Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 108: Chương 108: Thân Vô Kỵ




(Thân Vô Kỵ)

Thân Vô Kỵ vẻ mặt tối tăm nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mạc Nhiễm Thiên, Mạc Nhiễm Thiên lập tức tươi cười nói: “He he, đại nhân, Tiểu Thiên nói đùa thôi mà, ngươi đừng chấp Tiểu Thiên, hì hì.”

“Vậy thì có cách gì?” Thân Vô Kỵ cũng không quên mất chuyện chính.

“A, he he, lúc đầu đại nhân quá đau hãy ngâm trong nước lạnh, sẽ lập tức hết đau.” Mạc Nhiễm Thiên cũng không muốn lãng phí thuốc tốt. Cách này cũng có ích, không phải Tào Tháo khi đó đã dùng nước lạnh trị nhức đầu sao, dĩ nhiên cuối cùng cũng chết nhưng Thân Vô Kỵ còn trẻ như vậy, hẳn là không chết nhanh thế.

Thân Vô Kỵ sửng sốt hỏi: “Phương pháp kia thật sự có tác dụng?”

“Dĩ nhiên, bằng không hiện giờ đại nhân có thể thử một chút.”Mạc Nhiễm Thiên nhướn lông mày, rất tự tin nói.

“Bây giờ không phải lúc bổn tướng nhức đầu nhất, mà là lúc ăn trưa. Sau bữa tối cũng hơi đau, nhưng cũng không quá khó chịu.” Thân Vô Kỵ thở dài nói, bệnh này đã bắt đầu từ khi hắn lên làm Thừa tướng.

“Vậy trưa mai đại nhân hãy thử lại, nhớ nhất định phải là nước lạnh, càng lạnh càng tốt!” Mạc Nhiễm Thiên cười thầm, trời lạnh thế này, rét chết ngươi là tốt nhất, ha ha ha.

“Ngươi không lừa gạt bổn tướng chứ?”Thân Vô Kỵ cảm thấy giống như trò đùa.

“A, Tiểu Thiên không muốn sống nữa sao, đâu dám lừa gạt đại nhân.”Mạc Nhiễm Thiên lập tức bảo đảm.

“Ừ. Tốt lắm, đừng day nữa, giúp bổn tướng cởi áo ra.” Đầu Thân Vô Kỵ đã hết đau.

“A.” Mạc Nhiễm Thiên đỏ mặt, nghĩ bụng chỉ một cái áo đơn cũng muốn cởi giúp hả?

“Sao? Hầu hạ Tề vương hai năm rồi, ngay cả chuyện này cũng không biết?” Thân Vô Kỵ cau mày.

“Ề, không phải, chỉ là bình thường đều là Tề vương giúp Tiểu Thiên cởi, hê hê.” Mạc Nhiễm Thiên nghĩ đến sắc quỷ Tề Quân Hành nào đó, rất nhớ hắn. Không biết hắn và Thượng Quan Nghi hiện tại đang làm gì?

“Nghĩ đi đâu rồi?”Thân Vô Kỵ trầm giọng nói, hắn dĩ nhiên đã nhìn ra Mạc Nhiễm Thiên đang nghĩ đến Tề vương.

“Không có, không có gì.” Mạc Nhiễm Thiên vội vươn tay giúp hắn cởi ti bào màu đen xuống, lộ ra làn da trắng nõn trơn mềm, vừa nhìn cũng biết là người sống an nhàn sung sướng.

“Sao ngươi không cởi y phục ra? Ngươi là người đầu tiên dám mặc y phục của bổn tướng lên người!” Thân Vô Kỵ nhìn bạch y hắn mặc trên người mà nhíu mày.

“Ế, không thể nào? He he, đại nhân đừng nóng giận như thế! Cởi trần đi tới đi lui dễ lạnh lắm, Tiểu Thiên thật sự không quen, he he, lại nói, chất liệu y phục này tốt thật, đại nhân thật là biết hưởng thụ.”Mạc Nhiễm Thiên vuốt mông ngựa.

“Ba hoa.” Thân Vô Kỵ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tức cười kia, bất giác cười một tiếng. Hắn thật không ngờ Mạc quốc thái tử lại có tính cách này.

“Hì hì, dạ, dạ, đại nhân muốn Tiểu Thiên hầu hạ sao đây? Tiểu Thiên ngu dốt, cái gì cũng không biết a?” Hai người trần như nhộng, Mạc Nhiễm Thiên còn chưa biết hắn ta muốn làm gì.

“Không biết hả? Vậy gọi người tới dạy.”Thân Vô Kỵ nhướn mày lần nữa.

“A, không, không cần, biết, biết, không phải là như vậy sao?” Mạc Nhiễm Thiên hất tóc, chu môi hướng về phía miệng hắn. NND, hắn không muốn tám đại thị vệ kia tới dạy bảo đâu.

Thân Vô Kỵ đẩy hắn ra nói: “Làm gì? Không cho hôn môi!”

Mạc Nhiễm Thiên lập tức trợn mắt to “A” một tiếng, xem ra Thân Vô Kỵ này rất kỳ lạ. Người khác thấy miệng mình liền thích hôn, hôn rồi liền thích mê, hắn ta lại ngược lại không thích hôn môi, xem ra kẻ này đã có vướng mắc gì đó trong chuyện tình cảm.

“Vì, vì sao? Không phải là trước khi làm cái kia, thì phải hôn môi sao?” Mạc Nhiễm Thiên tò mò hỏi.

“Bẩn!” Thân Vô Kỵ lạnh lùng nhìn cái miệng nhỏ nhắn mê người của hắn, nói.

“A! Bẩn cái đầu ngươi ấy, ngươi mới bẩn, a, đại nhân, thật, thật xin lỗi, Tiểu Thiên quá xúc động rồi, Tiểu Thiên miệng bẩn, không hôn không hôn.”Mạc Nhiễm Thiên nóng nảy xong lại lập tức cầu xin tha thứ, bởi vì Thân Vô Kỵ toàn thân tức giận tản phát ra.

Mạc Nhiễm Thiên lập tức đặt đôi tay lên trước ngực hắn, sờ nha sờ, giống như chơi mạt chược, nghĩ thầm da người này thật tốt, có lẽ là hiệu quả do mỗi ngày ngâm ôn tuyền.

Thân Vô Kỵ híp mắt, từ từ nằm xuống giường, Mạc Nhiễm Thiên cười he he ngồi bên cạnh hắn, hai tay cứ sờ loạn xạ nhưng không dám sờ xuống.

Mạc Nhiễm Thiên không sờ xuống dưới, cái kia của Thân Vô Kỵ cũng sẽ không đứng lên, điều này làm cho Mạc Nhiễm Thiên rất buồn bực, không cần dùng miệng đấy chứ.

“Đại nhân, vì sao tối nay ngươi không uống thuốc?” Mạc Nhiễm Thiên không có chuyện gì liền nghịch dại, nói rồi mới tự chửi mình ngớ ngẩn.

“Không phải là ngươi nói hiện giờ trẻ tuổi, dùng thì sau này không được? Hay là ngươi muốn thử?” Thân Vô Kỵ thản nhiên nói.

“Ế, không, không cần, he he, nhưng đại nhân có lẽ đã dùng thuốc quá độ.” Mạc Nhiễm Thiên nhíu mày nhìn phản ứng phía dưới, hai tay mình đang kích thích chu quả trước ngực hắn, nhưng khẩu súng phía dưới của hắn vẫn như cũ không có phản ứng.

Thân Vô Kỵ nói: “Là sao? Vậy để đại nhân thử xem có thể làm Tiểu Thiên hài lòng không, sao hả?”

Mạc Nhiễm Thiên đỏ mặt, lúng túng vô cùng, không biết tiếp tục thế nào.

“Ngươi chuẩn bị hầu hạ bổn tướng thế đó hả?” Thân Vô Kỵ nhìn bộ dáng kia của hắn không khỏi lạnh lùng nói.

“À, đại nhân, Tiểu Thiên ăn nhiều lắm, bụng no quá, sợ nôn ra.” Mạc Nhiễm Thiên không quen chủ động, thật không biết làm thế nào, ngay cả hôn môi cũng không làm. Hắn có cảm giác như nam kỹ vậy, còn thất bại nữa, hại hắn đến một chút ý tưởng cũng không có.

“Là sao? Vậy ngươi để thị vệ anh tuấn kia đến đây đi, ta tin kỹ thuật của hắn không tồi đâu, nghe nói trên đường đi là hắn chăm sóc ngươi.” Thân Vô Kỵ sao lại không biết ý nghĩ của Mạc Nhiễm Thiên.

“A, đừng, đừng, Tiểu Thiên sai rồi, nhưng mà đại nhân à, ngươi một chút tư tưởng như vậy cũng không có, làm sao làm chuyện kia a.” Mạc Nhiễm Thiên sợ hãi la lên một tiếng, đoạn lập tức nói sang chuyện khác.

“Vậy ngươi nghĩ làm sao để chữa trị?”Thân Vô Kỵ tức cười nhìn hắn.

“Tiểu Thiên nghe nói đại nhân không ở phía trên, không bằng lần này đổi lại đi.”Mạc Nhiễm Thiên cũng hi vọng hắn giải quyết vấn đề này nhanh nhanh một chút, thế này quả thực là hành hạ mà.

“Ha ha ha ha, tốt, đại nhân quả thật đã lâu chưa từng ngoạn như vậy, song Tiểu Thiên đây cũng là tự ngươi nói, đừng hối hận.” Thân Vô Kỵ mắt sắc như dao.

“A, đại nhân muốn ngoạn thế nào?”Mạc Nhiễm Thiên bị lời của hắn làm cho giật mình.

“Đứng lên đi, nếu Tiểu Thiên muốn ngoạn thì đại nhân sẽ từ từ ngoạn với ngươi.” Thân Vô Kỵ đứng dậy, đi tới giá gỗ trước ba mặt tường, cầm lấy một chuỗi hạt châu màu trắng lớn nhỏ không đồng nhất, rồi từ từ trở về.

“Cái này dùng làm gì?”Mạc Nhiễm Thiên hoảng sợ nói.

“Tiểu Thiên muốn ngoạn, để đại nhân xem thử bản lĩnh của tiểu huyệt ngươi, đem cái này nuốt vào đi.” Thân Vô Kỵ đưa khoảng hơn mười hạt châu cho Mạc Nhiễm Thiên, sau đó mang số còn lại về.

“A, nuốt làm sao, để Tiểu Thiên ăn vào bụng hả?”Mạc Nhiễm Thiên lờ mờ không hiểu.

“Ha ha ha, đúng, nhưng không là miệng của ngươi, mà là cái miệng nhỏ này, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp này cơ.” Thân Vô Kỵ để hắn quỳ sấp, nhìn tiểu huyệt xinh đẹp đang khép mở kia, khen ngợi một câu. ( toy rồi kìa * mắt lấp lánh *)

“A, vậy, như vậy sao được, không được. Đại nhân, chi bằng ngươi trực tiếp đến đây đi, đừng ngoạn những thứ này.”Mạc Nhiễm Thiên cũng muốn khóc thành tiếng đây, nha, thật biến thái.

...

Thân Vô Kỵ nhìn Mạc Nhiễm Thiên kêu gào liên tục dị thường hưng phấn, cái vật ở chỗ kín kia cũng hoàn toàn thức tỉnh. Mạc Nhiễm Thiên đã nói không ra là cảm giác gì, có đau đớn cũng có thoải mái, nhưng cuối cùng khi Thân Vô Kỵ đem chuỗi hạt châu kia kéo ra, hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể trống rỗng vô cùng, dâm thủy chảy ra, hắn không khỏi thở gấp liên tục, muốn cây súng kia của Thân Vô Kỵ.

Đang lúc Thân Vô Kỵ hưng phấn chuẩn bị đao thương ra trận, có tiếng gõ cửa. Thân Vô Kỵ lập tức mắt ưng chợt lóe, gương mặt tuấn tú trầm xuống, nghẹn tức quát: “Chuyện gì?”

“Đại nhân, Thân thái tử điện hạ đến tìm!” Giọng nói lo lắng của Cừu Phát.

“Cái gì? Lá gan hắn càng lúc càng to ra rồi, hừ! Để hắn chờ đi!” Thân Vô Kỵ cả giận nói.

“Nô tài đã cản một lần, không ngăn được, hắn muốn xông tới đòi người!” Giọng nói Cừu Phát càng lo lắng hơn.

Thân Vô Kỵ đen mặt, cũng không còn tâm trạng ngoạn nữa.

“***!” Thân Vô Kỵ chửi tục rồi xuống giường, nhìn tiểu pp của Mạc Nhiễm Thiên nhô lên cao cao, dâm thủy sáng bóng, nuốt một ngụm nước miếng lớn trong lòng buồn bực không sao tả xiết. Còn Mạc Nhiễm Thiên mặc dù biết Liêu Thanh Phong tới cứu mình, nhưng thời khắc mấu chốt này, cũng không khỏi khiến hắn hận đến nghiến răng.

“Mặc quần áo! Chờ đại nhân về lại tiếp tục!” Thân Vô Kỵ lập tức mặc trường bào màu đen rồi bước ra khỏi nội thất, ở giữa là nơi hắn để y phục. Chờ Mạc Nhiễm Thiên kéo hai chân nhũn như bùn đi ra, Thân Vô Kỵ đã mặc áo đen kim tuyến, mũ mào trên đỉnh đầu, oai phong lẫm liệt, khí thế bất phàm.

“Đem hắn ta xử lý trước, sau đó tới tiền thính!” Thân Vô Kỵ nhìn Mạc Nhiễm Thiên gò má ửng hồng, trong lòng thật buồn bực, vung tay áo đi trước.

Mạc Nhiễm Thiên lập tức bị hai thị vệ giải đi, rốt cục đi tới căn phòng số hai mươi tám của hắn. Đây là một gian phòng nhỏ giản đơn, đi vào cửa liền thấy giường, tủ treo quần áo và một cái bàn tròn nhỏ, đều do gỗ lim quý giá tạo thành, trong góc cũng có lò than, xem ra đãi ngộ dành cho nam thị cũng không tệ lắm.

Hai thị vệ mặt không đổi sắc đem áo ngoài của Mạc Nhiễm Thiên cởi bỏ, mở tủ treo quần áo. Bên trong là hoa y Mạc Nhiễm Thiên mang từ Tề quốc đến, chọn một bộ màu vàng mặc vào cho hắn, lại giúp hắn buộc tóc lên, nom cũng rất anh tuấn.

“Mạc phi, đi tiền thính đi, ăn nói cẩn thận một chút. Ngươi nên biết thế lực trong triều của Thừa tướng đại nhân, chớ tự tìm khổ, đi thôi!” Cừu Phát run giọng dặn dò Mạc Nhiễm Thiên. Mạc Nhiễm Thiên nhìn hai cọng râu dê kia, cố nén xúc động muốn đem nó vặt xuống.

“Tiểu Thiên!” Giọng nói vui mừng của Dạ Tích Tuyết truyền vào.

Mạc Nhiễm Thiên lập tức sáng mắt lên, nhìn Dạ Tích Tuyết tiến vào vui vẻ nói: “Dạ đại ca, ngươi không sao chứ?” Thật ra Mạc Nhiễm Thiên rất lo cho y.

“Ta không sao, Tiểu Thiên cũng không có chuyện gì chứ? Đại nhân hắn...?” Dạ Tích Tuyết thấy Cừu Phát nhìn hai người bọn họ cũng không nói gì nữa.

“Dạ đại ca yên tâm, Tiểu Thiên không sao, hôm nay còn ăn bào ngư, vây cá, đại nhân đối với Tiểu Thiên cũng không tệ lắm.” Mạc Nhiễm Thiên không muốn y lo lắng, cố nói qua quýt.

“Vậy thì tốt, à phải rồi, Thân thái tử tới, nghe nói mang theo một nhóm lớn Ngự lâm quân.” Dạ Tích Tuyết nháy mắt với Mạc Nhiễm Thiên.

“Ừ, đi xem một chút, xem xảy ra chuyện gì, Cừu quản gia, còn không dẫn đường!”Mạc Nhiễm Thiên khinh bỉ nói.

Cừu Phát cười lạnh một tiếng cũng không nói gì, trực tiếp đi ra khỏi cửa. Mạc Nhiễm Thiên theo sau, Dạ Tích Tuyết đi theo bên cạnh hắn.

“Dạ đại ca, ngươi ở được không, ăn ngon không?” Mạc Nhiễm Thiên quan tâm hỏi han.

“Dạ đại ca ở trong phòng thị vệ, coi như sạch sẽ, có lò than ấm áp, ăn cũng không tệ lắm, Tiểu Thiên không cần lo cho Dạ đại ca.” Dạ Tích Tuyết an ủi cười cười với hắn.

“Thật à? Không lừa Tiểu Thiên chứ?”Mạc Nhiễm Thiên có vẻ không tin.

“Hừ! Đại nhân không bạc đãi thị vệ, Mạc phi ngươi cứ yên tâm đi!”Cừu Phát nghe không vô bèn giúp Thân Vô Kỵ nói tốt.

“Hừ, ai hỏi ngươi!”Mạc Nhiễm Thiên càng ngày càng ghét Cừu quản gia.

“Ngươi! Đừng tưởng rằng ngươi từng là Thái tử Mạc quốc mà không biết lớn nhỏ nhá, đừng có mà dẻo mỏ, nếu không ngươi sẽ phải hối hận.” Cừu Phát nổi cáu nói.

“Hừ, đại nhân tốt với ta vô cùng, để ta nói với đại nhân ngươi bắt nạt ta, hê hê, thử xem đại nhân giúp ai?”Mạc Nhiễm Thiên hù dọa.

“Ha ha ha, vậy ngươi cứ thử xem!”Cừu Phát cười châm chọc.

“Ngươi! Hừ! Chờ coi!”Mạc Nhiễm Thiên bị hắn chọc giận, trong lòng đã ghi sổ khoản nợ này, người này và Thân Vô Kỵ giống nhau, ra vẻ đạo mạo.

“Tiểu Thiên.” Dạ Tích Tuyết kéo ống tay áo Mạc Nhiễm Thiên lắc đầu với hắn. Hắn biết trong phủ Thừa tướng này quy định nhiều vô vàn cũng tàn nhẫn vô cùng, không muốn thấy Tiểu Thiên chịu tủi nhục.

Mạc Nhiễm Thiên lập tức cười rực rỡ, nói với y: “Không sao đâu, Dạ đại ca yên tâm đi.”

Dạ Tích Tuyết ngắm nhìn nụ cười xán lạn của hắn, trong lòng càng chua xót, lông mày cau lại, trong lòng chỉ đành thở dài. Hi vọng lần này Thân thái tử có thể mang hai người bọn họ đi.

Đoàn người đi tới đại sảnh tiền đường, bên trong đèn dầu sáng rõ. Mạc Nhiễm Thiên từ bên ngoài có thể thấy Thân Vô Kỵ ngồi ở chủ vị, vẻ mặt âm trầm, cùng với hai bóng lưng cao cao khác. Mạc Nhiễm Thiên lập tức nhận ra người thanh tú một chút là Liêu Thanh Phong, còn người mặc tuyến y (áo sợi) màu vàng kim hẳn là Thân thái tử Thân Liệt rồi.

“Thanh Phong!” Tiểu Thiên vui vẻ chạy vào, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến rực rỡ, hoa y tung bay, tóc trắng dài bay bay khiến hai vị nam tử nọ khi xoay người đều thầm tấm tắc.

“Tiểu Thiên! Ngươi không sao chứ?” Liêu Thanh Phong lập tức kích động nắm tay Mạc Nhiễm Thiên, trong hai mắt tràn đầy lo lắng.

“Không có chuyện gì, ha ha, ngươi có ổn không?” Mạc Nhiễm Thiên nhìn gương mặt đầy quan tâm của hắn cũng biết hôm nay Thân thái tử tới trở mặt với Thân Vô Kỵ nhất định là do hắn lo lắng quá mức về mình, trong lòng không khỏi cảm động.

“Không có chuyện gì là tốt rồi. Vị này là Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ, vị này chính là mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ _ Tam vương gia Mạc Nhiễm Thiên của Mạc quốc mà Thanh Phong đã nói với ngươi!” Liêu Thanh Phong đắc ý giới thiệu với Thân Liệt.

“Thanh Phong, ngươi nói gì vậy?” Mạc Nhiễm Thiên bị hắn hình dung như thế đương nhiên là khuôn mặt đỏ bừng, nhìn về phía Thân Liệt _ người đang nhìn hắn, cũng bị vẻ đẹp của hắn thuyết phục.

Trên người Thân Liệt có một mùi vị khiến người ta cảm thấy rất trong lành, ngũ quan vô cùng tinh xảo giống Tiểu Thiên, chẳng qua là có vẻ nam tính hơn Tiểu Thiên. Tóc đen buộc cao thành một búi, gương mặt tuấn tú trắng noãn mịn màng, mày kiếm ngang ngang, ánh mắt như ngọc, môi vô cùng dễ nhìn, cong cong như trăng rằm. Y phục Thái tử hoa lệ khiến cả người hắn phiêu nhiên như tiên, nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng.

“Tiểu Thiên tham kiến Thái tử điện hạ!”Mạc Nhiễm Thiên nhẹ nhàng cúi chào, không có cách, ở Tề quốc đã thành thói quen rồi.

“Xin đứng lên đi, Mạc Thái tử quả thật danh bất hư truyền! Ha ha.”Thân Liệt nhìn khuôn mặt có một không hai này, nở nụ cười thoải mái khiến Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy thân thiết.

“Đâu có, Thái tử điện hạ cũng thật tuấn tú sáng sủa.” Mạc Nhiễm Thiên đứng thẳng mỉm cười nói với hắn. Thân Liệt này rất cao, cao hơn Mạc Nhiễm Thiên nửa cái đầu, điều này làm cho Mạc Nhiễm Thiên thật buồn bực. Những người khác ít nhất cũng hơn hắn nửa cái đầu, này nha,dinh dưỡng quá tốt, người cao, cộng thêm dáng người vừa phải, quả thực chính là một thế giới đầy mẫu (model) nam.

“Mạc phi, tới đây!” Thân Vô Kỵ xem cuộc vui cũng thấy vậy, mở miệng trầm giọng nói. Hắn mới vừa rồi cũng tán thưởng khi Mạc Nhiễm Thiên chạy vào, thật giống cảnh tượng tiên nhân hạ phàm.

Thân Vô Kỵ xưng hô thế này rõ ràng khiến Liêu Thanh Phong và Thân Liệt xụ mặt xuống, còn Mạc Nhiễm Thiên lúng túng, không biết nên hay không nên đi qua.

“Tới đây!” Thân Vô Kỵ thanh âm lạnh như băng, mắt ưng sắc bén nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

“Tới thì tới, hung dữ như vậy làm gì?” Mạc Nhiễm Thiên chu miệng, vung hai tay áo, buồn bực đi tới bên cạnh Thân Vô Kỵ.

“Đừng quên thân phận của ngươi!” Thân Vô Kỵ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn một cái, để hắn đứng ở bên tay phải của mình.

“Thừa tướng đại nhân, ngươi sao có thể một mình chặn cống phẩm Tề quốc, không chỉ như thế, còn trực tiếp cướp đi Mạc Tam vương gia. Trong mắt ngươi còn có Hoàng thượng không?” Thân Liệt lập tức lạnh lùng nói.

“Ha ha ha, Thái tử điện hạ có lẽ đã quên, hôm nay lâm triều, vi thần đã được Hoàng thượng tha thứ, Mạc Tam vương gia này tự nhiên là thuộc về bổn tướng rồi. Thái tử điện hạ đến muộn như thế, chẳng lẽ muốn đoạt người của ta!” Thân Vô Kỵ âm hiểm cười nói.

“Hừ, Thừa tướng quá cuồng vọng rồi, Mạc Tam vương gia này, Hoàng thượng, triều thần đều chưa từng thấy, ngươi tự mình ngăn lại, phụ hoàng chẳng qua là tha thứ ngươi chuyện giữ lại Mạc Tam vương gia, nhưng cũng không nói là tặng ngươi! Nếu là cống phẩm của Tề vương, vì sao bổn thái tử không thể sang đây xem?” Thân Liệt hăm dọa, nhưng cho dù ai cũng nghe ra được, Hoàng thượng đã đem Mạc Nhiễm Thiên cho Thân Vô Kỵ rồi, Thân Liệt cũng chỉ là nghiền ngẫm từng chữ một. Mạc Nhiễm Thiên vừa nghe, cũng biết là do tiểu tử Liêu Thanh Phong nghĩ ra.

“Vậy Thái tử điện hạ muốn như thế nào?” Giọng nói của Thân Vô Kỵ như đến từ lòng đất.

“Ngày mai lâm triều để phụ hoàng định đoạt lần nữa!” Thân Liệt lập tức nói.

“Được, vậy xin mời Thái tử điện hạ trở về, ngày mai vi thần mang Mạc Tam vương gia vào triều là được!”Thân Vô Kỵ cười lạnh.

“Không được, tối hôm qua Mạc Tam vương gia đã ở lại quý phủ một đêm, tối nay dù nói thế nào cũng nên đến phiên bổn Thái tử đi!” Kết quả thương lượng của Thân Liệt và Liêu Thanh Phong chính là tối nay thế nào cũng phải mang Mạc Nhiễm Thiên đi.

Khóe miệng Mạc Nhiễm Thiên quất thẳng, nhìn Thân Liệt một cái, sau đó lại nhìn Liêu Thanh Phong một cái. Tiểu tử này nghĩ ra cái cách thối nát gì vậy, nhất định vì cho rằng tối hôm qua mình đã bị Thân Vô Kỵ đè.

“Hừ! Mơ tưởng!” Thân Vô Kỵ bỗng nhiên gầm lên giận dữ, vỗ bàn.

Thân Vô Kỵ giận tím mặt khiến tất cả giật nảy mình, Mạc Nhiễm Thiên bên cạnh lại càng đứng mũi chịu sào, kêu to lên.

“Ngươi muốn chết à, làm gì lớn tiếng như vậy, dọa chết người!” Tiểu Thiên suy nghĩ không kĩ đã nói, đổi lấy ánh mắt vô cùng lạnh lùng của Thân Vô Kỵ. ( cái mồm em luôn đi nhanh hơn não của em Tiểu Thiên à =.=)

“Hì hì, đại nhân đừng nóng giận, có lời gì từ từ nói, từ từ nói!” Mạc Nhiễm Thiên lập tức cười nịnh quyến rũ.

“Thừa tướng đại nhân, ngươi quá không đem bổn Thái tử để vào trong mắt rồi!” Thân Liệt cũng giật mình, hắn là không ngờ Thân Vô Kỵ lại thật sự trở mặt.

“Hừ, muốn nói đòi người, không thể nào, chính các ngươi có thể hỏi hắn, có đồng ý đi cùng các ngươi hay không!” Thân Vô Kỵ có thể phát hiện mình quả thật đã quá tức giận. Mặc dù hắn không cần sợ tên Thái tử điện hạ này, nhưng dù sao mình hiện giờ còn chưa xưng vương, nói trắng ra là danh bất chính, ngôn bất thuận! Đó chính là gian thần, kẻ phản bội, bây giờ hắn còn không muốn nghe những lời này, đặc biệt là thời điểm Thân vương sắp không qua khỏi, mình càng phải nhẫn nại hơn. Phải nhân từ để lấy được sự ủng hộ của triều thần, đem mình đẩy lên ngôi vị hoàng đế thì Thân thái tử này chỉ còn là một danh hiệu hèn yếu mà thôi.

“A?” Mạc Nhiễm Thiên lập tức há hốc mồm nhìn Thân Vô Kỵ, còn Thân Vô Kỵ chớp với hắn, rõ ràng chính là uy hiếp.

“Có phải nếu Mạc Tam vương gia đồng ý đi theo chúng ta, Thừa tướng đại nhân sẽ để lại người hay không?” Thân Liệt cũng không phải ngu xuẩn, hơn nữa hắn thấy Mạc Nhiễm Thiên quả thật tuấn mỹ quá mức, không muốn hắn bị Thân Vô Kỵ dày vò.

“Không sai, Mạc phi, ngươi tự chọn đi!”Thân Vô Kỵ cười lạnh nhìn Mạc Nhiễm Thiên, thanh âm vô cùng âm trầm.

“Tiểu Thiên, đi theo chúng ta đi! Đến phủ thái tử rồi hãy nói!”Liêu Thanh Phong dĩ nhiên cũng biết Thân Vô Kỵ uy hiếp Mạc Nhiễm Thiên, lập tức tiến lên nhìn Mạc Nhiễm Thiên nói.

“A, chuyện này?” Mạc Nhiễm Thiên do dự, nhìn gương mặt âm trầm của Thân Vô Kỵ, biết lần này mình đi thì sau này rơi vào trong tay của hắn, phỏng chừng phải đi theo con chó săn của hắn ta rồi. Nhưng không đi, thì thật có lỗi với ý tốt của Liêu Thanh Phong và Thân thái tử, điều này khiến hắn rất khó nghĩ.

“Mạc phi, ngươi còn suy nghĩ gì? Đừng quên, chuyện vừa rồi vẫn chưa xong đâu?” Thân Vô Kỵ nhắc nhở Mạc Nhiễm Thiên dục vọng của hắn còn chưa được phát tiết.

“A!” Mạc Nhiễm Thiên sợ hãi kêu một tiếng, gương mặt lập tức đỏ bừng, cả người nóng ran.

“Mạc Tam vương gia, còn chưa đi sao?” thân ảnh Thân Liệt cao lớn đứng trước khuôn mặt xấu hổ của Mạc Nhiễm Thiên.

“A, chuyện này, chuyện này, Tiểu Thiên sợ!”Mạc Nhiễm Thiên đàng hoàng nói, hắn sợ Thân Vô Kỵ trả thù, cũng sợ người khác bị dính líu.

“Đừng sợ, ngày mai Thái tử nhất định khuyên phụ hoàng đem ngươi tặng cho bổn thái tử.” Thân Liệt có ấn tượng không tệ về Mạc Nhiễm Thiên. Chỉ cần nhìn vẻ ngoài tuyệt mỹ của Mạc Nhiễm Thiên đã làm cho mình rất có cảm tình, hơn nữa Liêu Thanh Phong nói nhất định mình phải cứu hắn ra, như vậy trước tiên đem hắn ra rồi hãy nói.

“Có chắc chắn được không?” Mạc Nhiễm Thiên sợ hãi hỏi: “Nếu không chắc chắn, Tiểu Thiên sẽ không đi, Tiểu Thiên sợ hại mọi người.” Mạc Nhiễm Thiên nói thật lòng.

“Tiểu Thiên, ngươi?” Liêu Thanh Phong thương tâm nói.

“Thanh Phong, Tiểu Thiên biết ngươi vì tốt cho Tiểu Thiên, nhưng có chắc chắn không? Nếu như không được, ngày mai không phải ngày Tiểu Thiên chịu khổ sao? Thanh Phong, Tiểu Thiên sợ đau.” Mạc Nhiễm Thiên oan ức nhìn Liêu Thanh Phong, khiến Liêu Thanh Phong đỏ mắt. Tiểu Thiên sợ đau, hắn dĩ nhiên biết.

“Ha ha ha, xem ra Mạc phi vẫn tương đối thức thời, hai vị xin mời, đội Ngự Lâm quân phía ngoài này cũng không sợ dọa dân chúng à, còn tưởng rằng bổn tướng muốn làm phản ấy, ha ha ha.” Thân Vô Kỵ đã biết bọn họ không đem được người đi, cho dù có thì thế nào, những thứ mình muốn cho tới bây giờ cũng sẽ không buông tay.

“Ngươi! Thanh Phong, chúng ta đi, khác một ngày cũng không sao!”Thân Liệt giận đến mức chỉ tiếc không có râu mép để thổi, liếc nhìn Mạc Nhiễm Thiên nhát gan, nhất thời cảm thấy cực kỳ thất vọng.

“Thái tử điện hạ, cám ơn ngươi tới cứu Tiểu Thiên.”Mạc Nhiễm Thiên dĩ nhiên cũng nhìn ra Thân Liệt rất thất vọng về mình. Thật ra thì hắn cũng rất thất vọng đối với bản thân mình,từ khi nào mình trở nên nhát gan như thế.

“Hừ! Thanh Phong, còn không mau đi!” Thân Liệt sải bước đi ra ngoài, không quên kéo Liêu Thanh Phong đang thương tâm.

“Tiểu Thiên, ngươi yên tâm, Thanh Phong nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài.” Liêu Thanh Phong thâm tình nói xong cũng xoay người bước nhanh đuổi theo Thân Liệt.

Mạc Nhiễm Thiên đứng trong hành lang nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong lòng vô hạn phiền muộn.

Bỗng nhiên đầu vai bị Thân Vô Kỵ khoác, Thân Vô Kỵ thấy Mạc Nhiễm Thiên ưu thương lạnh lùng nói: “Làm sao? Không bỏ được? Sao không đi theo?”

“Tiểu Thiên sợ chó săn nhà đại nhân.”Mạc Nhiễm Thiên ngẩng đầu, oan ức chớp chớp mắt nhìn Thân Vô Kỵ.

“Xem ra ngươi còn chưa ngốc, đi thôi, đêm đã khuya.” Thân Vô Kỵ ngàn năm khó có được ôm bả vai Mạc Nhiễm Thiên ra cửa, thấy vậy thị vệ bốn phía con ngươi đều rớt hết cả, đại nhân nhất định rất sủng ái Mạc phi. Mắt Dạ Tích Tuyết tinh mâu xẹt qua một tia đau đớn, lập tức lại khôi phục trấn định, hắn biết Tiểu Thiên sẽ không tự buông bỏ bản thân. Không đi, nhất định có đạo lý của hắn.

Ngoài cửa lớn phủ Thừa Tướng, Ngự Lâm quân lập tức rút lui. Thân Liệt vẻ mặt tức giận nói với Liêu Thanh Phong khuôn mặt đau đớn: “Thanh Phong, đây chính là Mạc Thái tử rất có cốt khí, rất có tài văn chương mà ngươi nói?”

“Thái tử điện hạ, Tiểu Thiên cũng là bị bắt buộc, ngươi đừng trách hắn.”Liêu Thanh Phong sâu xa nói.

“Trừ gương mặt, bổn thái tử thật không nhìn ra hắn có cái gì tốt, tặng cho Thân Vô Kỵ đi.” Thân Liệt buông tha.

“Không, không được, Thái tử điện hạ, ngươi không biết Tiểu Thiên, hắn làm như vậy cũng vì không muốn hại chúng ta.”Liêu Thanh Phong nóng nảy, lập tức giải thích.

“Theo bổn Thái tử thấy là hắn sợ chết, hắn sợ ngày mai nếu phụ hoàng vẫn đem hắn tặng cho Thân Vô Kỵ, nhất định sẽ gặp phải đòn hiểm của Thân Vô Kỵ. Sợ chết!” Thân Liệt luôn luôn suy nghĩ theo hướng trực tiếp.

Liêu Thanh Phong kéo khóe miệng nói: “Thái tử điện hạ hiểu lầm rồi, Thanh Phong dám cam đoan Tiểu Thiên không phải người như vậy.”

“Bổn thái tử thấy ngươi đã bị mỹ mạo của hắn mê hoặc. Đi thôi, trễ như thế còn đi một chuyến uổng công! Ngày mai cũng không biết làm sao đây, hừ.”Thân Liệt giận đến vung tay áo bỏ đi.

“Thái tử điện hạ, thuộc hạ không đi.”Liêu Thanh Phong bỗng nhiên chân thành nói.

“Ngươi muốn làm gì?”Thân Liệt lạnh lùng nói.

“Thuộc hạ muốn cứu Tiểu Thiên ra ngoài!”Liêu Thanh Phong đối với võ công của mình rất tự tin.

“Càn rỡ, ngươi như vậy chỉ làm hại hắn, trở về đi, chúng ta nên thử nghĩ xem ngày mai nên khuyên phụ hoàng như thế nào.” Thân Liệt nghiêm nghị nói. Liêu Thanh Phong cũng bạn tốt của hắn, cho nên dù hắn chỉ là một môn khách của phủ Thái tử, Thân Liệt cũng không quá mạnh mẽ áp chế hắn.

“Không, ta sợ Tiểu Thiên tối nay sẽ bị hành hạ.”Liêu Thanh Phong đau lòng nói.

“Thanh Phong, ngươi lo lắng quá rồi, hôm nay đã là ngày thứ hai, muốn hành hạ đã hành hạ tối hôm qua rồi, ngươi không thấy hắn vẫn tốt đấy sao? Xem ra Thân Vô Kỵ cũng bị sắc đẹp của hắn mê hoặc rồi, cũng không ngược đãi hắn. Đi thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều, bổn Thái tử sẽ giúp ngươi hết sức, aishhh.”Thân Liệt kéo hắn về.

“Nhưng?” Liêu Thanh Phong vẫn bất an trong lòng.

“Đừng nhưng nữa, Thân Vô Kỵ không dám làm gì đâu, ngày mai lâm triều còn phải dẫn hắn vào triều, không đến mức ngược đãi đâu. Ngươi cứ yên tâm, ta thấy ngươi thật sự bị hắn mê hoặc rồi.” Thân Liệt giễu cợt.

Liêu Thanh Phong đỏ mặt nói: “Ngươi còn không biết hắn thật là tốt, Thanh Phong cảm thấy không có ai sau khi tiếp xúc hắn mà lại không thích hắn.”

“Ha ha ha, ngươi a, yêu hắn rồi, đi thôi, vậy thì nghĩ cách đi. Bổn thái tử lần đầu tiên thấy ngươi tương tư thế này!” Thân Liệt cười lớn ôm vai hắn mà đi, Liêu Thanh Phong càng đỏ mặt hơn. Không sai, lần đầu tiên trong đời hắn tương tư, hơn nữa còn rất nặng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.