng xem như là xứng với nó rồi, vả lại, đã là tức phụ của Đường gia, ngươi cải giá cho Nhị gia, vì Đường gia con cháu đầy nhà, cũng là bổn phận của tức phụ.

Những đạo lý trong lời của Đường lão thái quân, có thực có hư, có càn quấy cưỡng ép, hiềm nghi đổi trắng thay đen, nhưng người ngồi ở đây không một ái dám đứng ra phản đối.

Ở Đường gia, không một ai dám vuốt râu hổ của Đường lão thái quân.

Chu Quế Phương là người trong cuộc, càng dễ cảm động, nhớ tới phu quân đã qua đời, không kìm được hai hàng lệ rơi.

Đường Kính Chi thu ánh mắt trên người Chu Quế Phương lại, thấp tha thấp thỏm liếc nhìn sang phía Lâm Úc Hương, thấy nàng chỉ hơi nhíu mày, sắc mặt lạnh nhạt, chẳng hề có biểu hiện gì là bất mãn hay ghen tuông, lửa giận từ dưới đáy lòng y âm ỉ cháy.

Thái độ nàng như thế là sao? Nàng không bận tâm mình có cưới thêm nữ nhân về hay không à?

Chẳng lẽ ở chung với nhau lâu như thế, nàng lại không có chút xíu cảm tình nào với mình?

Nghĩ tới đó, Đường Kính Chi bực tức thầm thề, nàng đợi đó, thế nào cũng có một ngày ta sẽ làm cho nàng thực lòng yêu ta! Tới khi đó ta cưới về một đống nữ nhân nữa, xem nàng có tức giận không?

Thực ra lần này thì y hơi hiểu lầm rồi, hiện giờ Lâm Úc Hương là chính thê của y, trong lòng tất nhiên là không thoải mái, có điều qua va chạm tiếp xúc hôm qua, nàng đã hiểu hơn về Chu Quế Phương, có thiện cảm, cho nên địch ý giảm đi rất nhiều, huống hồ ngoại trừ Chu Quế Phương, Đường Kính Chi còn tới bốn phòng tiểu thiếp, ghen thì có, nhưng ghen nhiều rồi không cảm thấy đặc biệt mẫn cảm nữa.

Lâm Úc Hương như có linh cảm, quay đầu sang nhìn, dù Đường Kính Chi nhanh chóng quay đầu đi, nhưng vẫn bị nàng thấy hết sức rõ ràng, hơi ngớ người, mày phượng của nàng nhướng lên, mình đã không phản đối y nạp Quế Phương tiến môn thì chớ, sao ngược lại còn làm y trợn mắt nhìn mình?

Thấy người ta hiền rồi bắt nạt sao? Lâm Úc Hương quyết định, sau này không dễ dãi với tên tướng công vớ bở này nữa.

Nói hết chuyện của Chu Quế Phương, Đường lão thái quân thấy không có ai đứng ra phản đối thì rất là hài lòng, nhất là đích tôn, chỉ cần y không phản đối, chuyện này coi như đã được định đoạt, tiếp thao đó bà bảo Chu Quế Phương đứng ở bên hầu hạ, chậm rãi ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.

Hành động này của Đường lão thái quân khiến rất nhiều người trong đại sảnh phải suy tư.

Không những gả Chu Quế Phương cho Nhị gia làm bình thê, Đường lão thái quân còn để nàng hầu hạ dùng cơm, chẳng lẽ nàng thực sự được lão thái quân coi trọng như thế? Vậy sau này địa vị của nàng ở hậu viện e là một bước lên trời rồi.

Chớ đem chuyện hầu hạ lão thái quân ăn cơm là việc của hạ nhân thất kém, ở hào một đại viện, từng loại đẳng cấp phân chia nghiêm ngặt, nhất là chủ nhân hậu viện như Đường lão thái quân, có thể được bà cho hầu hạ, tuyệt đối là sự xem trọng gần gũi, đáng lý chuyện này phải do chính thê Lâm Úc Hương làm mới đúng.

Đường Thiên vẫn ngồi trong lòng Đường Kính Chi, để Nhị thúc đút thức ăn cho, khuôn mặt trẻ nhỏ ngây thơ cứ cười toe toét suốt, dần dần, cảm nhiễm cả Đường Kính Chi, làm cho tâm tình của y dần tốt lên.

Ăn được nửa bữa cơm, Đường Kính Chi mới vỗ trán, thầm trách bản thân sơ xuất, sao lại quên mất mấy phòng tiểu thiếp ở bên cạnh.

Đường Kính Chi đột ngột bế Đường Thiên lên, đi tới bàn của mấy vị tiểu thiếp, Chu Quế Phương thấy vậy hơi do dự một chút rồi mới lấy khăn tay ở trong lòng ra, đi nhanh tới phía trước Đường Kính Chi, sau đó đưa tay lên, cẩn thận khẽ lau miệng cho y.

Mặc dù Chu Quế Phương đã rất cẩn thận, nhưng tay nàng khó tránh khỏi đụng chạm vào má Đường Kính Chi, làm tim nàng cứ đập loạn xạ.

Ngón tay nàng chạm vào, chỉ cảm thấy nó vừa mềm mại vừa láng mịn vô cùng, đặc biệt tấm khăn mang đậm mùi thơm cơ thể nàng, tựa như có loại ma lực kích thích, làm Đường Kính Chi toàn thân ngứa ngáy, nếu chẳng phải trong phòng ăn quá nhiều người, y e mình không chịu nổi, nắm lấy bàn tay ngọc ngà đó đưa lên miệng hôn một cái.

Chu Quế Phương mặt đỏ lựng, dùng bàn tay run run lau sạch khóe miệng Đường Kính Chi xong, tức tốc lui lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.