Đường Kính Chi cuống cuồng chạy ra khỏi tiểu viện, thấy phía sau không có
tiếng chửi bới mới hơi yên tâm, dù đó là thê tử của y, nhưng hiện giờ y
còn chưa có quyền lực quang minh chính đại ngắm nhìn nàng.
“Anh
bạn, cậu kém cỏi quá đấy!” Kiếp trước Đường Kính Chi có bạn gái 3 năm
thời đại học, còn chuyện nam nữ còn gì mà y chưa hiểu, nhưng hiện y sở
hữu toàn bộ ký ức của Đường Kính Chi kia, không tránh khỏi bị ảnh hưởng
bởi con người cũ, ảnh hưởng âm thầm này chính Đường Kính Chi hiện giờ
cũng không nhận ra, và cũng chính vì thế hành vi nô tài khinh chủ của
tên Lý Trung với y là không thể chấp nhận được.
Tới thư phòng,
Đường Kính Chi ngồi xuống ghế, uống hết chén trà nóng mới dần bình tĩnh
lại, Thị Mặc đã tới, bẩm báo một số sự kiện ảnh hưởng tương đối lớn ở
Lạc Thành.
Đường Kính Chi nghe câu được câu chăng, chẳng để trong lòng, tới khi mặt trời lên tới một câu sào có một tiểu nha hoàng hớt ha hớt hải chạy vào.
- Nhị gia, có ... quan sai, có một vị quan sai tới phủ, nói có chuyện muốn hỏi, đang đợi trong đại sảnh.
Tiểu nha đầu đó vì chạy quá vội, nên hơi thở đứt quãng.
- Quan sai?
Hai từ này lọt vào tai, Đường Kính Chi chớp mắt nghĩ tới tri châu Điền Cơ và thành thủ Lạc Thành Vương Mông.
Vương Mông năm nay trên 40, là tọa hạ môn sinh của Điền Cơ, cực kỳ trung
thành, có thể nói Vương Mông hoàn toàn do một tay Điền Cơ đề bạt lên.
Chẳng lẽ hai kẻ này rốt cuộc không nhịn được nữa, định ra tay với Đường gia?
Nghĩ tới đó Đường Kinh Chi mặt nghiêm lại, hỏi:
- Có mấy người tới?
- Bẩm Nhị gia, chỉ có một vị.
Tiểu nha đầu cung kính trả lời:
Đường Kính Chi xua tay cho lui, nhíu mày suy nghĩ, chẳng lẽ bọn chúng nắm được điểm yếu gì của Đường gia sao?
Chắc là không, nếu không đối phương đã trực tiếp bắt người chứ không phải chỉ phái một trên quan sai tới.
Không có điểm yếu, một tên quan sai, trong đầu Đường Kính Chi hiện lên hai chữ "thăm dò!"
Đúng thế, đối phương liên tiếp gây chuyện ở cửa hiệu của Đường phủ, nhưng
không thấy đối phương có bất kỳ hành động nào, giờ cuối cùng không ngồi
yên được nữa, muốn thăm dò xem Đường phủ rốt cuộc có chủ ý gì.
Nghĩ thông điểm này Đường Kính Chi không vội đi gặp tên quan sai kia, hiện
giờ y cần bình tĩnh mới được, nếu không chỉ một sai sót nhỏ đều có thể
đẩy Đường gia vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Dù sao đối phương là quan sai.
Trước khi có chuyện xảy ra, phải trừ bỏ tất cả ẩn họa có thể trừ bỏ, đó là
một trong số nguyên nhân y gấp gáp đem hai tiểu thiếp mà Đường Lễ Chi
cướp được mau chóng rời khỏi Lạc thành, chỉ cần đối phương không nắm
được điểm yếu gì thì sẽ chẳng thể làm gì được Đường phủ.
Thêm nữa, là cần phải hạ mình, không sinh sự, để đối phương không có cớ ra tay.
Còn khi đã có chuyện, thì không thể nhẫn nhịn nữa, nếu không đối thủ sẽ có
rằng ngươi sợ rồi, ngươi là kẻ nhu nhược, như thế sẽ càng không kiêng dè gì.
Im lặng ngồi trong thư phòng, Đường Kính Chi tận lực thả lỏng, bản thân thật tĩnh, bỏ mặc quan sai kia một mình đợi ở đại sảnh.
Đây là một loại chiến thuật tâm lý, có thể khiến cho người ta nóng nảy sốt
ruột, nếu có thể đạt được hiệu quả, nói không chừng có thể moi được từ
miệng tên quan sai này tin tức hữu dụng, đây là điều y mới nghiệm ra
được sau khi đối phó với Lý Trung ngày hôm qua.
Thị Mặc nghe thấy có quan sai tới, trong lòng hoảng lên, dù sao Đường phủ phát sinh
chuyện gì hắn cũng rõ, lúc này thấy chủ tử bảo nha hoàn lui ra đã lâu mà chẳng có hành động gì, mất kiên nhân hỏi nhỏ:
- Nhị gia, để quan sai đợi lâu chỉ e không tốt.
- Sợ cái gì, chỉ là một tên quan sai nho nhỏ, Nhị gia ta mặc dù chưa vào
triều làm quan, nhưng tốt xấu gì cũng là một cử nhân, cho dù là Vương
Mông tới đây cũng phải cung kính thi lễ.
Ở vương triều Minh Hà,
địa vị của văn nhân rất cao, chưa nói cử nhân, dù là tú tài, cho dù
trong tay không có thực quyền, có thể gặp quan không phải quỷ, có thể
đeo kiếm tùy ý đi khắp bắc nam thiên hạ, không cần lộ dẫn (giấy thông
hành) quan phủ địa phương.
Hơn nữa tú tài vào ở trong dịch trạm, được miễn phí ăn ở một tháng, còn cử nhân có thể ăn ở miễn phí nửa năm.
Thời đại đó quản lý bách tính bách tính khá nghiêm ngặt, ra vào các châu
quận, thành trì cần phải có lộ dẫn để chứng minh thân phận do quan phủ
đóng dấu, nếu không lính gác thành sẽ không cho ngươi vào.
Thị
Mặc thấy chủ tử tự tin như thế, mắt sáng lên, gật đầu rối rít, từ khi
phụ mẫu qua đời, Đường Kính Chi luôn kỵ húy hai chữ cử nhân, hiện giờ
không ngờ chủ tử lại nói ra, trong lòng tất nhiên mừng rỡ, cho rằng
Đường Kính Chi cuối cùng gỡ bỏ gánh nặng tâm lý rồi.
Hai người cứ vậy tán gẫu trong thư phòng, ước chừng một canh giờ sau, Đường Kính Chi mới đủng đỉnh dẫn Thị Mặc tới đại sảnh.
Lúc này trong đại sảnh có một quan sai mặc đồng phục nha dịch, mặt dài như
ngựa, dáng không cao, tay không có xích sắt, chỉ có đại đao dài chừng ba xích dắt bên hông, thấy Đường Kính Chi đi vào, đứng bật dậy, đi tới
giận dữ nói:
- Đường nhị gia, tiểu nhân tới phủ thông báo đã gần hai canh giờ ngài mới lề mề tới, phải chăng có ý coi thường triều đình?
Coi thường triều đình?
Cái tội quá lớn.
Đừng nói là một bình dân, cho dù là quan lớn một vùng, cái tội danh này đủ để diệt tộc.
Hời hợt liếc mắt một cái, Đường Kính Chi căn bản không để ý tới hắn, chỉ đi sát qua vai, biết chỗ dựa sau lưng của hắn là ai, nên Đường Kính Chi
biết tên hung hăng trước mắt chỉ là một quân cờ mà thôi.
Thị Mặc theo đằng sau không cần phân phó, chạy tới trước dùng ống tay áo lau sạch ghế, sau đó tất bật pha trà.
Đường Kính Chi vén vạt áo, đường hoàng ngồi xuống, cầm chén trà lên, thong thả nhấp một ngụm.
Đường Kính Chi ngồi ở ghế chính, chăm chú nhìn chén trà trong tay, cứ như hoa văn trên đó có chưa điều kỳ bí nhân gian cần khám phá, cách một khoảng
rất lâu mới nhấp một ngụm, sau đó nhắm mắt lại thưởng thức.
Thị
Mặc đã biết tính toán của chủ tử nên cũng không lo lắng nữa, đứng sau
lưng Đường Kính Chi, đợi chén trà vơi đi, vội lấy ấm trà rót đầy, động
tác nhanh gọn nhưng không có một giọt nước nào bắn ra, tới khi đặt ấm
trà xuống cũng không có lấy một tiếng động.
Vốn vị quan sai này
khí thế cực thịnh, nhưng cùng với thời gian qua đi, như quả bong bóng xì hơi, dần dần xẹp xuống, cuối cùng thấy không khí tĩnh mịch trong đại
sảnh trở nên áp ức, ngột ngạt, làm hắn khó thở.
Mặc dù người ngồi đối diện không nói một lời, nhưng có áp lực vô hình lan tỏa, bất tri bất giác trán hắn lấm tấm mồ hôi.
Đại danh của Đường Kính Chi ở Lạc thành không một ai không biết, trừ tài
danh vang vọng xa gần, còn cực kỳ có đầu óc thương nghiệp, nếu không
Đường gia sớm đã bị người ta thôn tính từ mấy năm trước rồi.
Tên
quan sai này mặc dù trước đó nghe tới tài danh của Đường Kính Chi, nhưng luôn cho rằng dù sao y chỉ là một tên nhóc choai choai, dù có chút bản
lĩnh cũng chẳng thể cao tới đâu, chẳng qua nhờ phúc ấm tổ tiên thôi, giờ được gặp người thật mới biết mình sai, quá sai rồi.
Bên trên chỉ bảo hắn thăm dò thái độ của Đường gia, mắt đảo một cái, lưng cong
xuống, đầu hạ thấp, không đối kháng với Đường Kính Chi nữa, hô hấp thoải mái hơn nhiều:
- Tiểu nhân Hoắc Canh Sinh thỉnh an Nhị gia, trước đó vì tiểu nhân đợi quá lâu, nên nhất thời nổi nóng, xúc phạm Nhị gia,
mong Nhị gia đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân một lần.
- Ta nhổ vào, tên cẩu nô tài đui mùi, ngươi nhất thời nổi nóng à? Trước mặt Nhị gia mà ngươi cũng dám nổi nóng à?
Thị Mặc thấy đối phương mềm xuống rồi, lập tức dậu đổ bìm leo, nó là nô tài, không cần thể diện, muốn chửi sao thì chửi.
Hoắc Canh Sinh bị chửi mắng xối xả, chẳng tỏ ra bất mãn, mà còn cúi mình cười giả lả:
- Phải phải, tiểu nhân mù mắt, không được xúc phạm Nhị gia, hay là ngài đánh tiểu nhân mấy cái cho hả giận?