Thị Mặc nghiêm mặt lại quát trả, nó thấy tiểu nha đầu này quá thiếu quy củ, không ngờ dám phóng túng trước mặt chủ tử, định giáo huấn vài câu, thì
cửa lại mở ra, tiếp đó ba tiểu nha đầu cùng tuổi xuất hiện.
Đường Kính Chi trố mắt, thì ra ba tiểu nha đầu này chẳng những mặt mày cảnh
giác như sắp xung trận, còn cầm trong tay gây gộc chổi quét nhà, tỏ rõ
thái độ sẵn sàng đánh nhau.
Mẹ ơi, đây là hậu viện Đường gia hay
là đồng cỏ Châu Phi, có cần cảnh giác vũ trang như thế không? Còn hô địa bàn gì chứ, xã hội đen tranh bá à ?
Đường Kính Chi đột nhiên có
chút tò mò về nàng Ngọc Nhi này, nữ nhân như thế nào mới có thể dạy dỗ
được nha hoàn phía dưới hung hãn như thế? Xua tay ý bảo Thị Mặc đừng
nhiều lời, nếu không mấy nha đầu này nổi giận xông vào đánh cho thì tha
hồ mà vui, Đường Kính Chi đi tới một bước, ôn hòa nói:
- Ngọc di nương có trong phòng không, quay về bảo với nàng, Nhị gia tới thăm.
Nha đầu đi ra đầu tiên mặt lộ vẻ hiếu kỳ, bắt đầu ngó nghiêng qua lại giữa Đường Kính Chi và Thị Mặc.
Hô hấp ngừng lại, Đường Kính Chi hơi đỏ mặt, y tất nhiên nhìn ra tiểu nha đầu đó đang đánh tìm kiếm Nhị gia mà y nói là ai?
Chẳng lẽ trông mình không giống chủ tử sao?
- Khụ, đừng tìm nữa, ta là Đường Kính Chi, mau đi vào thông báo đi.
Đường Kính Chi quay mặt đi che dấu xấu hổ:
Thị Mặc đang bừng bừng lửa giận thấy cảnh này che miệng cười trộm, tới khi
bị Đường Kính Chi trừng mắt uy hiếp mới cố cắn răng nhịn cười, mặt hết
sức cổ quái.
Trong nội viện nhà mình bị tiểu nha hoàn ngó lơ, Nhị gia hôm nay mất mặt lớn.
Tiểu nha đầu kia nghe nam nhân trước mặt giới thiệu y chính là gia chủ Đường gia, Đường Kính Chi thì kinh hãi đưa cả hai tay lên bịt miệng, chết
đứng luôn tại chỗ.
Ba tiểu nha hoàn đứng sau cũng chấn động không kém gì, biến thành thành ba khúc gỗ, chổi gậy vẫn giơ lên cao, không
biết phải làm thế nào.
Chủ tử tới, không nhận ra đã đành, còn cầm vũ khí hăm dọa, tội này lớn lắm.
Mấy tiểu nha đầu đang chết lặng thì cửa lại két một tiếng mở ra, xuất hiện
một nữ tử mặc hắc y, nữ tử này dáng cao, bước đi trầm ổn, gần như không
phát ra tiếng động nào.
Đường Kính Chi nghe tiếng động nhìn tới,
ngây ra như trời trồng, thì ra nữ tử này chẳng những buông tóc xuống
vai, không hề búi kiểu phụ nhân, mặt còn đeo cái khăn màu đen, quần dài
màu đen, chẳng giống kiểu váy lùng thùng của quý phụ mà cắt may rất vừa
người, làm nổi bật vóc người trên đầy đặn, dưới thon dài, phơi bày toàn
bộ đường cong đẹp đẽ của cơ thể nữ nhân nên có, hết sức mê người.
Đây là lầu đầu tiên từ khi đến đây Đường Kính Chi mới thấy một nữ tử mặc
quần, bên trên là áo ngắn, trang phục này làm Đường Kính Chi đột nhiên
nhớ tới những nữ hiệp khách hành tẩu giang hồ trong những phim cổ trang y xem kiếp trước.
Nữ tử kia thấy Đường Kính Chi kinh ngạc lom lom
nhìn mình, trong mắt thoáng qua chút lúng túng, có điều nàng bình tĩnh
lại rất nhanh, uyển chuyển đi tới, không quỳ mà chắp tay thi lễ:
- Tỳ ... Tỳ thiếp ra mắt tướng công.
Thị Mặc mắt tròn xoe.
Có tiểu thiếp thi lễ với tướng công như thế sao?
Đường Kính Chi nghe nàng lên tiếng mới tỉnh lại, ấp úng nói:
- Nàng, nàng là Ngọc Nhi à?
Trước kia cưới Ngọc Nhi về, Đường Kính Chi đã gặp một lần rồi, nhưng đem so với nữ tử trước mắt này thì khác nhau quá nhiều.
- Đúng thế, tỳ thiếp chính là Ngọc Nhi.
Hắc y nữ tử đứng thẳng lên, bình thản đáp:
Tốt xấu gì Đường Kính Chi từ thế kỷ 21 tới đây, năng lực tiếp nhận coi như
thuộc hạng siêu cường, hơn nữa mấy cái quy củ thời này y cũng chẳng xem
trọng, qua ngạc nhiên ban đầu, bắt đầu hứng thú nhìn ngắm nữ tử trước
mắt.
Ngọc Nhi không ngờ Đường Kính Chi lại đột ngột tới đây, thêm vào nha hoàn của nàng làm trái quy củ trước, sợ bọn chúng bị phạt, cho
nên mới vội vã đi ra, ngay cả y phục cũng chưa kịp thay, vốn cho rằng
Đường Kính Chi là một con mọt sách, nhất định cực kỳ coi trọng lễ phép
quy củ, hôm nay khó tránh khỏi bị trừng phạt, không ngờ nam tử trước mặt không hề nổi giận, chỉ nhìn qua nhìn lại người mình không chớp mắt.
" Đồ phóng đãng háo sắc!"
Chớp mắt Ngọc Nhi đã giám định Đường Kính Chi xong.
Điều này chẳng thể trách nàng được, bất kỳ ở thời đại nào, nam nhân cũng
không thể vô tư nhìn toàn thân nữ nhân như thế được, đương nhiên, trừ vợ mình ra.
Đường Kính Chi chẳng qua là nhất thời hiếu kỳ, cho nên
mới nhìn kỹ Ngọc Nhi suốt từ trên xuống dưới một lượt, dù sao y lần đầu
tiên tận mắt nhìn thấy trang phục nữ hiệp khách sinh động như vậy, chính vì thế mà phát hiện vóc dáng của Ngọc Nhi xứng đáng gọi là hoàn mỹ, đôi chân dài thon thả, vòng eo nhỏ nhắn, hai đồi ngực đẩy chiếc áo bó chặt
lên thật cao, như muốn phá bỏ trói buộc thoát ra ngoài, tạo thành đường
cong trọn trịa đầy đặn, hừng hực nhựa sống nhấp nhô dụ dỗ người ta sinh
ra ý nghĩ tội lỗi.
Hành động khác thường Đường Kính Chi làm Thị
Mặc ở bên không xoay chuyển kịp, thực ra vừa rồi nó cho rằng chủ tử sẽ
nổi trận lôi đình, vì trước kia Đường Kính Chi cực kỳ coi trọng quy củ.
- Khụ, khụ, Nhị gia, hay là người vào Ngọc di nương vào trong nhà nói chuyện.
Thị Mặc thấy chủ tử giữa ban ngày ban mặt lại háo sắc như thế, vội lên tiếng nhắc nhở.
Nhị gia thích Ngọc di nương là chuyện tốt, nhưng mà tốt nhất vấn là vào trong phòng, đóng cửa lại rồi hẵng nhìn thì tốt hơn.
Nghe thấy tiếng ho khan, Đường Kính Chi mới nhận ra mình thất lễ rồi, ngẩng
đầu lên, len lén nhìn Ngọc Nhi, tức thì lòng trầm xuống, đôi mắt đen láy xinh đẹp kia, ngoại trừ lạnh như băng còn ánh lên vẻ khinh bỉ.
- Ừm, vậy chúng ta vào phòng nói chuyện đi.
Đường Kính Chi đỏ mặt, tránh xấu hổ, không đợi Ngọc Nhi trả lời, đã đi trước vào chính phòng.
Ngọc Nhi lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Đường Kính Chi, trong lòng nổi lên sự cảnh giác, nhưng nàng chẳng sợ, vì trong mắt nàng Đường Kính Chi chỉ là tên thư sinh chói gà không chặt, nàng mà không đồng ý, y chẳng đụng
chạm được vào nàng.
Mọi người lục tục vào phòng, Thị Mặc tự cho
mình thông minh, lừa hết đám tiểu nha hoàn đi, tạo không khí u nhã thanh tĩnh cho chủ tử, có điều trong phòng lúc này chỉ có gượng gạo băng giá, làm Đường Kính Chi ngồi trên ghế chẳng thoải mái chút nào.
Bất
giác nhớ lại Uyển Nhi, trong lòng bối rối, đều là nữ nhân, đều làm từ
nước, sao Uyển Nhi như dòng suối ấm áp, còn nàng Ngọc Nhi này lại như hồ băng ngàn năm, nhưng ai bảo lần đầu tiên gặp nhau đã để lại cho nàng ấn tượng xấu như thế.
Cố chống đỡ ánh mắt như mũi kiếm sắc lạnh thi thoảng bắn qua của Ngọc Nhi, Đường Kính Chi gắng gượng hỏi:
- Ngọc Nhi, vì sao nha hoàn trong tiểu viện của nàng thấy ta lại trở nên khẩn trương như thế?
Nếu chẳng phải trong lòng lo lắng Ngọc Nhi cũng bị hạ nhân chèn ép như Uyển Nhi, Đường Kính Chi thực sự chỉ muốn quay người bỏ chạy cho nhanh.
Ngọc Nhi nhíu mày, nàng không quen cách xưng hô như thế, nhưng nói thế nào
thì nói, hiện giờ nàng là tiểu thiếp của người ta, không có quyền cự
tuyệt, nghe Đường Kính Chi hỏi tới chuyện này, không ngờ khóe miệng
nhếch lên nụ cười châm chọc:
- Trước kia tỳ thiếp nghe nói Đường gia
là hào môn thế tộc, cực kỳ xem trọng quy củ, không ngờ tiến môn rồi mới
biết, thì ra một quản sự của Đường gia cũng có địa vị cao hơn tỳ thiếp
ba phần.
Lời của cô nàng này sao nghe có gai bên trong thế nhỉ,
nhưng vì Ngọc Nhi đeo khăn che mặt, nên Đường Kính Chi không nhìn thấy
nụ cười nhạo của nàng, nghiêm túc hỏi:
- Quản sự nào lại có địa vị cao hơn nàng?
Hỏi thì hỏi thế, nhưng Đường Kính Chi đoán ra chuyện này tám phần có liên quan tới Lý Trung rồi.
- Tên nào à? Nhị gia, không phải một hai tên thôi đâu ... Toàn bộ những tên tỳ thiếp biết đều như thế.
Ngọc Nhi căn bản không coi gia chủ vào trong mắt, chẳng đợi y mời, kéo ghế thản nhiên ngồi xuống.