(Khiêu khích Thân Vô Kỵ)
Hiểu lầm được tháo gỡ, ba người lại cười vui, dọc đường đi nói nói hát hát. Cho đến bảy ngày sau, sắp tới Đô thành Thân quốc, mọi người cũng không có tâm trạng, trở nên nặng nề.
Liêu Thanh Phong đã hoàn toàn yêu say đắm Mạc Nhiễm Thiên. Mặc dù mấy ngày cuối cùng này không có cơ hội lại cùng Mạc Nhiễm Thiên thân mật, nhưng mỗi đêm cũng có thể ôm chân người đó ngủ, cũng đã khiến hắn hạnh phúc mỹ mãn rồi.
“Tiểu Thiên, sắp đến rồi, phía trước chờ đợi chúng ta không biết là cái gì?”Dạ Tích Tuyết lo lắng nói.
“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, Dạ đại ca đừng lo lắng.”Mạc Nhiễm Thiên thân thể đã hoàn toàn khôi phục, nhìn thành lâu phía xa, lập tức hào khí tỏa ra.
“Tiểu Thiên, Dạ đại ca, sau khi vào thành Thanh Phong sẽ chia tay hai người, Thanh Phong đi trước tới chỗ thái tử báo chuyện, xem có biện pháp gì ngăn cản Thừa tướng đòi ngươi từ chỗ hoàng thượng không.” Liêu Thanh Phong mặt nhăn mày nhíu, dọc đường đi đã nghĩ ra vô số cách, nhưng cũng không biết có hữu hiệu hay không. Hắn phải cứu Tiểu Thiên, ít nhất không thể để cho hắn bị Thân Vô Kỵ ngược đãi.
“Ừ, được, Thanh Phong, đừng quá gò ép, Tiểu Thiên chỉ cần không chết là được rồi.” Mạc Nhiễm Thiên chỉ muốn giữ mạng, không sợ không có củi đốt. Hắn có thể từ từ chơi cùng Thân Vô Kỵ, xem hắn ta âm tàn hơn hay trí tuệ của mình hơn.
Trong mắt Liêu Thanh Phong tràn đầy không nỡ, hắn âm thầm muốn chỉ mình có thể bảo vệ người mình yêu.
Cách cửa thành còn mấy bước, xe ngựa ngừng lại, Liêu Thanh Phong bất ngờ hôn lên mặt Mạc Nhiễm Thiên một cái sau đó xoay người rời đi, không quay đầu lại.
Mạc Nhiễm Thiên một tay sờ lên mặt mình, nhìn thân ảnh hắn nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa, trong lòng không khỏi dâng lên vị chua xót.
“Tiểu Thiên, Thanh Phong tiểu tử này đối với ngươi thật sự không tệ, những ngày qua hắn vẫn lấy lòng ngươi, thật đáng thương.” Dạ Tích Tuyết nổi lên tâm đồng tình.
“Ta biết, bây giờ nghĩ lại, mình lợi dụng hắn, thật sự lương tâm có chút bất an.”Mạc Nhiễm Thiên than.
“Ha ha, ta thấy Tiểu Thiên cũng thích hắn. Nam tử tuấn mỹ như vậy cũng không thấy nhiều, huống chi hắn tự biết sai lầm, đối với ngươi lại càng dè dặt thấp thỏm, không dám tiến tới, đối với tuổi trẻ khí thịnh như hắn, làm khó hắn rồi.” Dạ Tích Tuyết lắc đầu nói.
“Ề, Dạ đại ca, ngươi nói gì vậy, hắn có tuấn mỹ như ngươi sao? Trong mắt Tiểu Thiên, Dạ đại ca là tuấn mỹ nhất.” Mạc Nhiễm Thiên có tật giật mình, ngoài miệng lập tức vỗ mông ngựa.
“Ha ha, ngươi cho rằng Dạ đại ca không hiểu ngươi à?” Dạ Tích Tuyết có thể nói là tâm ý tương thông với Tiểu Thiên, hiểu đến chân tơ kẽ tóc. Chút suy nghĩ kia sao có thể đã dối gạt y.
“He he, đúng vậy đúng vậy, Dạ đại ca, ngươi không trách Tiểu Thiên sao?”Mạc Nhiễm Thiên cười nịnh.
“Không, Thanh Phong là một hảo hài tử, có hắn ở bên cạnh ngươi, Dạ đại ca cũng yên tâm. Phàm là có lợi đối với Tiểu Thiên, Dạ đại ca cũng có thể tiếp nhận.” Dạ Tích Tuyết biết một mình mình không có cách nào bảo vệ Mạc Nhiễm Thiên, như vậy thì để cho càng nhiều là người tới bảo vệ hắn đi, chỉ cần trong lòng Tiểu Thiên có y.
“Dạ đại ca.” Mạc Nhiễm Thiên cảm động cầm thật chặt tay y.
Lúc này Tiền Ngũ tươi cười đi tới nói: “Mạc Thái tử điện hạ, đến Đô thành rồi, nghe nói Thừa tướng đại nhân tự mình đến đón ngài.”
Mạc Nhiễm Thiên vừa nghe, mặt liền biến sắc cả kinh nói: “Nói thật không?” Mạc Nhiễm Thiên làm sao cũng không nghĩ ra Thân Vô Kỵ coi trọng mình như vậy, mình chẳng qua là cống phẩm của Tề quốc mà thôi.
“Dĩ nhiên, ngươi nhìn xem, xe ngựa của Thừa tướng đến kìa.” Tiền Ngũ cười chỉ vào chiếc xe ngựa màu đỏ xa hoa lộng lẫy đang chạy tới từ đô thành, phía trên đó khắc tranh thanh long, khí thế mười phần.
Mạc Nhiễm Thiên lập tức nói với Dạ Tích Tuyết: “Dạ đại ca, ngươi đi theo ta đi, nếu không ta sợ Thừa tướng có tách chúng ta ra. Tiền đại nhân, Tiểu Thiên không phải nên đi gặp Thân vương sao?” Mạc Nhiễm Thiên cau mày nói với Tiền Ngũ.
“Ha ha, hiện giờ đã quá giờ ngọ rồi, thái tử điện hạ được ở dịch quán trước, sáng mai mới có thể diện kiến Hoàng thượng. Nhưng xem ra Thừa tướng đại nhân không kịp chờ để gặp mỹ nam đệ nhất thiên hạ, Thái tử điện hạ cần phải quan tâm tới hạ quan nhiều hơn một chút trước mặt Thừa tướng nhé.” Tiền Ngũ lấy lòng.
“Ừ, nhất định rồi, đoạn đường này đa tạ Tiền đại nhân quan tâm chăm sóc, Tiểu Thiên vô cùng cảm kích.”Mạc Nhiễm Thiên âm thầm kinh hãi, nhưng phải lên giọng nói.
Hai người xuống khỏi xe ngựa, đứng ở trên đường chờ xe ngựa của Thân Vô Kỵ tới. Những cống phẩm khác đã bắt đầu chậm rãi vào thành, Trương Đường gương mặt đen xám ngồi trong xe tù, đầu tóc rối bời tơi tả, có thể chết cũng không nghĩ ra là Mạc Nhiễm Thiên hãm hại hắn.
Xe ngựa xa hoa chậm rãi dừng lại, cửa xe mở ra, rèm vải vén lên rồi hạ xuống, một vị trung niên nam tử hơn 40 tuổi đi xuống xe trước, Mạc Nhiễm Thiên nhìn thấy cũng biết hắn không phải là Thân Vô Kỵ, hẳn là quản gia của Thân Vô Kỵ.
Quả nhiên trung niên nam tử xuống xe, sau đó xoay người nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên và Dạ Tích Tuyết nói: “Mạc Tam vương gia, Thừa tướng đại nhân tự mình đến nghênh đón ngài, xin lên xe ngựa.” Nói xong vươn ra một cánh tay mời Mạc Nhiễm Thiên.
“Xin hỏi ngài là?”Mạc Nhiễm Thiên mở đôi mắt to hữu nghị nhìn nam nhân râu dê này.
“Nô tài là quản gia tướng phủ _ Cừu Phát, Tam vương gia gọi nô tài Cừu quản gia là được.”Cừu Phát cũng là mỉm cười đáp lễ.
“Ồ, Cừu quản gia, cần phải để Dạ thị vệ của Tiểu Thiên đi cùng, Tiểu Thiên thân có bệnh không tiện nói ra, thuốc do Dạ thị vệ chế.” Mạc Nhiễm Thiên cố ý dặn dò, sau đó liếc nhìn Dạ Tích Tuyết, lên xe ngựa.
Rèm vải vén lên, hắn khom người đi vào, ngẩng đầu nhìn lên nhất thời trong lòng chấn động. Chỉ thấy Thân Vô Kỵ ngồi ở chủ vị trong xe ngựa, một bộ áo đen gắn đầy kim tuyến, hoa lệ vô cùng, đỉnh đầu mũ miện đen, một viên bảo thạch đỏ sáng rực rỡ, khí thế bất phàm.
(Nghe nói những người thik màu đen rất là S đó *cười đểu*) ( Sao mĩ nam vây quanh e nó hết vậy * cào tường * bạn muốn xem bạn Kỵ với bạn Quân Hành, ai nằm trên ai nằm dưới cơ)(Thế giới này cũng quá nhiều mỹ nam rồi đi >__