Lâm Úc Hương nhún eo thi lễ, tới khi bóng lưng lão thái quân khuất sau rèm, nàng mới đứng dậy, hít sâu một hơi, gạt bỏ những tình cảm kỳ lạ vô cớ
nổi lên trong lòng, đi ra bên ngoài.
Tri Đông Tri Thu thấy chủ tử xoay người, vốn định đi theo, nhưng thấy hai hàng lông mày dài của chủ
tử, tức thì sửng sốt, hàng mi liễu thanh thoát thường ngày trở nên dày
đậm hơn nhiều, cuối hàng mi vút cao cong lên, làm Lâm Úc Hương thêm phần mạnh mẽ, đôi mắt cũng tròn to hơn, phượng uy mười phần.
Hai tiểu nha hoàn nhìn nhau, thầm kinh sợ thán phục, vị lão thái quân này không
đơn giản, chỉ vẽ mày thôi mà làm người ta trở nên khác hẳn.
Hàm
Hương đỡ Đường lão thái quân vào phòng trong, thấy bà phất tay, rồi một
mình đi về phía giường, bóng lưng lẻ loi, Hàm Hương im lặng lùi ra, tới
cửa đột nhiên sực nhớ, hỏi:
- Lão thái quân, hôm nay Nhị nãi nãi phải thẩm vấn Lý quản sự, người thấy nô tỳ có cần tới đó xem không?
Nghe câu này, bóng người hơi lom khom già yếu của Đường lão thái quân đột nhiên chấn động, lưng lại lần nữa thẳng lên.
Nhị nãi nãi từ khi gả vào Đường phủ đây mới là lần đầu tiên quản lý gia sự, mà chuyện đầu tiên lại là tra xét Lý Trung, một tâm phúc của lão thái
quân, tin tức này không chân mà chạy, tạo thành xôn xao trong Đường phủ.
Đám nha hoàn hạ nhân rảnh rỗi lén tụ tập thì thầm với nhau đủ điều.
Có người nói, Nhị nãi nãi rất ghê gớm, tóm lấy chuyện Lý quản sự là tâm
phúc của lão thái quân lại làm bao chuyện ác không thể tha thứ, ép Đường lão thái quân cấp quyền cho mình.
Người khác phản đối, nói Đường lão thái quân không ưa Nhị nãi nãi, cố ý để nàng xử trí Lý quản sự, sau đó tìm một chỗ nào đó không thỏa đáng, kiếm cớ làm mất mặt nàng một
phen.
Còn có người bảo, Nhị nãi nãi lúc mới gả vào Đường phủ chịu quá nhiều khinh khi, mất hết thể diện, sợ về sau không quản được hậu
viện Đường gia, cho nên mới xin Đường lão thái quân việc này, muốn giết
gà dọa khỉ lập uy.
Người kinh nghiệm hơn gạt đi, lên mặt nói lão
thái quân thấy mình già rồi, tinh thần không còn như xưa, định bồi dưỡng Nhị nãi nãi, để Nhị nãi nãi lập uy, cho nên mới giao việc này cho Nhị
nãi nãi xử lý, khảo nghiệm và dạy dỗ Nhị nãi nãi.
Thôi thì mỗi
người một kiểu, làm quan hệ giữa Lâm Úc Hương và Đường lão thái quân phủ thêm màn thần bí, làm đám hạ nhân thêm thận trọng, sợ nhầm lẫn có kết
cục như những người bị bán tới tận biên cương xa xôi kia, một số ít
người thì âm thầm theo dõi sát sao từng diễn biến nhỏ nhất của sự kiện
này.
Lâm Úc Hương không hề hay biết , nàng dẫn hai nha hoàn thiếp thân đi tới đại sảnh, dọc đường đi, hạ nhân thấy các nàng không ai
không nhường đường thi lễ, thái độ chuyển biến lớn so với trước kia, từ
phương diện đó phản ánh, cùng là chủ tử, nhưng có quyền lực và không có
quyền lực khác biệt lớn thế nào.
Ngồi ở chủ vị đại sảnh, sắc mặt
Lâm Úc Hương phức tạp, cho tới giờ nàng vẫn không quên được lúc mới gả
vào Đường sử, dù một thô bà sử, hạ nhân thấp kém nhất của Đường phủ cũng dám chỉ chỏ, mắng nàng mệnh khắc phu, là sao chổi.
Tri Thu đứng
sau lưng Lâm Úc Hương là người hưng phấn nhất, chủ tử địa vị cao rồi,
tiểu nha hoàn nó đi đường cũng có thể ưỡn thẳng lưng, không phải như
trước kia, gặp ai cũng phải cười lấy lòng, mà như thế cũng chưa chắc đã
được việc.
Tri Đông tính cách trầm ổn hơn, mặc dù vui vẻ, ít nhất cũng kiềm chế được không để lộ ra ngoài.
- Nô tỳ tham kiến Nhị nãi nãi.
- Thỉnh an Nhị nãi nãi.
Vì hôm nay có đại sự phải xử lý, Tri Thu sợ chủ tự chưa đủ uy trấn áp cục
diện, cho nên gọi cả Tri Xuân Tri Hạ tới đại sảnh, đông người khí thế
cũng lớn hơn.
Lâm Úc Hương bị hai tiểu nha đầu gọi về hiện thực,
gật đầu bảo cả hai đứng dậy, sau đó sai nha hoàn đợi trong đại sảnh chia nhau ra đi gọi Lý Trung và những hạ nhân cáo trạng hắn tới, gồm cả hai
vị di nương.
Lúc này Lâm Úc Hương khác rồi, nàng phụng lệnh Đường lão thái quân, chẳng khác gì nắm thượng phương bảo kiếm, toàn quyền
sinh sát trong Đường phủ, cho nên không kẻ nào dám chậm trễ, mau chóng
đi tìm người.
Thấy mấy nha hoàn trong đại sảnh đã đi hết Tri Thu mỉa mai:
- Nhị nãi nãi, người không biết chứ, lần trước nô tỳ tới đại sảnh bị đám
nha đầu này chế nhạo, nói nô tỳ xuất thân đê tiện, không hiểu quy củ,
đứa thì nói nô tỳ mặc áo vải thật xấu hổ, đúng là tức chết đi được.
Nhưng hôm nay thì sao, đám nha hoàn này thấy nô tỳ đều khúm núm gọi tỷ
tỷ, hừm, nô tỳ thấy đám người này toàn là hạng đội trên đạp dưới, không
có kẻ nào tử tế.
Lâm Úc Hương đang không biết phải làm sao mới
điều tra rõ được việc này cho nên không chú ý lắm, chỉ khẽ gật đầu, tiếp tục trầm tư.
Tri Đông thì nhíu mày, thấy Tri Đông nói vậy hơi
nặng lời, song nó cũng bị người ta chế nhạo không ít, biết tư vị đó
không dễ chịu chút nào, nên để mặc Tri Thu phát tiết.
Có lão thái quân chống lưng, làm việc quả nhiên có hiệu suất rõ rệt, chẳng bao lâu
mấy hạ nhân đã đưa Lý Trung tới, trước kia Lý Trung trong phủ rất uy
phong, thậm chí còn hơn cả một số chủ tử, hôm qua bị nhốt vào trong
phòng chứa củi một đêm, giờ lại bị mấy hạ nhân áp giải tới đại sảnh, xem như không còn thể diện nữa rồi.
Mặc dù trên đường đi đám hạ nhân không dám làm gì Lý Trung, nhưng để những hạ nhân nhìn thấy hình tượng
sa sút của mình, Lý Trung vẫn thấy chịu không nổi, tới đại sảnh, thấy
ngồi trên chủ vị không phải là Đường lão thái quân mà là Lâm Úc Hương,
sau một thoáng kinh ngạc vì dung nhan của nàng, nhưng do dự một chút,
không quỳ xuống, chỉ hơi khom người thi lễ, coi như đã tham kiến.
Trước kia ở Đường phủ, ngoại trừ Đường lão thái quân ra, hắn chưa bao giờ
phải quỳ trước một nữ chủ tử nào, ngược lại, một số chủ tử không có
quyền lực trong phủ, vì muốn được việc phải tươi cười, đút lót hắn.
Ngay Trân di nương, mẹ đẻ của Đường Lễ Chi cũng nhiều lần tìm cách mua chuộc hắn, kéo về phía mẹ con họ, nhưng Lý Trung chỉ ỡm ờ, hắn biết ngày nào
Đường lão thái quân còn, bà là chúa tể ở đây, chỉ cần ôm chặt chân bà là đủ rồi.
Lâm Úc Hương tất nhiên đã gặp Lý Trung, cũng thấy sự uy
phong của hắn, cho nên lúc này thấy hắn y nhếch nhác thảm hại cũng
thương hại, không để ý sự vô lễ của hắn, nhưng Tri Thu đứng bên cạnh
không chấp nhận, quát:
- Giỏi cho tên nô tài to gan, thấy chủ tử vì sao không quỳ? Người đâu, kéo ra vả miệng.
Tiếng quát này làm người trong đại sảnh giật nảy mình, không ngờ Nhị nãi nãi
mạnh mẽ như thế, chưa hỏi một câu, chỉ vì Lý quản sự có chút vô lễ mà đã muốn vả miệng rồi, ai nghĩ một tiểu nha hoàn dám nói với Lý quản sự câu đó, tất nhiên là truyền đạt ý chủ tử rồi.
Kỳ thực một số hạ nhân ở lâu trong phủ thấy Lý Trung không vô lễ, vì biết trước kia Lý Trung
chưa từng quỳ với một nữ chủ tử nào trừ Đường lão thái quân.
Lâm
Úc Hương cũng không ngờ Tri Thu dám tự chủ trương, vì chuyện nhỏ này mà
vả miệng Lý Trung, mày nhíu lại, định mắng Tri Thu vài câu, có điều nhìn thấy sắc mặt những hạ nhân xung quanh liền không nói nữa, im lặng ngồi
đó, nhìn xem bọn chúng sẽ làm thế nào, có nghe lời nàng hay không.
Hạ nhân ở đây làm sao dám đánh tâm phúc Đường lão thái quân, đưa mặt nhìn nhau, đùn đẩy, không ai dám đi tới.
- Các ngươi điếc rồi à? Không nghe thấy mệnh lệnh của Nhị nãi nãi sao?
Một đám nô tài mù mắt, còn không kéo hắn ra ngoài đánh, không nghe ta
bẩm báo với lão thái quân, bán hết các ngươi đi.
Tri Thu thấy đám nha hoàn bà tử không động thủ, giận dữ quát.
Nghe Tri Thu đưa lão thái quân ra, đám hạ nhân mới sực tỉnh, lần này Nhị nãi nãi phụng mệnh lão thái quân làm việc, nếu chẳng may làm mát lòng, chỉ e bị bán đi thật, vì thế mấy người lớn gan đi tới, muốn vả miệng Lý quản
sự.