Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 241: Chương 241: Thê thiếp đầy nhà




Cái khăn tay chết người đó rời đi, Đường Kính Chi mới khống chế được bản thân, ơn trời là cái đũng quần thời đó rất rộng, y giả bộ mệt mỏi hơi khom người xuống là che dấu được hết dấu tích tội lỗi, vẫn cẩn thận vẫy tay cho nha hoàn đang đỡ mình lui ra.

"Phù" thở ra một hơi thật dài, Đường Kính Chi không dám quay đầu nhìn Ngọc Nhi, vừa đi vào vừa nói:

- Ngọc Nhi, mọi người hiếm khi tập trung được một chỗ, nàng cũng vào đi.

Ngọc Nhi có thể không bận tâm các tỷ muội khác nghĩ gì, nhưng không thể cũng không muốn trái ý Đường Kính Chi, nên đành vâng lời, đi theo.

Đường Kính Chi đi thật chậm hết mức có thể, còn len lén đưa mắt nhìn xuống dưới, nhìn cái lều dần hạ xuống, mới dám ưỡn thẳng lên đi, thầm kêu khổ, mấy tháng vừa rồi qua rèn luyện, lại được dược thiện tẩm bổ, cơ thể gầy gò đã có da có thịt, dần dần trở nên cường tráng, mà ngày nào cũng có mỹ nữ quấn quanh như vậy, nếu không sớm ngày hạ một nàng, sớm muộn cũng nhịn quá thành bệnh.

Chỉ là, ra tay với ai trước đây?

Lâm Úc Hương, Chu Quế Phương, Ngọc Nhi, Sương Nhi ... Từng khuôn mặt như hoa như phấn hiện lên trước mắt, nhưng y còn chưa kịp nghĩ ra đáp án thì Tri Xuân đứng bên cửa đã lên tiếng chào, vén rèm cửa lên, Đường Kính Chi đành tạm cất vấn đề này trong lòng, cùng Ngọc Nhi đi vào.

- Nhị gia đã về.

Lâm Úc Hương đang ngồi trên ghế, nhìn thấy y liền đứng dậy đi tới đón.

- Tỳ thiếp thỉnh an Nhị gia.

Cùng lúc đó mấy vị di nương còn lại cũng đứng cả dậy, đợi Lâm Úc Hương dứt lời mới nhún eo thi lễ vạn phúc.

Dù chào hỏi nam nhân của mình cũng phải phân chia trước sau, phải đợi chính thê hành lễ rồi mới tới lượt tiểu thiếp.

- Các nàng đứng lên cả đi, trong nhà mình, các nàng đừng đa lễ như vậy làm gì.

Đường Kính Chi gật đầu với Lâm Úc Hương sau đó đưa tay đỡ hờ các nàng.

Y vừa cho đứng dậy, Nhu Nhi một thân váy lục nhạt đứng lên ngay, giọng nói mang theo vẻ hưng phấn vuột ngay ra khỏi miệng:

- Nhị gia, Đường gia ta thực sự sẽ khai hoang, đào kênh à?

Nhu Nhi nghe được tin đồn cũng không làm Đường Kinh Chi bất ngờ, đoán chừng lúc này tin tức còn lan ra các vùng xung quanh, như thế nạn dân đổ về đây sẽ mỗi lúc một nhiều hơn.

Khai hoang có vất vả cực nhọc một chút, nhưng bất kể thế nào còn tốt hơn là chết đói.

Nhìn đôi mắt tròn xoe đen lay láy, mang theo vẻ chờ đợi của Nhu Nhi, yêu thương vuốt mái tóc mềm mại như tơ của nàng:

- Ừ, đúng như thế, hôm nay đã có không ít người tới chỗ đất hoang, ngày mai có thể khởi công rồi.

- Nhị gia, người thật là giỏi.

Nhu Nhi hoan hô, quên béng hết cả quy củ, chạy tới ôm lấy một cánh tay của Đường Kính Chi, đôi mắt ngập tràn sùng bái.

Nhu Nhi xuất thân bần hàn, nàng là người cảm thụ được nỗi khổ của nạn dân nhất trong số tỷ muội, hơn nữa cũng hiểu, mảnh đất hoang đó nếu khai phát ra, sẽ tạo phúc cho bách tính một phương, cho nên nghe tin Đường gia khai hoang, cực kỳ kích động.

Nếu như trước kia cha thuê được đất cầy cấy, đã không phải vì cưới vợ cho đệ đệ mà bán mình vào Đường phủ làm tiểu thiếp rồi.

Thực ra nói gả vào Đường phủ chẳng bằng nói bán cho Đường gia, có điều vận khí nàng không tệ, tướng công nàng chẳng những tài hoa, còn hiền hòa, biết yêu thương người khác.

Đường Kính Chi trước đó ở ngoài cửa bị Chu Quế Phương khơi lên tình dục, lúc này tà hỏa còn chưa dập tắt hoàn toàn, cánh tay được Nhu Nhi ôm vào lòng, chạm vào bầu ngực mềm mềm, tức thì có một giọng nói phát ra trong đầu.

"Hay là ăn thịt tiểu nha đầu này trước?"

Thực ra trong mắt Đường Kính Chi, Nhu Nhi là một tiểu muội muội đơn thuần, là loại tiểu nha đầu ngây thơ chỉ cần một cái que kẹo hồ lô rẻ tiền là có thể lừa được lên giường, muốn ăn thịt nàng chẳng hề khó khăn.

Đương nhiên y suy nghĩ như thế vì Nhu Nhi là tiểu thiếp của y.

- Nhị gia, trên mặt tỳ thiếp có vết bẩn à?

Đường Kính Chi đang tính toán thì Nhu Nhi bị y nhìn quá lâu sinh nghi hoặc hỏi, nói xong còn khờ khạo đưa tay lau má.

"Không được!"

Câu nói của Nhu Nhi làm y lập tức phủ quyết suy nghĩ vừa nảy ra trong lòng, tiểu nha đầu này còn quá nhỏ, tư tưởng cũng quá thuần khiết, nếu ăn quá sớm, có cảm giác quai quái, giống như .... giống như dụ dỗ trẻ em vị thành niên vậy.

- Nhị gia bận rộn suốt cả ngày, Nhu Nhi muội muội, sao còn không mau đỡ Nhị gia ngồi xuống đi.

Sương Nhi váy trắng hơn tuyết tựa hồ phát giác ra điều gì đó, chủ động lên tiếng chuyển chủ đề, rồi đi tới đỡ lấy cánh tay còn lại của Đường Kín Chi.

Đường Kính Chi tức thì chuyển sự chú ý lên người hạt sương mai long lanh này.

Sương Nhi vì ngưỡng mộ tài danh của Đường Kính Chi cho nên mới hạ mình tới làm tiểu thiếp xung hỉ cho y, tuy tính cách hơi cố chấp kiêu sa, nhưng tư tưởng chắc chắn thành thục, chuyện nam nữ đã hiểu không ít rồi.

Có vẻ đây là lựa chọn không tệ.

Sương Nhi trước đó đã phát giác ra Đường Kính Chi có chút khác thường, cho nên toàn bộ tâm tư đặt lên người y, lúc dìu y đi, kín đáo dùng khóe mắt nhìn trộm tướng công của mình, thấy ánh mắt y lướt trên cơ thể của mình, tim đập rộn lên.

Trước khi xuất giá, mẹ nàng cùng các a di tới dạy cho nàng biết chuyện nam nữ, hơn chỉ bảo nàng chút thuật phòng the để lấy lòng nam nhân. Nữ nhân trong đại hộ càng hiểu tầm quan trọng việc giữ chân nam nhân của mình, cho nên chuyện nam nữ cởi mở hơn, cũng am tường hơn nữ nhân bình dân, thậm chí còn dạy cả nàng phải dùng phương pháp gì đểu khơi lên dục vọng của nam nhân.

Thế nên Sương Nhi nhận ra tướng công động tình rồi, nàng giật mình, hiện còn chưa tới giờ nghỉ ngơi mà, hơn nữa trong phòng bao nhiêu người như vậy, nàng sao dám dùng thủ đoạn mị hoặc được dạy.

Nữ nhân hầu hạ nam nhân là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng đó là lúc tắt đèn chỉ có hai người với nhau kia.

Vì nhắc nhở Đường Kính Chi chú ý trường hợp, nàng dùng hai ngón tay nhéo khẽ y một cái, dù không mạnh nhưng đủ khiến y tỉnh ra.

" Không được rồi!"

Đường Kính Chi chỉ biết thở dài.

Hơi cúi đầu xuống, Sương Nhi đỡ Đường Kính Chi ngồi vào chỗ rồi liền buông vội tay ra, quay về chỗ của mình, cho dù vừa rồi Đường Kính Chi mới chỉ dùng mắt nhìn nàng, còn chưa động chân động tay, nhưng nàng ngượng ngùng nổi hai áng mây hồng trên má.

Nói thế nào nào thì nàng vẫn là thiếu nữ chưa từng trải, chuyện nam nữ tất nhiên hết sức xấu hổ.

Đường Kính Chi hiện đã loại trừ Nhu Nhi và Sương Nhi, Lâm Úc Hương càng chưa thể tính tới, Ngọc Nhi đoán chừng nếu y yêu cầu, nàng không từ chối, nhưng thế thì chẳng khác gì cưỡng bức, hơn nữa e về sau mãi mãi không có được tình cảm của nàng nữa.

Thế nên y chuyển ánh mắt sang phía Uyển Nhi.

Trong số nữ tử ở đây thì Uyển Nhi có nét đẹp nữ nhân trưởng thành nhất, áo xanh da trắng tôn lên vẻ đẹp như ngọc, nụ cười rực rỡ như hoa xuân, hẳn tâm tình nàng cũng rất tốt vì chuyện Đường gia khai hoang, cho nên mới thay đổi cách ăn mặc nền nã thường ngày.

Nàng cũng muốn tới đỡ Đường Kính Chi nhưng Sương Nhi giành trước mất rồi, liền đi tới bên bàn, cầm ấm trà lên, rót cho Đường Kính Chi một chén.

- Nhị gia chắc khát rồi, hãy uống chén trà đi.

Trong số thê thiếp của y thì Uyển Nhi có dung mạo ít chú ý nhất, nhưng càng nhìn càng đẹp, nét đẹp thấm sâu bên trong, không làm cho người ta choáng ngợp nhưng khiến người ta mê say, mang tới cho người ta cảm giác dễ chịu hài hòa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.