Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 67: Chương 67: Ôn nhu




Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng lên cao, gió mát nhẹ thổi, bên trong phủ tướng quốc một mảnh im ắng.

Bên trong Linh Khê Các, có một ngọn đèn lờ mờ truyền ra, bên trong hai người gắn bó như keo sơn đang lăn lộn trên giường lớn.

“A, Dạ đại ca.” Một tiếng rên nhẹ quyến rũ từ môi Mạc Nhiễm Thiên thốt ra, giờ phút này hắn mở to đôi mắt mê mang, nhìn Dạ Tích Tuyết ngồi dậy cởi bỏ bộ y phục dạ hành trên người, để lộ nước da khỏe mạnh tráng kiện, làm cho Mạc Nhiễm Thiên động tâm vạn phần, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp càng diễm lệ như trái anh đào.

“Tiểu Thiên.” Dạ Tích Tuyết cởi áo, chậm rãi cúi xuống hôn, giúp Mạc Nhiễm Thiên cởi bỏ lớp áo lót đã lộn xộn thành một đám trước ngực, khuôn mặt tuấn tú cũng đỏ rực, trong con ngươi đen thoáng hiện tia tình dục.

“Uhm.” Quần áo Mạc Nhiễm Thiên bị vạch trần, lộ ra nước da bóng loáng như bạch ngọc, hai chu quả hồng diễm phía trên khẽ cương lên làm cho hai tròng mắt Dạ Tích Tuyết càng thêm thâm thúy, đầu cúi xuống, nhẹ nhàng ngậm.

Dục hỏa mặc sức lan tràn, thân thể Mạc Nhiễm Thiên chậm rãi thành màu hồng phấn, hai mắt nhắm chặt, hàng mi thật dài thỉnh thoảng lại run run, đôi bàn tay đầy ma lực của Dạ Tích Tuyết ở ngoài lớp tiết khố của hắn bắt đầu nhẹ nhàng ma sát, thân thể Mạc Nhiễm Thiên không ngừng run rẩy, mà động tác của Dạ Tích Tuyết cũng bắt đầu trở nên cuồng dại, đôi môi mỏng tăng thêm lực mút vào, một bên lại đổi qua một bên.

“A, Dạ đại ca.” Mạc Nhiễm Thiên có phần không nhịn được, muốn càng nhiều, đặc biệt bàn tay Dạ Tích Tuyết ở cách lớp quần áo kia, làm cho hắn không biết làm như thế nào.

Dạ Tích Tuyết lập tức cúi xuống, lần nữa hôn lên đôi môi đỏ vô cùng thần kì kia, nhiệt liệt mà cuồng vọng, y không thể vội vàng ăn ngay bảo bối xinh đẹp trước mắt này, mặc dù dục vọng của y đã gào thét.

“Ưm..a...” Mạc Nhiễm Thiên bị chiếc lưỡi của y mạnh mẽ càn quấy đến độ thở hổn hển, thân thể càng khó chịu tới mức vặn vẹo vài cái.

“Bảo bối, không nhịn được?” Dạ Tích Tuyết nghiêng người, thâm tình mà hỏi han, đồng thời bàn tay rốt cuộc luồn vào, nhẹ nhàng mà an ủi.

“Dạ đại ca, huynh?”, hắn tình cờ mắc cỡ đến không biết trả lời như thế nào, nhưng hắn biết Dạ Tích Tuyết cũng không khá hơn chút nào so với hắn.

“Bảo bối!” Dạ Tích Tuyết lần nữa thương yêu hôn môi hắn, giống như vĩnh viễn cũng hôn không đủ.

Rốt cuộc hai người cởi xuống tất cả những thứ vướng víu trên người, Dạ Tích Tuyết ôm hắn xoay người lăn vào trong giường, bàn tay mơn trớn an ủi toàn thân hắn.

“A.” Dạ Tích Tuyết giơ hai bắp đùi thẳng tắp xinh đẹp của Mạc Nhiễm Thiên lên, đem mình từ từ tiến vào nơi ấm áp đã khao khát từ lâu, làm cho cả người Mạc Nhiễm Thiên bất chợt co rút lại, rên nhẹ một tiếng.

“Ưm, bảo bối, đệ đẹp quá.” Dạ Tích Tuyết sợ làm bị thương hắn, chậm rãi bắt đầu di động theo quy luật, bên trong ấm áp ôn nhuận chặt khít làm cho y cũng không nhịn được mà gầm nhẹ.

Tiết tấu dần dần nhanh hơn, giường lớn cũng theo đó chậm rãi lay động, tiếng rên rỉ mê người xen lẫn tiếng hít thở càng thêm làm cho người ta mạch máu như căng ra, hết thảy tình ái và dục vọng đã bắt đầu.

(Tình hình là thục nữ ta đây ăn chay đã lâu, giờ nhìn thấy xôi thịt lại đầu váng mắt hoa, quên cả đặt rating rồi.)

Ngày thứ hai, Dạ Tích Tuyết trở về từ tờ mờ sáng, chờ Mạc Nhiễm Thiên tỉnh lại đã không còn thấy bóng y, dẫu vậy nhớ lại chuyện đêm qua, mặt hắn không tự giác liền đỏ lên, không thể phủ nhận, tối hôm qua hai người thật là tận hứng. Mạc Nhiễm Thiên nhanh chóng rời giường, chuẩn bị đi quấn lấy Thượng Quan Nghi, ai ngờ rằng Thượng Quan Nghi vừa thấy hắn liền bỏ chạy, hệt như chuột nhìn thấy mèo, làm cho hắn cực kì buồn bực, nhân cơ hội đó hắn tìm khắp thư phòng Thượng Quan Nghi, còn cả phòng ngủ mà cũng không tìm được mảnh giấy bằng da dê nọ, điều này làm cho hắn càng thêm chắc chắn vật kia có vai trò rất quan trọng.

Sau đó vài ngày Mạc Nhiễm Thiên ban ngày đều không thấy Thượng Quan Nghi đâu, buổi tối lại cùng Dạ Tích Tuyết hòa làm một, cuộc sống trôi qua cũng coi như tươi đẹp, tình cảm với Dạ Tích Tuyết cũng càng ngày càng sâu. Vậy mà hoàng thượng vẫn không tới, hỏi Thượng Quan Nghi, Thượng Quan Nghi cũng trả lời không biết, Mạc Nhiễm Thiên nghĩ thầm Tề Quân Hành kia căn bản không đem hắn để vào mắt.

(hòa làm một = be the one ấy nhé, hí hí, mn tự hiểu nha.

Mà có ai xem lyric Be the one của JYJ chưa? *chảy máu mũi, giãy giãy giãy*)

Ngày thứ năm, chuyện phiền toái tới. Hôm nay là ngày Vũ Tề tiến cung, sáng sớm Mạc Nhiễm Thiên chờ tới khi Thượng Quan Nghi đi lâm triều, rồi vội vã để Dạ Tích Tuyết giúp mình dịch dung, vừa mới chuẩn bị để Dạ Tích Tuyết dẫn hắn leo tường ra ngoài, Thủy Nhi lại tới.

“Cơ công tử!” Thủy Nhi bưng bồn nước đi vào, Dạ Tích Tuyết đã núp đi từ trước, Mạc Nhiễm Thiên vốn cũng định trốn đi, nhưng lại nghĩ chuyện sau này sẽ phiền toái càng nhiều, chi bằng nói cho Thủy Nhi biết, dù sao mình không hại Thượng Quan Nghi, hai người Thủy Hỏa sẽ đứng về phía hắn.

“A, ngươi là ai?” Thủy Nhi thấy một người xa lạ đứng trong phòng, bị dọa đến nỗi đánh đổ bồn nước.

“Thủy Nhi, là ta!” Mạc Nhiễm Thiên dùng giọng thật nói chuyện.

“Ngươi, ngươi, ngươi là thái tử điện hạ?” Hai người Thủy Hỏa đã vô cùng quen thuộc với giọng nói của Mạc Nhiễm Thiên.

“Thủy Nhi, xin lỗi, ta có rất nhiều chuyện muốn làm, cho nên không thể không thay đổi thân phận, ngươi sẽ giúp ta chứ?” Mạc Nhiễm Thiên lộ ra ánh mắt khẩn cầu.

“Thái tử điện hạ, vậy, vậy Cơ công tử đâu?” Thủy Nhi thấy hơi mơ hồ.

“Cũng là ta.” Mạc Nhiễm Thiên nói đáp án.

“A, tại, tại sao?” Thủy Nhi kinh hoảng hỏi.

“Ta cũng không còn cách nào khác, hôm nay ta phải dùng diện mạo này tiến cung, trở về sẽ kể cặn kẽ cho các ngươi, hy vọng ngươi tin ta, giúp ta.” Mạc Nhiễm Thiên chân thành trả lời.

“Chỉ cần thái tử điện hạ không hại đại nhân, Hỏa Nhi cùng Thủy Nhi sẽ giúp thái tử điện hạ, lúc đầu nếu không có thái tử điện hạ, ta cùng Hỏa Nhi đến giờ đều không biết sống hay chết, đại ân đại đức của người, ta cùng Hỏa Nhi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.” Thủy Nhi nghiêm túc nói.

“Cám ơn các ngươi.” Mạc Nhiễm Thiên cảm động địa kéo Thủy Nhi ôm chặt trong lòng, sau đó chậm rãi buông ra, khuôn mặt Thủy Nhi đã bừng một mảnh.

“Thái tử điện hạ, người, người đi nhanh đi, đại nhân sắp về rồi, Thủy Nhi giúp người ngăn cản trước, người phải trở về nhanh nhanh nhé.” Thủy Nhi vội vàng khuyên.

“Ừm, ta hiện tại tiến cung sẽ gặp đại nhân, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ về trước y.” Mạc Nhiễm Thiên mỉm cười trả lời.

Mạc Nhiễm Thiên yên tâm vội vã rời đi, thật ra thì hắn vẫn quan sát hai người Thủy Hỏa, quả thật cảm thấy đáng để hắn tin tưởng, bởi vì thái độ hai người này đối với Yến Nhi có thể nói là ác liệt, điều này hoàn toàn là do bọn họ thích thái tử điện hạ.

Dạ Tích Tuyết vừa dán nốt ruồi đen lên mặt, hai người tiến cung diện thánh, buổi lâm triều vừa mới bắt đầu, Mạc Nhiễm Thiên bị ngăn ở ngoài đại điện không được tới gần, xem ra Tề Quân Hành mặc dù chiêu mộ Vũ Tề, nhưng vẫn là lo hắn can dự vào triều chính Tề quốc, Mạc Nhiễm Thiên mỉm cười, cùng Dạ Tích Tuyết chờ Tề Vương hạ triều ở bên ngoài đại điện.

Sau nửa canh giờ, triều thần lần lượt đi ra, bên trong truyền đến tiếng tuyên Vũ Tề tiến vào điện.

“Vũ Tề tham kiến Tề Vương!” Mạc Nhiễm Thiên thi lễ.

“Vũ tiên sinh bình thân, trẫm chờ ngươi thật lâu, đi, chúng ta đến ngự hoa viên nói chuyện, ái khanh cùng đi theo nhé.” Tề Quân Hành bước xuống khỏi long ỷ, vẻ mặt thoáng ý cười nói với Thượng Quan Nghi.

Dạ Tích Tuyết bị cản ở ngoài điện, Mạc Nhiễm Thiên trong lòng không dễ chịu chút nào, tức khắc liền hỏi Tề Vương: “Hoàng thượng, có thể để Vũ Tề mang Dạ thị vệ theo không? Tứ hoàng tử đã đi rồi, nơi này cũng chỉ còn hai người là thần và y.”

“Ha ha ha, xem ra Vũ tiên sinh rất trân trọng thị vệ của mình, mang theo đi, trẫm chuẩn.” Tề Quân Hành sang sảng nói.

“Hoàng thượng, việc này không hợp quy củ a.” Thượng Quan Nghi lo lắng tâu.

“Không có gì, trẫm tin tưởng Vũ tiên sinh.” Tề Quân Hành nhìn Mạc Nhiễm Thiên mỉm cười nói, nhưng trong nụ cười có tia lạnh như băng.

“Đa tạ hoàng thượng!” Mạc Nhiễm Thiên trong lòng thật cao hứng, đối với sự cho phép của Tề Quân Hành hắn rất cảm kích.

Thượng Quan Nghi vẻ mặt bất đắc dĩ, đi theo phía sau, lặng lẽ mà liếc qua Dạ Tích Tuyết ở đằng sau một cái. Trong lòng sửng sốt, thị vệ này hơi thở rất trầm ổn, dường như là người biết võ công, trong lòng không khỏi càng thêm lo lắng.

Trong ngự hoa viên, Tề Quân Hành cho phép Thượng Quan Nghi cùng Vũ Tề ngồi xuống, cung nữ dâng trà.

“Vũ tiên sinh hẳn là đã nghĩ kĩ biện pháp chống cự Thân quốc trong hai ngày chứ?” Tề Quân Hành ôn hòa hỏi.

“Bẩm hoàng thượng, Vũ Tề nào có biện pháp gì, không thể làm gì khác là để binh lính Bình Châu ra sức chống cự trong hai ngày, nếu thực sự tránh không được cũng chỉ có thể rút lui, đem Bình Châu nhường lại cho Thân quốc, ai.” Mạc Nhiễm Thiên thở dài.

“Ha ha ha, Vũ tiên sinh thích nói giỡn, lấy tài trí Vũ tiên sinh làm sao có thể dễ dàng làm cho Bình Châu thuộc về Thân quốc chứ?”

“Vũ Tề bất tài, nhưng vẫn biết lấy tính mạng của dân chúng, binh lính làm đầu, nếu Tề Vương muốn dân chúng Bình Châu nếm nỗi khổ chiến tranh, Vũ Tề cảm thấy không bằng lấy lùi làm tiến, Tề Vương chỉ cần tuân thủ ước định, Bình Châu vẫn sẽ trở về, ha ha.” Mạc Nhiễm Thiên không nhịn được châm chọc Tề Quân Hành.

Tề Quân Hành sửng sốt cười nói: “Không sai, lấy tính mạng dân chúng, binh lính làm đầu là phải, đúng lắm, nói rất hay, trẫm thụ giáo.”

“Vũ tiên sinh thật là người nhân nghĩa!” Thượng Quan Nghi cũng tán thưởng, thật ra y hy vọng lời này của Vũ Tề có thể khiến Tề Vương bỏ đi ý định đánh Thân quốc.

“Hoàng thượng, tướng quốc đại nhân quá khen.” Trên mặt Mạc Nhiễm Thiên hơi nóng lên.

“Ha ha ha, đến đây nào, đây là Thanh Trà trẫm đặc biệt sai người chuẩn bị cho Vũ tiên sinh, Vũ tiên sinh mời thưởng thức.” Ánh mắt Tề Vương đột nhiên sáng lên, nhìn Mạc Nhiễm Thiên mà khóe miệng thoáng ẩn hiện nét cười lạnh lẽo, làm cho Mạc Nhiễm Thiên bỗng nhiên cảm thấy đã sai ở chỗ nào đó, vì sao toàn thân hắn có cảm giác sợ hãi.

“Trần Chấn tham kiến hoàng thượng!” Đột nhiên một giọng nam trung khí mười phần vang lên.

Trần ái khanh tới đúng lúc, trẫm thấy thị vệ của Vũ tiên sinh cũng là người biết võ, Vũ tiên sinh, chi bằng để cho bọn họ đấu một phen thì thế nào?” Ánh mắt lạnh lẽo của Tề Vương đột nhiên bắn về phía Mạc Nhiễm Thiên, nhưng sự bất an trong lòng Mạc Nhiễm Thiên càng ngày càng tăng mạnh, mình phạm sai lầm ở chỗ nào nhỉ?

Dạ Tích Tuyết càng sửng sốt trong lòng, kinh ngạc nhìn mắt Tề Vương, sau đó nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên.

“Ha ha ha, hoàng thượng, Dạ thị vệ là thị vệ của tứ hoàng tử, tứ hoàng tử trước khi đi để y ở lại trông nom Vũ Tề, còn Trần thị vệ lại là chỉ huy thống lĩnh của hoàng thượng, sao có thể so sánh được, tất nhiên là khoảng cách rất xa.” Mạc Nhiễm Thiên trong lòng bắt đầu lo lắng. Vị này sợ là sư huynh của tứ hoàng tử – Trần Chấn.

“Vũ tiên sinh thật không cho trẫm mặt mũi a, Trần ái khanh, trẫm thấy ngươi là không đủ tư cách luận võ cùng thị vệ của Vũ tiên sinh a, tự vả mồm một trăm cái!” Tề Quân Hành động môi, lạnh nhạt nói.

Mọi người đều là cả kinh, sau đó liền thấy Trần Chấn lớn tiếng nói: “Hạ quan tuân chỉ!” Sau đó bắt đầu kiên quyết tát thật mạnh lên mặt mình.

Mạc Nhiễm Thiên giật giật khóe miệng, đây rõ ràng là Tề Quân Hành làm cho mình nhìn.

“Dừng tay! Dạ thị vệ, ngươi cùng Trần thống lĩnh so chiêu một chút, đánh thắng là dừng.” Mạc Nhiễm Thiên bất đắc dĩ nói.

“Ha ha ha, trẫm đang muốn nhìn cao thủ đọ sức đây. Trần ái khanh cũng đừng đánh mất thể diện của trẫm.” Tề Vương lời này lần nữa làm cho Mạc Nhiễm Thiên cau mày, không khỏi cầm chén trà trên bàn uống một ngụm.

Thượng Quan Nghi bên cạnh cũng đã nhìn ra sự chuyển biến của Tề Quân Hành, đang phỏng đoán rốt cuộc là vì duyên cớ gì, theo như độ yêu thích của hoàng thượng đối với Vũ Tề, không nên làm khó xử thị vệ của hắn mới đúng, chẳng lẽ Vũ Tề làm chuyện gì mà y không biết, lại bị hoàng thượng phát hiện.

“Dạ thị vệ, thỉnh!” Trần Chấn cao lớn vạm vỡ sưng một bên mặt, ôm quyền nói với Dạ Tích Tuyết.

“Trần thống lĩnh xin hãy hạ thủ lưu tình!” Dạ Tích Tuyết không biết phát sinh chuyện gì, nhưng y đã nhìn ra Mạc Nhiễm Thiên gặp nguy hiểm, cười lạnh.

Vì là trong ngự hoa viên, khắp nơi là núi giả cây trồng và lương đình (đình tránh nắng á), hai người vừa động thủ liền phi thân lên giả sơn, Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy hết sức hâm mộ, nhưng đột nhiên đầu đau nhói, trước mắt trở nên mơ hồ, trong lòng khẩn trương, biết rằng Thanh Trà mình vừa uống chắc chắn là có độc!

“Dạ đại ca! Chạy mau!”, Mạc Nhiễm Thiên trước khi ngã xuống còn hét lên một tiếng với Dạ Tích Tuyết, Dạ Tích Tuyết lập tức nhìn lại bên này, thấy Mạc Nhiễm Thiên đã ngã xuống thạch thai (bãi đá), trong lòng kinh hãi, đôi mắt bỗng chốc đỏ lên, khóe miệng Tề Quân Hành kia tươi cười lại càng ngày càng tàn nhẫn.

“Bắt lấy y cho trẫm!” Tề Quân Hành hét lớn một tiếng, một lát sau rất nhiều thị vệ từ bên cạnh chạy ra, lần lượt đánh về phía Dạ Tích Tuyết.

Thượng Quan Nghi kinh hãi, không nhịn được hỏi: “Hoàng thượng, xảy ra chuyện gì?”

Ái khanh, xem ra ngươi cũng bị hắn lừa giống như trẫm, hắn chính là Cơ Nhi ở chỗ ngươi! Hừ!” Tề Quân Hành hừ lạnh.

“Cái gì?” Thượng Quan Nghi ngay tức khắc nhìn vào khuôn mặt trung niên của Vũ Tề, sau đó tiến lên dùng sức kéo lớp da xuống, quả nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ của Cơ Nhi lộ ra, cũng may trước đó Mạc Nhiễm Thiên đoán về tướng quốc phủ sẽ không kịp dịch dung, nên trước tiên ở bên trong dịch dung khuôn mặt Cơ Nhi, kì thật từ lúc dịch dung đến nay, Mạc Nhiễm Thiên vẫn chưa khôi phục khuôn mặt thái tử, cho nên Tề Vương mặc dù phát hiện hắn chính là Vũ Tề, nhưng còn chưa biết hắn chính là Mạc quốc thái tử.

“Tại sao có thể như vậy? Hoàng thượng làm sao phát hiện được?” Thượng Quan Nghi chứng kiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Nhi, trong lòng liền căng thẳng, tại sao có thể như vậy.

“Hừ, muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, trẫm sớm hoài nghi hai người chính là cùng một người, trên đời này nào có đôi mắt giống nhau như thế, nên phái người đi điều tra, rất nhanh liền biết được, sợ rằng phủ của ái khanh sớm bị hắn thăm dò rõ ràng rồi.” Tề Quân Hành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trên mặt bàn, khuôn mặt tuấn tú thành một màu lạnh như băng.

“A, hoàng thượng anh minh!” Thượng Quan Nghi hiện tại trừ bỏ nói lời này, không biết nói cái gì, trong lòng y cũng rất phiền loạn, mấy ngày nay vẫn trốn tránh Cơ Nhi, lại không để mắt đến việc hoàng thượng phái người theo dõi, nhưng đồng thời trong lòng y cũng thấy khiếp sợ, Cơ Nhi này rốt cuộc là người phương nào, vì sao phải làm như vậy?

Phía trước đánh nhau càng ngày càng kịch liệt, Dạ Tích Tuyết đã là tóc dài phiêu tán, đối mặt càng ngày càng nhiều thị vệ, y bi thống nhìn Mạc Nhiễm Thiên liếc mắt một cái, cắn răng bay lên trời, mau chóng bay khỏi hoàng cung, cũng chỉ có một người Trần Chấn có thể đuổi theo, hai người một trước một sau, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

“Người đến, đem hắn trói đến tẩm cung của trẫm đi!” Tề Quân Hành nhìn khuôn mặt Cơ Nhi, lần nữa cười tà, chỉ là lần này thấp thoáng thêm một nét tàn nhẫn khát máu.

“Hoàng thượng muốn xử lý hắn như thế nào?” Thượng Quan Nghi hỏi.

Tề Quân Hành nghiêm khắc nhìn Thượng Quan Nghi lạnh nhạt hỏi lại: “Sao vậy, tướng quốc đại nhân có hứng thú với hắn?”

Thượng Quan Nghi trong lòng cả kinh vội nói: “Thần biết tội!” Thượng Quan Nghi càng ngày càng phát hiện Tề Quân Hành không thể nắm bắt.

“Trẫm mấy ngày nay có rất nhiều chuyện đình trệ, ái khanh nên giúp trẫm phân ưu!” Tề Quân Hành vung tay áo đi về phía trước, Thượng Quan Nghi vừa nghe lời này, lập tức nội tâm không yên bất an theo sát ở phía sau, còn Mạc Nhiễm Thiên lập tức bị hai thị vệ kéo vào tẩm cung của hoàng thượng.

Mạc Nhiễm Thiên tỉnh lại, phát hiện mình tay bị trói ra sau lưng nằm trên giường lớn, bên ngoài sắc trời đã tối, Mạc Nhiễm Thiên lập tức nhớ lại mình bị Tề Vương chuốc thuốc mê, hắn nhìn quanh một chút, phát hiện chỗ này thì ra là long sàng, bởi vì trên giường toàn một màu vàng óng ánh, tự nhủ Tề Vương tại sao đem mình cột vào nơi này, chẳng lẽ phát hiện mình là thái tử?

Trong lòng ngoài kinh hoảng ra, lập tức hai chân co lại, muốn đem dây trói sau lưng đến phía trước, ai ngờ chân đạp phải tấm ván gỗ ở cuối giường, bên trong ván giường một tiếng “Rắc” vang lên rồi đột ngột mở ra, Mạc Nhiễm Thiên ngoài kinh ngạc ra, không bất cứ chuẩn bị gì liền rơi xuống, trong lòng sợ hãi không biết làm như thế nào cho phải, cả thân thể bổ nhào vào một đường hầm đen sẫm phía dưới, cũng may hắn tài cao gan lớn, xoay người đúng lúc, đem hai tay giải thoát. Khi nhảy ra chỗ sáng phía trước, hắn mở lớn hai tay hai chân, bám mình đoạn đường hầm tối tăm trước mặt.

(cái nì nguyên văn là thông đạo = lối đi, đường qua lại, nhưng dịch thế thì nghe có vẻ kì quái, nên ta để là đường hầm há.)

Trong miệng thở dài một hơi, sau đó hắn vội khẩn trương lên, xem ra bí mật của Tề Quân Hành không ít a, chỗ ánh sáng Mạc Nhiễm Thiên thấy được rất nhiều tượng sáp, phát hiện không có ai, hắn mới dám đi xuống.

Đường hầm dưới đất này dường như rất lớn, từng căn phòng đá liên tiếp nhau, Mạc Nhiễm Thiên cẩn thận tiến về phía trước, thấy trong tất cả các gian phòng đá này hình như đều là tượng sáp, bèn thấy kì quái, Tề Vương đặt nhiều tượng sáp ở dưới đất như vậy để làm gì? Nhìn kĩ lại, những tượng sáp này có vẻ rất giống mình, chẳng lẽ Tề Vương quá yêu mến thái tử điện hạ, nên làm nhiều tượng sáp giống hắn sao.

“Bình An, mau đưa Ám quý phi đặt vào tượng sáp, nếu không thi thể sẽ bốc mùi.” Một thanh âm nam tử truyền ra từ phía sau thạch thất, Mạc Nhiễm Thiên nhanh tay nhanh chân chạy lại xem, sau đó thấy được một cảnh làm hắn thiếu chút nữa phát điên, hai người áo trắng đang đổ một thùng lớn đầy chất keo dính xuống thân một người thật, mà làm cho Mạc Nhiễm Thiên bị dọa đến thiếu chút nữa kêu lên là người này rõ ràng là Ám quý phi!

Mạc Nhiễm Thiên toàn thân trở nên sợ hãi, trời ạ, Tề Quân Hành này không chỉ biến thái, hơn nữa quả thực điên cuồng tới cực điểm rồi. Tượng sáp ở nơi này rõ ràng tất cả đều là làm từ người sống, kinh khủng quá!

“Ai!” Một người áo trắng đột nhiên quay đầu sang, sau đó thấy được Mạc Nhiễm Thiên đã bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, cả người phát run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.