Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 113: Chương 113: Tâm trung sở vọng (Nguyện vọng trong lòng)




Xe ngựa đi tới phủ thái tử, nhưng chưa tới nơi Liêu Thanh Phong đã bảo ngừng xe, sau đó ra hiệu một ánh mắt cho Thân Liệt, để Mạc Nhiễm Thiên và Dạ Tích Tuyết xuống xe, sau đó xe ngựa chở Thân Liệt tiếp tục tiến vào phủ thái tử.

“Nơi này sao?” Mạc Nhiễm Thiên nhìn thì thấy nơi này là một hẻm nhỏ trong một ngõ nhỏ.

“Ừ.” Liêu Thanh Phong bước vào bên trong, hai người phía sau đi theo, tới một tiểu viện tử trong nhà một người dân thường.

“Đây là nơi Thanh Phong dừng chân ở Đô thành, nhưng bình thường sẽ không tới ở, chỉ ở tại phủ thái tử, nơi này Thanh Phong có bày mê hồn trận, nếu có người tới thì nhất định sẽ làm cho hắn không ra được.” Liêu Thanh Phong rất tự tin nhìn tiểu viện tử đặt đầy chậu hoa đủ màu sắc và đá lớn, đứng ở cửa một lúc cũng không hiểu được, Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy chỉ có tác dụng trang trí thôi, đối diện tiểu viện là một dãy nhà mái bằng, bình thường đến không thể bình thường hơn.

“Tốt rồi, Tiểu Thiên trước hết cứ ở đây, không cần sợ Khương Chính tìm đến, giờ các ngươi đi gọi mười người kia tới, Tiểu Thiên có việc muốn thương lượng cùng bọn họ.” Mạc Nhiễm Thiên đi vào con đường nhỏ ở giữa.

“Tiểu Thiên, không đi được đâu!” Liêu Thanh Phong lập tức kéo hắn về, khóe miệng quất thẳng nói: “Là đường nhưng không phải là đường, không thể đi loạn.”

“A, hì hì, Tiểu Thiên thiếu chút nữa đã đi vào, vậy đi đường nào bây giờ?” Mạc Nhiễm Thiên thắc mắc.

“Đi theo ta, nhất định phải nhớ lấy, vào ba bước, sang phải một bước, vẫn đi con đường trước mặt là có thể tới dãy nhà nhỏ kia, bằng không vào mê hồn trận thì sẽ phiền toái.” Liêu Thanh Phong dặn dò.

“Ồ, mê hồn trận là gì?” Mạc Nhiễm Thiên hiếu kỳ hỏi.

“Là thứ ngươi muốn có được nhất, ngươi khát vọng cái gì nhất, nó sẽ hiện ra cái đó, cuối cùng trầm mê trong đó, không muốn đi ra ngoài mà chết ở bên trong, nhưng cũng rất khó nói.” Liêu Thanh Phong giải thích đơn giản.

“A, thần kỳ như thế cơ à? Thanh Phong, ngươi đi qua thử chưa?” Mạc Nhiễm Thiên nghiêng đầu hỏi hắn.

“Vì ngươi muốn tranh giành cùng người khác, nên ta, ta buổi sáng thử vào một lần, không phải là Tiểu Thiên bảo ta bố trí sao? Ta sợ mất linh, cho nên đi một vòng, may là không bị hỏng chỗ nào.” Liêu Thanh Phong vừa nói vừa nhìn Mạc Nhiễm Thiên, đỏ mặt.

“A, vậy ngươi nhìn thấy gì?” Mạc Nhiễm Thiên tiếp tục hỏi.

“Không có, không có gì.” Liêu Thanh Phong làm sao dám nói ra, bởi vì hắn đi vào chỉ thấy sau này mình và Mạc Nhiễm Thiên ở cùng một chỗ, mặc dù người tranh giành rất nhiều, nhưng mình biết mình đoạt được là được rồi.

“Ta cũng muốn thử một chút, xem chuyện mình hi vọng nhất là gì?” Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên kích động.

“A?” Liêu Thanh Phong giật mình.

“Thanh Phong, có thể đi vào không? Ngươi có thể kéo ta ra ngoài không?” Mạc Nhiễm Thiên trông mong nhìn hắn.

“Chuyện này, có thể dduocj, nhưng ta cũng không biết ngươi chừng nào mới gặp được chuyện ngươi hi vọng nhất. Cũng sẽ không biết là đã xảy ra chuyện gì.” Liêu Thanh Phong nhíu mày nói.

“Không sao, ta chỉ thử một chút thôi mà, nửa khắc sau ngươi kéo ta ra được không?” Mạc Nhiễm Thiên hưng phấn nói.

“Ta cũng muốn!” Dạ Tích Tuyết phía sau cũng lập tức nói, hắn cũng muốn xem thử mình khát vọng nhất điều gì? Có phải là Tiểu Thiên không? Dĩ nhiên hắn chủ yếu là đi theo bảo vệ Mạc Nhiễm Thiên.

“A, các ngươi?” Liêu Thanh Phong buồn bực muốn chết.

“Được rồi, dù sao cũng không lâu, chỉ nửa khắc thôi, nhất định phải đem chúng ta kéo ra nha.” Mạc Nhiễm Thiên dặn dò.

“Vậy, vậy các ngươi cẩn thận nha.” Liêu Thanh Phong lo lắng nói, ai biết bên trong có cái gì, có thứ ngươi muốn đoạt được, đương nhiên cũng có người tranh đoạt với ngươi.

“Ừ, ta có cái này.” Mạc Nhiễm Thiên lấy ra tiểu liêm đao kia đưa cho hắn nhìn một chút.

Liêu Thanh Phong nhất thời tái mặt, đoạt lấy vật này, vội la lên: “Tiểu Thiên, cái này, ngươi lấy ở đâu?”

“A, làm sao vậy, là của ngươi sao? Ta có thấy phía trên hình như có tên của ngươi.” Mạc Nhiễm Thiên thật ra đã sớm muốn hỏi hắn.

“Ừ, đúng vậy. Từ đâu ngươi có được?” Liêu Thanh Phong kích động nói.

“Ta lấy được trong một tiệm đồ cổ ở Mạc quốc, ông chủ kia nói bán không được, tặng cho ta. Tiểu Thiên cảm thấy rất sắc bén, cho nên vẫn mang theo.” Mạc Nhiễm Thiên mỉm cười với hắn, không ngờ thật sự là của hắn.

“Tiểu Thiên!” Liêu Thanh Phong đột nhiên ôm hắn vào lòng, kích động vạn phần.

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng quất thẳng nói: “Làm gì mà kích động thế, cùng lắm thì trả cho ngươi.”

“Không, không cần, Tiểu Thiên vẫn phải mang theo.” Liêu Thanh Phong buông hắn ra, trong mắt hắn tràn đầy yêu thương, khiến Mạc Nhiễm Thiên hồ đồ.

“Ngươi đừng nói với ta, đây là tín vật đính ước nha?” Mạc Nhiễm Thiên mắc ói chết luôn đó.

“Ha ha, sư phụ nói, người nhận được đao này chính là chủ nhân của Liêu Thanh Phong, ta thấy lạ tại sao sư phụ lại bảo ta trợ giúp Thân thái tử, hiện tại ta đã biết rồi, sư phụ để ta ở bên cạnh hắn để chờ ngươi, ha ha ha.” Liêu Thanh Phong đã tháo gỡ được tất cả mối băn khoăn của mình, sư phụ thật sự là thế ngoại cao nhân.

“Ơ, thế vì sao cây đao này lại rơi vào Mạc quốc?” Mạc Nhiễm Thiên không hiểu hỏi lại.

“A, bởi vì Thanh Phong tuổi trẻ nông nổi, nghe nói Mạc quốc có một vị tuyệt thế cao nhân, cho nên muốn đi bái sư, kết quả tuyệt thế cao nhân không gặp được, nhưng gặp được một lão tiên sinh cho ta cây đao này, nói là sau này ai được đao này chính là chủ nhân của Liêu Thanh Phong, phải trung với chủ nhân, nhưng Thanh Phong lại làm mất, mà vị lão tiên sinh này Thanh Phong lại gặp lại ở Thân quốc, kết quả chính là hắn thu Thanh Phong làm đồ đệ, lại chỉ ở lại có mấy tháng rồi đi. Đến hiện tại Thanh Phong cũng chưa tạm biệt sư phụ nữa.” Liêu Thanh Phong lộ ra biểu cảm nhớ mong.

“Ha ha, xem ra vị lão nhân này chính là tuyệt thế cao nhân, tốt lắm, tốt lắm, sau này nhất định sẽ gặp lại.” Mạc Nhiễm Thiên vỗ vỗ bờ vai của hắn an ủi.

Liêu Thanh Phong ánh mắt lóe lên nhìn Mạc Nhiễm Thiên mà nói: “Tiểu Thiên, đời này Thanh Phong đi cùng ngươi.”

“A.” Câu này của hắn khiến Mạc Nhiễm Thiên đỏ mặt, liếc nhìn Dạ Tích Tuyết đang mếu máo bên cạnh.

“Chuyện này, chuyện này không nhất định chính xác nha, Tiểu Thiên cũng là trong lúc vô tình lấy được nó, Thanh Phong không cần nghiêm túc như vậy.” Mạc Nhiễm Thiên pha trò.

“Không được, lời của sư phụ nhất định có lý, Thanh Phong chết cũng muốn ở bên cạnh Tiểu Thiên!” Liêu Thanh Phong đột nhiên nghiêm túc nói.

“Nói nhảm, cái gì có chết hay không, sẽ không chết, yên tâm đi, tốt lắm, đến lúc đó rồi hãy nói.” Mạc Nhiễm Thiên bắt đầu nhức đầu.

Liêu Thanh Phong nhất thời bị thương, đáng thương vô cùng nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

“Dạ đại ca!” Mạc Nhiễm Thiên núp cả người phía sau Dạ Tích Tuyết.

“Thanh Phong, sư phụ của ngươi tên là gì?” Dạ Tích Tuyết đột nhiên nhíu mày hỏi.

“Sư phụ chưa từng nói với Thanh Phong, nhưng người nói người khác gọi người là Thiên Cơ Lão nhân!” Liêu Thanh Phong suy nghĩ một chút rồi nói.

“Cái gì!” Dạ Tích Tuyết nhảy dựng lên, “Làm sao có thể? Hắn, hắn là sư phụ của ta.”

“Có thật không? Thanh Phong đã cảm thấy võ công của Dạ đại ca và Thanh Phong có đôi phần giống nhau. Sư huynh! Nhận của sư đệ một lạy.” Liêu Thanh Phong tuyệt không chần chừ, lập tức vung trường bào quỳ xuống.

“Đừng, Thanh Phong mau đúng lên, không, phải gọi là sư đệ. Sư phụ hắn chưa từng nhắc tới việc thu nhận một đồ đệ ở Thân quốc, thật kì lạ.” Dạ Tích Tuyết cũng tò mò.

“Ai, các ngươi thực ngốc, sư phụ của các ngươi gọi là Thiên Cơ lão nhân, có ý gì biết không? Chính là thiên cơ không thể tiết lộ, đần ghê!” Mạc Nhiễm Thiên cho bọn họ một ánh mắt khinh miệt, người cổ đại đều thích giả bộ nha, thần thần bí bí.

Liêu Thanh Phong và Dạ Tích Tuyết liếc nhau một cái, sau đó Liêu Thanh Phong nhếch miệng nói: “Tiểu Thiên, không phải ngươi muốn vào “mê hồn trận” sao? Mau đi đi!” Liêu Thanh Phong lập tức đẩy Mạc Nhiễm Thiên ra, Mạc Nhiễm Thiên xê dịch bước chân, chỉ thấy cảnh tượng trước mắt biến đổi, hắn theo bản năng đưa tay về phía trước, hy vọng có thể bắt được y phục của Liêu Thanh Phong, kết quả là không nắm được, trông ra, lại thấy trước mặt là một bãi cỏ lớn, điều này khiến hắn kinh ngạc vạn phần, trận pháp này cũng quá thần kỳ, ở trong lòng hắn thành thật mà nói tuyệt đối không tin chuyện này, nhưng hiện tại đã không thể không tin.

Mạc Nhiễm Thiên lập tức đi vong quanh, phát hiện mình một mình dduwngss giữa thảo nguyên, trời xanh mây trắng, bốn phía mênh mông vô tận, xa xa trời đất hợp thành một đường, bát ngát bao la, phong cảnh đẹp đến kinh ngạc.

Hắn lập tức định tâm, đi tới trước mấy bước, giày vải giẫm trong bụi cỏ phát âm thanh sột soạt, hết thảy chân thật khiến lòng hắn kinh sợ, mới vừa rồi rõ ràng là một gian phòng nhỏ, sao lại thần kỳ như thế.

Mạc Nhiễm Thiên suy nghĩ sau đó lập tức chạy nhanh, “A “, trong miệng phát ra một tiếng hét lớn, kết quả vẫn không có bất kỳ thay đổi gì, Mạc Nhiễm Thiên buồn bực, chẳng lẽ khát vọng của mình là một sân cỏ? trận gì mà trận!

Mạc Nhiễm Thiên không còn cách nào khác đành đi thẳng về phía trước, đi tới đâu mới là điểm cuối đây, xem ra mình không có gì để khát vọng rồi, thầm hi vọng Liêu Thanh Phong mau một chút kéo hắn khỏi cái nơi không thể hiểu nổi này.

Đúng lúc đó, một hồi trống đột nhiên vang lên, bốn phương tám hướng, đinh tai nhức óc.

Mạc Nhiễm Thiên lập tức quay đầu nhìn bốn phía, thấy từ đường chân trời có vô số chiến mã và binh lính la hét tiến đến chỗ hắn.

Mạc Nhiễm Thiên kinh hãi, nhưng không chỗ ẩn núp, chỉ có thể nhìn chăm chú chiến mã bốn bề chạy tới.

Càng ngày càng gần, Mạc Nhiễm Thiên có thể thấy đội quân đối mặt với mình do Thân Vô Kỵ cầm đầu, hắn một thân giáp bạc, uy phong lẫm liệt.

Bên tay trái là Mạc Tử Viêm tuấn mỹ tà mị, một thân áo giáp đồng xanh, xông thẳng về phía hắn.

Bên tay phải là vẻ mặt Tề Quân Hành tối tăm, mặc long bào màu vàng, tay cầm kiếm xông về phía hắn. Đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên, phía sau là quân đội do Mạc Hiên cầm đầu, Mạc Nhiễm Thiên thấy phía sau hắn Tiêu Hương Hương mặc phượng bào màu đỏ đang cười lạnh nhìn hắn.

Mạc Nhiễm Thiên nhất thời ngớ ngẩn, chuyện gì thế này? Chẳng lẽ những người này đều tới giết hắn? Nhưng cho tới giờ hắn vẫn chưa từng khát vọng chuyện này.

Thị vệ từ bốn phương tám hướng la hét dậy trời, Mạc Nhiễm Thiên bất động không tránh, bởi vì cũng không có nơi nào có thể trốn.

Chiến mã tới gần nữa là có thể giết chết Mạc Nhiễm Thiên, mà người đầu tiên đến là Mạc Hiên đối diện hắn. Mạc Hiên trên chiến mã đỏ đã trút vỏ lớp vỏ ngây thơ trước lúc Mạc Nhiễm Thiên rời đi, thay vào đó là môột nam tử hán đường đường chính chính, Mạc Nhiễm Thiên thấy đôi mắt Mạc Hiên nhìn hắn chứa nhiều cảm xúc phức tạp, trong lòng sửng sốt, sau đó chiến mã tuyệt đối không dừng lại, mà tiếp tục mãnh liệt xông lại, Mạc Nhiễm Thiên ánh mắt khép lại, đợi chờ tử vong phủ xuống.

“Tiểu Thiên!” Mấy người cùng nhau kêu to, Mạc Nhiễm Thiên đã nghe không được là giọng của ai.

Đúng lúc ấy, thân thể Mạc Nhiễm Thiên lảo đảo một cái, hai mắt chợt sáng, đã bị Liêu Thanh Phong kéo khỏi mê hồn trận.

“Tiểu Thiên, làm sao vậy? Thấy cái gì?” Dạ Tích Tuyết thấy sắc mặt hắn ám màu tử vong, không khỏi lo lắng hỏi.

“Tiểu Thiên!” Liêu Thanh Phong chợt đẩy hắn, Mạc Nhiễm Thiên mới mờ mịt phục hồi tinh thần lại, thấy Liêu Thanh Phong lo lắng, lập tức giơ tay lên lại bắt đầu dồn sức đánh Liêu Thanh Phong.

“Ngươi NND, phá trận cái gì, đánh chết ngươi tên lừa gạt này!” Mạc Nhiễm Thiên vẫn còn sợ hãi màn vừa rồi.

“A, Tiểu Thiên, a, đừng đánh, đau!” Liêu Thanh Phong vô tội ôm đầu trốn.

“Tiểu Thiên, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Dạ Tích Tuyết từ phía sau ôm chặt lấy hắn, thật giống như bị Mạc Nhiễm Thiên dọa sợ.

“Dạ đại ca, hu hu, ngươi có đi vào hay chưa?” Mạc Nhiễm Thiên chết cũng không tin mình bị chiến mã của Mạc Hiên giết chết.

“Không. Dạ đại ca đã rất rõ ràng mình phải như thế nào.” Dạ Tích Tuyết ôm chặt hắn nói.

“Ta thấy chiến mã của Mạc Hiên thiếu chút nữa muốn giết chết ta.” Mạc Nhiễm Thiên mếu máo.

“A, sao có thể như vậy? Chẳng lẽ Tiểu Thiên không có ở đó hai năm, Lục hoàng tử, không, là Mạc Vương thay lòng?” Dạ Tích Tuyết kinh hãi nói.

“Ai, ai biết, nhưng nói vậy cũng không sai, hai năm? Chuyện gì cũng có thể thay đổi, quỷ biết a.” Mạc Nhiễm Thiên trong lòng vô cùng buồn bực, ngực dường như có chút không thở nổi.

“Tiểu Thiên, đừng nghĩ nữa, đi thôi, đi vào nhà nghỉ ngơi.” Liêu Thanh Phong đi trước dẫn đường.

Ba người đi vào trong phòng, bên trong là ba gian phòng sạch sẽ, bố trí đơn giản, góc phòng đặt lò than ấm áp, hẳn là Liêu Thanh Phong đã dọn dẹp sơ qua.

“Tiểu Thiên, thức ăn, y phục đều ở gian phòng kia, ngươi và Dạ đại ca ở trước, Thanh Phong đi làm việc đây.” Liêu Thanh Phong bị hắn đánh, trên người còn đau, nhưng hắn bằng lòng, coi Mạc Nhiễm Thiên đánh hắn như là làm nũng hắn.

“Ừ, được, nhớ kỹ đề phòng Khương Chính.” Mạc Nhiễm Thiên dặn dò.

“Yên tâm, bọn họ cũng nghĩ ngươi owrr phủ thái tử.” Liêu Thanh Phong dịu dàng cười với hắn một tiếng, sau đó gật đầu một cái với Dạ Tích Tuyết rồi xoay người đi ra ngoài.

“Dạ đại ca, ngươi và Thanh Phong nói gì vậy?” Mạc Nhiễm Thiên ngồi vào bên cạnh bàn mình rót nước uống.

“Không ngờ Thanh Phong và Dạ đại ca thật sự là sư huynh đệ, nhưng hắn đáng thương hơn Dạ đại ca nhiều, hắn cũng là cô nhi, từ nhỏ đánh nhau với đám trẻ khác mà lớn lên, aishh, may là sư phụ thức tỉnh hắn, nếu không sợ rằng hiện tại đã lạc lối rồi.” Dạ Tích Tuyết nói.

“Thì ra là như vậy.” Mạc Nhiễm Thiên đau lòng.

“Dạ đại ca rời sư phụ cũng đã 4~5 năm, trước đây sư phụ cũng ở bên cạnh dạy Dạ đại ca, mỗi lần rời đi cũng là mấy tháng, bây giờ nghĩ lại có thể lúc sư phụ du tẩu tam quốc thu đồ đệ.” Dạ Tích Tuyết than thở.

“Dạ đại ca, sư phụ của ngươi rốt cuộc là ai?” Mạc Nhiễm Thiên khá hứng thú với người này.

“Việc này Dạ đại ca cũng không rõ lắm, sư phụ bản lĩnh rất lớn, có thể xem thiên tượng, Ngũ Hành Bát Quái không gì không thông, Dạ đại ca xuống núi cũng là lệnh của sư phụ muốn Dạ đại ca bảo vệ một người, nhưng không nói cho Dạ đại ca biết là ai, chỉ nói dựa theo tâm nguyện của mình mà làm, hiện giờ Dạ đại ca đã biết người này hẳn là Tiểu Thiên ngươi.”

“A, sư phụ của ngươi bây giờ đang ở nơi nào?” Mạc Nhiễm Thiên trong lòng nhất thời dâng lên hi vọng, có lẽ sư phụ của hắn biết mình là linh hồn dị giới, như vậy có phải mình có thể trở về không?

“Dạ đại ca cũng không quá rõ lắm, hẳn là ở Mạc quốc.” Dạ Tích Tuyết suy nghĩ rồi nói.

“Dạ đại ca, chờ chúng ta trở về, ngươi mang Tiểu Thiên đi tìm sư phụ của ngươi được không?” Mạc Nhiễm Thiên trong lòng tràn đầy hi vọng.

“Tiểu Thiên tìm sư phụ của ta làm gì? Muốn học võ? Thật ra thì hiện tại võ công của Tiểu Thiên đã rất lợi hại rồi, đặc biệt là tốc độ oản kiếm của ngươi, ta tin không có mấy người có thể trốn được.” Dạ Tích Tuyết tán dương.

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng nhếch lên: “Không phải học võ, chỉ muốn hỏi hắn vài vấn đề, tỷ như Tiểu Thiên có thể thống nhất tam quốc làm hoàng đế hay không. Nếu như theo mê hồn trận vừa rồi của Thanh Phong, Tiểu Thiên sợ mình cách cái chết không xa.”

“A, sẽ không đâu, Thanh Phong nói cái kia có khi không nhất định chính xác nha, đừng nghĩ lung tung.” Dạ Tích Tuyết đi tới khoác vai hắn, hắn cũng không biết nếu như Tiểu Thiên chết rồi, hắn có thể đi đâu.

“Dạ đại ca, ngươi nói lúc nào chúng ta có thể trở về?” Mạc Nhiễm Thiên hi vọng lập tức có thể tìm được sư phụ Dạ Tích Tuyết.

“Vậy thì phải xem Tiểu Thiên rồi, Dạ đại ca thấy Thân vương sắp không ổn rồi, nghe Thanh Phong nói hắn thân mang bệnh nặng, nhưng còn dâm loạn hậu cung, có lẽ sẽ chết rất nhanh.” Dạ Tích Tuyết trầm tư nói.

“ lão sắc quỷ kia, chết sớm siêu sinh sớm! Chúng ta cũng phải đẩy nhanh tốc độ, Dạ đại ca, Tiểu Thiên muốn đưa Thân Liệt lên ngôi hoàng đế, ngươi nói có được không?” Mạc Nhiễm Thiên dò hỏi.

“Tiểu Thiên ngươi quyết định, Dạ đại ca đần, tất cả đều nghe theo ngươi.” Dạ Tích Tuyết rất khâm phục tài trí của Mạc Nhiễm Thiên.

“A, ai nói, Dạ đại ca không ngốc đâu.” Mạc Nhiễm Thiên ôm hông hắn.

“Ha ha, Dạ đại ca chẳng lẽ còn không biết mình sao? Sư phụ nói ta không phải người có thể tự quyết định, cho nên tốt nhất nhận một minh chủ, mà Tiểu Thiên chính là minh chủ của Dạ đại ca.” Dạ Tích Tuyết vuốt mái tóc trắng dài của hắn, khẽ cười nói.

Mạc Nhiễm Thiên lập tức lườm hắn: “Tiểu Thiên không thấy mình có bản lĩnh gì, aishh, bị người khi dễ khắp nơi, NND. Sớm muộn gì ta cũng đòi lại toàn bộ!”

“Hừ, Thân Vô Kỵ tên khốn kia, sớm muộn gì Dạ đại ca cũng giết hắn!” Dạ Tích Tuyết oán hận nói.

Mạc Nhiễm Thiên sau khi sửng sốt, bỗng hỏi: “Dạ đại ca, Thiên Lộ Hoàn của ngươi còn ở đây không?”

“Ở, làm sao vậy, trên lưng Tiểu Thiên còn đau hả?” Dạ Tích Tuyết lập tức lo lắng hỏi.

“Không, không phải, Dạ đại ca ngươi cất kỹ nhé.” Mạc Nhiễm Thiên cười cười với hắn rồi không nói thêm gì nữa.

Dạ Tích Tuyết dường như nhớ đến gương mặt tái nhợt của người nào đó, miệng động, nhưng cuối cùng không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.