Từ Võ, con trai thái khanh Từ Mặc, ỷ vào chức vị của phụ thân chỉ dưới một người, trên vạn người, vẫn hay làm phiền ngu thái tử, nhưng nhiều lần thái tử chạy thoát, ở trong hoàng cung, gã cũng không có biện pháp nắm giữ Mạc Nhiễm Thiên, cho nên mới vừa rồi thấy bộ dáng Mạc Nhiễm Thiên tuấn mỹ vô cùng, trong lòng buồn bực, muốn làm cho hắn xấu mặt, đương nhiên hành động lần này của hắn còn được sự đồng tình của các công tử con mấy vị đại quan, tất cả mọi người chờ nhìn Mạc Nhiễm Thiên bị chê cười.
“Dạ đại phu, bớt giận, bổn công tử là thấy thái tử điện hạ muốn học võ, muốn thử xem trước phản xạ của hắn.” Từ Võ nói năng khách sáo, nhưng một điểm cũng không có ý tứ tôn kính Dạ Tích Tuyết, lại càng không đem ngu thái tử để vào mắt.
“Ra là ngươi!” Mạc Nhiễm Thiên vốn tính tình nóng nảy, lại nhìn bộ dáng càn rỡ của kẻ kia, lập tức xắn ống tay áo sáp lại, người như thế thật sự đáng ghét.
“Ai nha, thái tử điện hạ từ lúc nào muốn đánh nhau vậy?” Từ Võ thấy hắn xông lên, không né không tránh, vẫn vẻ mặt cười nhạo.
“Hiện tại!” Mạc Nhiễm Thiên một quyền đánh qua, Từ Võ hừ lạnh một tiếng, bắt lấy bàn tay ngọc của hắn, vừa định vuốt ve đùa giỡn, Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên tung một cước, hướng dưới khố gã đá vào.
“A, ngươi.” Từ Võ có chết cũng không tưởng tượng được Mạc Nhiễm Thiên lại thông minh như vậy, kết quả bị hắn hung hăng đá một cước, trúng chỗ hiểm, đau đến vẻ mặt đỏ bừng, nằm ngã xuống đất, hai tay vẫn ôm chặt dưới khố, kêu thảm thiết.
“Hừ, tên láo xược, bổn thái tử lại để ngươi bắt nạt sao? Các ngươi không phải cũng muốn khi dễ bổn thái tử chứ?” Con mắt Mạc Nhiễm Thiên đến chớp cũng không chớp một cái, thanh âm lạnh như băng, đối với mọi những kẻ sắc mặt lo sợ trước mặt nói.
Mấy vị công tử con đại quan kia vừa nhìn thấy Mạc Nhiễm Thiên giống như không ngốc, lại nhìn một chút Từ Võ kêu thảm thiết không ngừng, lập tức toàn bộ quỳ rạp xuống đất, đắc tội thái tử, không phải chuyện đùa, ai chẳng biết hoàng thượng sủng ái thái tử, ngày thường hắn ngu, mọi người nói đùa, nhưng hôm nay có vẻ hết thảy cũng đều khác rồi.
“Thái tử ca ca, huynh?” Mọi người quỳ xuống, còn mấy vị hoàng tử còn đứng đó, Mạc Hiên cùng Mạc Nghị Thần đều là vẻ mặt vừa mừng vừa sợ.
“Lục hoàng đệ, thái tử ca ca sau này với các đệ cùng nhau học võ. Dạ đại phu sẽ không thể không nhận chứ?” Mạc Nhiễm Thiên nhìn hai người bọn họ cười, đương nhiên lúc nhìn Mạc Nghị Thần đích, ánh mắt có điểm trốn tránh, sau đó xoay người nhìn về phía Dạ Tích Tuyết đang vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
“Thái tử điện hạ muốn học, thần nhất định hết sức dạy.” Dạ Tích Tuyết cũng cảm giác được rất ngoài ý muốn, Mạc Nhiễm Thiên này căn bản không ngốc, trong lòng vì hắn mà vui mừng, sau đó nghĩ đến có thể cùng hắn mỗi ngày gặp mặt, khóe miệng bất giác mỉm cười, làm cho Mạc Nhiễm Thiên lần nữa sửng sốt, vội vàng xoay người, tại sao Dạ đại phu này, ánh mắt nhìn mình có cái gì đó là lạ.
“Mấy người các ngươi, khiêng hắn đến thái y phủ! Thông báo cho thái khanh đại nhân tới đón Từ công tử!” Mạc Nghị Thần đi ra chỉ huy toàn cục. Đôi lông mày y khi nhìn thấy khuôn mặt Từ Võ xanh mét cùng ánh mắt ngoan độc kia thì nhíu lại. Từ thái khanh vốn không phải người dễ trêu chọc, con của hắn cứ như vậy, chắc chắn lão già kia sẽ không bỏ qua.
“Ngươi, ngươi thật tàn nhẫn!” Từ Võ trong lúc bị nâng xuống oán hận nhìn Mạc Nhiễm Thiên nói.
“Không có phép tắc, đương nhiên phải đánh nha!” Mạc Nhiễm Thiên đối với hắn dứ dứ nắm tay.
Toàn trường không tiếng động, nhìn Từ Võ bị nâng ra ngoài, sau ánh mắt đó kinh ngạc, tò mò toàn bộ tụ tập tại trên người Mạc Nhiễm Thiên, hôm nay thái tử điện hạ thật uy nghiêm.
“Thái tử điện hạ, từ ngày mai bắt đầu đến học được không, hôm nay người mặc quần áo này sợ là không tiện.” Dạ Tích Tuyết nhìn Mạc Nhiễm Thiên một thân cẩm phục, xinh đẹp tuyệt trần, tim đập bang bang không ngừng.
“A, nhưng bổn thái tử hiện tại muốn học, ngươi, cởi quần áo ra cùng bổn thái tử đổi lại!” Mạc Nhiễm Thiên hiện tại trong lòng rất hưng phấn, chỉ vào một vị nam tử đứng ở giữa vóc dáng cùng hắn không khác lắm nói.
“A, thái tử điện hạ, cái này, cái này?” Nam tử kia lập tức đổi thành xấu hổ sắc mặt.
“Này cái gì mà này, chẳng lẽ bổn thái tử nói ngươi cũng không nghe! Mau cởi!” Mạc Nhiễm Thiên bày ra vẻ uy nghiêm.
“Thái tử ca ca, huynh thật là lợi hại a.” Mạc Hiên một mực đứng bên cạnh nhìn, hiện tại hắn đã trăm phần trăm xác định bệnh ngu của thái tử đã hoàn toàn lành hẳn.
Mạc Nhiễm Thiên nhìn hắn một chút, lời hắn cùng Tiêu Hương Hương nói buổi sáng vẫn còn bên tai, khiến cho khi hắn nhìn vị hoàng tử sắp tròn mười lăm tuổi này, trong lòng vô cùng không tự nhiên.
“Lục hoàng đệ quá khen.” Mạc Nhiễm Thiên nhìn nam tử kia mặc dù không tình nguyện, nhưng không thể không cởi quần áo, lập tức tay hướng bên hông mình kéo một cái, đai lưng hạ xuống, Tiểu Lộ Tử lập tức chạy tới tiếp được.
“Thái tử điện hạ, ta thấy vẫn là ngày mai trở lại học đi.” Mạc Nghị Thần kinh sợ nhìn con mắt mọi người đều chăm chú nhìn hắn cởi quần áo, trong lòng khó mà nuốt trôi, lập tức tiến lên che phía trước hắn.
“Vì sao?” Mạc Nhiễm Thiên khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Mạc Nghị Thần, khuôn mặt lại tự dưng đỏ lên, trong lòng không khỏi buồn bực vạn phần, tên này dễ đỏ mặt như vậy sao, tức chết hắn.
“Cái này, ở chỗ này cởi quần áo, rất không thích hợp.” Mạc Nghị Thần thấy hắn không hiểu, lập tức lo lắng nói, sau đó liếc mắt ra ám hiệu với hắn.
Mạc Nhiễm Thiên ngẩng đầu nhìn quanh, liền hoảng sợ, ở đây nam tử trẻ tuổi mỗi người mắt như sói đói nhìn hắn cởi quần áo.
“Thái tử điện hạ, vi thần cũng cảm giác được không ổn.” Dạ Tích Tuyết cũng không đồng ý để hắn tại trước mặt mọi người cởi quần áo, mặc dù bên trong vẫn mặc áo lót.
“Hả, vậy, được rồi.” Mạc Nhiễm Thiên bị những ánh mắt háo sắc kia hù dọa, vội vàng đem quần áo đã cởi được một nửa mặc vào, Tiểu Lộ Tử lập tức giúp hắn cài đai lưng.
“Vậy, vậy bổn thái tử ở bên cạnh nhìn, các ngươi tiếp tục tập luyện.” Mạc Nhiễm Thiên lòng vẫn còn sợ hãi, vốn nghĩ nam nhân cởi áo là chuyện rất bình thường, nhưng cứ như vậy, làm cho hắn có cảm giác thân thể này của mình ở trong mắt bọn họ sợ rằng không khác với nữ nhân là mấy, xem ra sau này mình phải chú ý một chút.
“Thái tử ca ca, huynh qua bên kia ngồi xem đi, nắng lên rồi, phơi nắng nhiều sẽ làm huynh bị mệt.” Mạc Hiên chỉ chỉ cái đình nhỏ không xa phía sau Dạ Tích Tuyết. Bên trong bày một cái bàn gỗ, một bộ ấm trà, mấy chiếc ghế, xem ra là dùng cho bọn họ khi nghỉ ngơi.
“Uhm, được rồi.” Mạc Nhiễm Thiên cũng cảm giác được này ánh nắng càng ngày càng gay gắt, cùng Tiểu Lộ Tử đi tới lương đình kia.
Dạ Tích Tuyết bởi vì Mạc Nhiễm Thiên đến, càng thêm ra sức, hy vọng chiếm được cảm tình của Mạc Nhiễm Thiên.
“Mọi người chú ý, xếp hàng một lần nữa, hai người một tổ, bắt đầu luyện tập đối chiến! Nhớ kĩ đối phương là kẻ địch của ngươi, nhất định phải hết sức đem đối phương đánh ngã trên mặt đất, thua một trận chạy quanh thao trường mười vòng.” Tiếng Dạ Tích Tuyết khỏe rõ ràng.
Mạc Nhiễm Thiên nghe được, khóe miệng liền cười lên, Dạ đại phu này phương pháp huấn luyện cũng có điểm giống mình, mình cũng thích phạt học trò chạy quanh thao trường.
Chúng hoàng tử cùng các công tử của đại quan nhanh chóng tạo thành khoảng mười lăm đôi, khi Dạ Tích Tuyết ra lệnh một tiếng, bắt đầu đánh nhau, Mạc Nhiễm Thiên quan sát, Mạc Hiên đấu với một nam tử tầm vóc gần như hắn, còn Mạc Nghị Thần thì đấu với một nam tử nhìn qua rất cường tráng.
Mạc Nhiễm Thiên tự nhiên chú ý đôi của Mạc Nghị Thần, nhìn đối thủ của y so với y cường tráng hơn, không khỏi vì y âm thầm lo lắng. Nghĩ đến tối hôm qua hắn cũng rất mệt nhọc, không biết cái này có thể thua rất khó coi hay không.
Chỉ thấy nam tử cường tráng kia hai tay trực tiếp ôm tới Mạc Nghị Thần, còn Mạc Nghị Thần nghiêm sắc mặt, lập tức cúi đầu, người nọ bế một khoảng không, Mạc Nghị Thần lập tức dùng bả vai hướng trước ngực người nọ đánh tới, người nọ mau chóng đưa tay, thụt lùi lại đồng thời lại ôm lấy thắt lưng Mạc Nghị Thần, muốn ôm lấy khi y, Mạc Nghị Thần lập tức đánh một quyền vào phía dưới cánh tay người nọ đang uy hiếp kia, người nọ bị đau, thân thể nhất khom xuống, buông Mạc Nghị Thần ra sau đó lại thụt lùi mấy bước, nhìn về phía Mạc Nghị Thần trong mắt tràn đầy hung ác, đột nhiên hô to một tiếng, giơ cao nắm tay hướng Mạc Nghị Thần vọt tới.