Sau khi dùng bữa xong thì Mặc Vĩ Thiên cũng đến, không biết hắn và Phó Du Nhiên đang mưu đồ bí mật gì cho chuyện xuất cung mà nhốt mình ở trong phòng bàn tính, cho đến tận lúc mặt trời lặn về đằng tây Mặc Vĩ Thiên với vẻ mặt cười gian mới trở về, đóng cửa, mưu đồ bí mật. . . . . .
Buổi tối hôm đó, Phó Du Nhiên thiết yến ngay trong tẩm cung của mình, cảm tạ Tề Diệc Bắc đã chăm sóc và cống hiến cho tới tận lúc này, để cho nàng tay không mà vào, thắng lợi trở về.
Lâm Hi Nguyệt thỉnh cầu được tham dự nhưng bị Phó Du Nhiên từ chối. Có lẽ tương lai sẽ không có cơ hội gặp lại, tối nay có lẽ là lần cuối cùng gặp nhau, làm sao để cho nàng ấy đến phá đám được? Huống hồ còn có một kế hoạch nhất định không thể để cho nàng ấy biết . . . . . . Nhưng là, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết, nếu Lâm Hi Nguyệt chịu nghe lời thì nàng không phải là Lâm Hi Nguyệt. Vì vậy Phó Du Nhiên triệu thái y trong cung đến, cũng không biết thái y đã dùng phương pháp gì mà che mắt được mọi người từ trong nhà ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền sai người đưa tới một ít bột thuốc, sự thật chứng minh, mấy cái nghề Hạ Cửu Lưu (1) không phải chỉ ở dân gian mới có mà trong hoàng cung cũng có.dien dan le quy don
Vì vậy, trước bữa tối Lâm Hi Nguyệt đã uống một chén canh khai vị rồi yên lặng đi vào giấc ngủ, yên lặng đến mức không hề đến quấy rối kế hoạch của Phó Du Nhiên
Mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu một ngọn gió bắc. Nhưng Tề Diệc Bắc lại tới trễ, mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối mà Tề Diệc Bắc vẫn chưa quay về Đông cung, Phó Du Nhiên nôn nóng gần chết, chẳng lẽ buổi sáng nhìn thấy Tề Diệc Bắc đều là ảo giác của nàng sao? Mời Tề Diệc Bắc đến tham dự buổi yến tiệc tối nay cũng là ảo giác sao? Thật là buồn cười!
Nhìn những món ngon trên bàn từ từ nguội lạnh, Phó Du Nhiên liền dồn khí vào đan diền rồi phát ra tứ chi, chân đạp một phát bay vọt lên, vung tay đánh ra mấy chưởng, trong nháy mắt đã đánh gần mười bộ Phục Hổ La Hán Quyền để xua tan cơn giận của mình, đang lúc nàng chuẩn bị đánh ra chiêu thức đầu tiên của bộ thứ mười một thì Tề Diệc Bắc cuối cùng cũng xuất hiện ngay chỗ cửa, Phó Du Nhiên liền hét lớn một tiếng, "Xem chiêu!" rồi lấy tư thế Mãnh Hổ Hạ Sơn (2) xông thẳng vào Tề Diệc Bắc.
Không biết Tề Diệc Bắc là do ngạc nhiên hay là bị tình hình trước mắt dọa đến ngẩn người mà không nhanh chóng né ra, chỉ trơ mắt nhìn chưởng phong của Phó Du Nhiên tập kích đến, Phó Du Nhiên thấy vậy vội xoay người xóa bỏ lực đạo, lại lấy một chiêu "Bạch Hạc lượng sí" (3) dừng ở trước mặt Tề Diệc Bắc, tiếp đó lại một chiêu "Linh xà lè lưỡi", cổ tay nâng lên khủy tay gập lại, năm ngón tay khép lại, lòng bàn tay chúc xuống phía dưới, làm ra hình cái đầu rắn liếc Tề Diệc Bắc nói: "Tại sao trễ như vậy mới quay lại? Nói mau! Xèo xèo --" ách. . . . . . Cuối cùng còn tự mình phát ra âm thanh của "Linh xà".
Khuôn mặt Tề Diệc Bắc không chút thay đổi nhìn chòng chọc Phó Du Nhiên nửa ngày, đột nhiên cười rộ lên rồi vồ nàng vào trong ngực ôm thật chặt, Phó Du Nhiên chỉ cảm thấy sức mạnh quanh thân mình hình như đang lớn dần, gần như muốn vò nát nàng, nàng vội vàng tránh thoát ra rồi giả cười nói: "Ta biết rõ huynh không bỏ được ta...ta cũng không bỏ được huynh, chúng ta uống rượu trước." Nói xong kéo Tề Diệc Bắc, Tề Diệc Bắc làm như không nghe thấy cứ đứng bất động tại chỗ, ánh mắt chặt chẽ dán vào người Phó Du Nhiên, trong đó có ý không biết phải làm sao, cũng có ý không muốn buông tha. diễn đàn lê quý đôn
Phó Du Nhiên xoay người lại nhìn hắn, lại nhoài người lên người hắn hít hà, "Huynh uống rượu." Chú ý, câu Phó Du Nhiên nói là câu trần thuật.
Phó Du Nhiên lập tức nổi trận lôi đình, dùng sức đẩy khiến Tề Diệc Bắc lảo đảo, "Huynh rõ ràng biết tốt này ta có tiết mục, vậy mà còn chạy đi uống rượu? Với ai? Cố Khuynh Thành sao?" Sắc mặt Phó Du Nhiên tái xanh, "Chưa gì đã uống rượu ăn mừng, chờ đến ngày mai thôi mà cũng không chờ nổi sao?"
"Nàng nói bậy bạ cái gì đó." Cuối cùng Tề Diệc Bắc cũng lên tiếng, vươn tay ra muốn kéo Phó Du Nhiên lại bị nàng gạt phắt ra.
Xem ra là Phó Du Nhiên đang muốn bùng nổ, nhưng Tề Diệc Bắc đợi hồi lâu cũng không thấy bão táp phủ xuống như mình nghĩ mà chỉ nhìn thấy Phó Du Nhiên hít vào một hơi thật sâu, tung người nhảy đến ngay giữa phòng ngủ, đôi chân hơi khụy xuống, eo hơi vặn, bàn tay trái đặt trước ngực, bàn tay phải bảo vệ đan điền . . . ..
"Ki aa...!" Theo một tiếng quát lên, cuối cùng Phó Du Nhiên cũng bắt đầu đánh ra chương thứ mười một của bộ Phục Hổ La Hán Quyền, trong miệng lẩm bẩm nói: "Không tức giận, không tức giận, nếu giận cũng chỉ có thể giận chính mình, tức chết mình ai sẽ được như ý? Không ai có thể trách người khác được. . . . . ."
Tề Diệc Bắc lặng lẽ giơ tay lên lau đi một giọt mồ hôi lạnh trên trán, mở miệng nói: "Ta không có. . . . . ."
"Không sao nữa rồi." Phó Du Nhiên liền lập tức cười tươi như hoa đứng ở trước mặt Tề Diệc Bắc: "Chúng ta đi uống rượu."
Lần này Tề Diệc Bắc không dám đứng im nữa, theo Phó Du Nhiên ngồi vào cái bàn bên cạnh, thở dài nhìn những món ngon đầy bàn, "Món ăn đều lạnh hết rồi, kêu Vinh Thăng đổi lại cái khác đi." Ha Phuong diễn đàn lê quý đôn
"Không cần phiền toái vậy đâu." Phó Du Nhiên cẩn thận bưng một ly rượu lên đưa tới tay Tề Diệc Bắc, "Uống rượu trước."
Tề Diệc Bắc cười khổ một cái, định bưng ly rượu lên đưa lên miệng uống nhưng rồi lại để xuống nói: "Du Nhiên, ta có lời nói muốn nói với nàng."
Phó Du Nhiên nhìn chằm chằm ly rượu của Tề Diệc Bắc, trên mặt có chút thất vọng, sau đó lại làm ra vẻ nhiệt tình nói: "Ta cũng có lời muốn nói với huynh, chúng ta uống rượu trước, uống xong thì cùng nhau nói."
Tề Diệc Bắc rối rắm nói: "Chiều nay Mặc Vĩ Thiên qua đây à?"
Phó Du Nhiên gật đầu: "Đúng vậy, không phải huynh bảo hắn tới sao?"
"Nàng . . . . . Quyết định thật rồi sao?"
"Chuyện này sớm quyết định chừng nào thì tốt chừng ấy." Từ đầu tới giờ lực chú ý của Phó Du Nhiên chưa hề rời khỏi ly rượu của Tề Diệc Bắc, "Chúng ta vẫn nên uống rượu. . . . . ."
Rượu? Tề Diệc Bắc liếc ly rượu trong tay một cái vẫn không thấy có gì khác thường, nhưng nhìn vẻ mặt Phó Du Nhiên thì không có vấn đề gì mới là lạ. Không phải là. . . . . . Muốn độc chết hắn chứ? Trong nội tâm Tề Diệc Bắc run lên, tay theo đó cũng run lên, Phó Du Nhiên vội vàng bắt lấy cổ tay hắn, "Coi chừng đổ."
Tuyệt đối! Có vấn đề!
Mặc dù Phó Du Nhiên cũng sẽ không ác độc đến nỗi chia tay thì đoạn tuyệt như vậy, nhưng vẫn phải đề phòng nha đầu này có thể sẽ làm hắn hôn mê, sau đó lột sạch sẽ hắn rồi vứt ngay cửa lớn Đông cung cho người ta tham quan, ừm…mặc dù đây hình như cũng không phải là một ý nghĩ mà một Thái tử bình thường nên có.
"Nào, cạn ly trước."
"Cạn."
Tề Diệc Bắc biết không thể từ chối được thịnh tình của Phó Du Nhiên nên đành nói "Cạn" một tiếng, hai người chạm ly vào nhau, ánh mắt của Phó Du Nhiên vẫn liếc Tề Diệc Bắc, cho đến lúc hắn thật sự uống hết sạch không chừa một giọt trong ly rượu thì trong mắt nàng mới thoáng qua một sự hưng phấn vì thực hiện được ý đồ, sau đó lại có chút xấu hổ cúi đầu, từ từ uống cạn ly của mình.
Tề Diệc Bắc. . . . . . Đương nhiên hắn cũng không ngốc đến nỗi biết rõ trong rượu có vấn đề còn uống vào, rượu vẫn vào trong miệng, nhưng lại nhờ vào cơ hội lau khóe miệng mà nhanh chóng nhổ hết rượu vào tay áo, nhìn hai gò má ửng đỏ của Phó Du Nhiên cùng với nụ cười hả hê của nàng, hắn thật sự rất muốn biết rốt cuộc trong rượu này đã bỏ thêm "Đồ tốt" gì.
Phó Du Nhiên hút hút rượu trong ly, lại không phân biệt ra được mùi vị gì bèn đặt toàn bộ chú ý lực ở trên người Tề Diệc Bắc.
"Thế nào?" Tề Diệc Bắc có chút buồn cười chống lại ánh mắt của Phó Du Nhiên, "Không phải có lời muốn nói với ta sao?"
"À. . . . . . Huynh...huynh nói trước đi."
"Ta muốn nghe nàng nói trước."
"Ta? A, tốt. . . . . ." Phó Du Nhiên suy nghĩ hồi lâu, "Đúng rồi, có một chuyện, chính là Lâm Hi Nguyệt ấy, có thể cậy nhờ nghĩa phụ cũng nhận nàng ấy làm nghĩa nữ được không?"
Tề Diệc Bắc đưa tay rót đầy ly rượu cho Phó Du Nhiên, "Tại sao?"
Ánh mắt Phó Du Nhiên hơi hoảng hốt nhìn Tề Diệc Bắc, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch rồi mới nói: "Nàng ấy rất có quyết tâm với Hoài vương, ta hi vọng nàng ấy cũng có một thân phận quý tộc tương xứng với Hoài vương."
"Điều này. . . . . . Cũng không dễ dàng đâu." Tề Diệc Bắc vẫn không đặt bình rượu trong tay xuống, chờ cho Phó Du Nhiên uống xong một ly liền rót thêm một ly đầy nữa, "Dù sao Lâm Đình trại vẫn còn đó, Lâm cô nương lại từng trở về một lần, nếu như bị điều tra thì thân thế của nàng ấy rất khó giữ được bí mật."
"Vậy ta cũng thế. . . . . ."
"Nàng không giống vậy." Tề Diệc Bắc nhìn vào mắt Phó Du Nhiên, làm như lại bao hàm một hàm nghĩa khác, "Nàng . . . . . Chúng ta đã tốn rất nhiều công sức."
Phó Du Nhiên khẽ cau mày, chậm rãi uống thêm một ly, "Vậy Lâm Hi Nguyệt. . . . . ."
"Từ từ suy nghĩ biện pháp." Tề Diệc Bắc lần nữa lập lại động tác rót rượu, cười nói: "Đây là điều nàng muốn nói với ta sao?"
Chỉ chốc lát mà Phó Du Nhiên đã uống không ít, bưng ly rượu nhìn hồi lâu, chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tề Diệc Bắc rồi nhìn chung quanh một chút, "Huynh. . . . . . Không có cảm giác gì sao?"
"Cảm giác gì?" Tề Diệc Bắc thật sự rất muốn biết.
"Có . . . . . . Thấy nóng chút nào không?"
"Hình như có một chút."
Phó Du Nhiên nuốt nuốt nước bọt: "Vậy có thấy tê tê dại dại không?"
"Tê tê?" Tề Diệc Bắc hơi ngạc nhiên, không phải nha đầu này bỏ mấy thứ đồ đen tối gì vào rượu chứ?
"Không có việc gì." Phó Du Nhiên cười gượng hai tiếng, bưng ly rượu lên nói: "Nào, cạn thêm chén nữa."
Tề Diệc Bắc đã sớm âm thầm kiểm tra từ rượu tới bình, cũng không thấy trên bình có cơ quan gì, vì vậy an tâm rót cho mình thêm một ly, Phó Du Nhiên vừa muốn chạm cốc, Tề Diệc Bắc lại nói: "Ngày thành thân, ngay cả rượu hợp cẩn chúng ta cũng chưa từng uống qua, không bằng bây giờ bổ sung đi, cũng không phí hoài danh nghĩa phu thê của hai ta."
Phó Du Nhiên hơi sững sờ, nàng không ngờ Tề Diệc Bắc vẫn còn nhớ, lại nghĩ đến kế hoạch tối nay của mình thì không khỏi cảm thấy lửa đốt hai gò má, khẽ gật đầu một cái. Hai người đứng dậy, cánh tay tương giao, nhìn Phó Du Nhiên đỏ mặt uống cạn sạch ly rượu giao bôi, Tề Diệc Bắc cũng không quan tâm trong rượu cho thêm cái gì, cũng đưa ly đến bên môi ngửa đầu uống cạn.
Phó Du Nhiên rút tay về lại thình lình bị Tề Diệc Bắc kéo vào trong ngực, còn chưa kịp lên tiếng kinh hô thì đôi môi đã bị che phủ, bị buộc cùng hắn chia sẻ rượu dư trong miệng.
Phó Du Nhiên thử ôm lấy cổ Tề Diệc Bắc, chủ động tiến lên khiến cho nụ hôn này càng sâu thêm, Tề Diệc Bắc cũng vui vẻ tỉ mỉ thưởng thức đôi môi của nàng, cũng không biết trải qua bao lâu mới thở gấp buông nàng ra, trong mắt tràn đầy sự đấu tranh.
Vẻ mặt Phó Du Nhiên mơ màng tựa vào trong ngực Tề Diệc Bắc, thở gấp nói: "Huynh . . . . . Có cảm giác bị choáng váng không?"
Giọng nói Tề Diệc Bắc khàn khàn khác thường, "Rất choáng váng."
Phó Du Nhiên giương mắt liếc Tề Diệc Bắc một cái, hơi run rẩy nói: "Vậy. . . . . . Ta đỡ huynh lên giường nhé?"
Tề Diệc Bắc nhìn Phó Du Nhiên, tựa như đang suy nghĩ, qua thật lâu mới rũ mắt xuống nhằm che giấu đi sự không tỉnh táo trong mắt, nhỏ giọng cười khẽ, "Được."
Tề Diệc Bắc trong tâm trạng ngà ngà say như vậy lại có một sức hấp dẫn khác, hơn nữa khóe miệng lại nâng lên nụ cười lười biếng, giống như là đang ám chỉ cái gì đó. Thật đáng chết! Tự nhiên ngây ngô cười đẹp như thế để làm gì? Còn sợ chưa đủ sức quyến rũ nàng hay sao? Phó Du Nhiên vội vàng cúi đầu nắm chặt cánh tay hắn, đỡ Tề Diệc Bắc ngồi xuống mép giường, "Huynh. . . . . ."
Tề Diệc Bắc dựa cả người vào Phó Du Nhiên, ghé sát bên tai nàng thì thầm nói: "Ta hơi nóng, có chút tê tê, mà lại còn rất choáng váng."
Lỗ tai Phó Du Nhiên bị hơi thở của hắn làm cho ngứa ngáy nên khẽ kéo ra một khoảng cánh với hắn, cọ cọ lòng bàn tay có một lớp mồ hôi mỏng vào vạt áo, nhỏ giọng nói: "Nếu nóng quá. . . . . . Hay là để ta thay y phục cho huynh?"
Trong lòng Tề Diệc Bắc càng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng muốn biết mục đích cuối cùng của Phó Du Nhiên bèn cười gật đầu, khuôn mặt của Phó Du Nhiên đã đỏ đến không thể đỏ hơn, đôi tay khẽ run cởi áo khoác của Tề Diệc Bắc ra, rồi đến trung y, sau đó. . . . . .
"Nàng muốn làm cái gì?" Tề Diệc Bắc bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Phó Du Nhiên đang áp vào trên ngực hắn, nếu nàng còn không dừng lại, hắn sẽ thật sự làm ra chuyện có lỗi với huynh đệ của mình mất. ( Phương: Lão Tề vẫn hiểu lầm chuyện giữa Mặc Vĩ Thiên và Du Nhiên đấy ^^)
Thân thể cường tráng, eo hẹp, nhìn mỹ nam nửa thân trần trước mắt khiến hô hấp của Phó Du Nhiên dần nặng nề, "Huynh còn thấy nóng không?"
"Nàng thì sao?"
"Ta nóng quá." Phó Du Nhiên đưa tay quạt quạt.
Chẳng lẽ dược tính lớn như vậy sao? Rõ ràng cái miệng nhỏ nhắn của nàng không uống nhiều hơn hắn bao nhiêu.
Đôi mắt Tề Diệc Bắc tối lại, "Vậy nàng có cần cởi bớt y phục trên người ra không?" Giọng nói trầm thấp giống như là ở tự lẩm bẩm.
"Ừm." Hô hấp của Phó Du Nhiên rõ ràng đang gia tốc, vẻ mặt cũng hiện lên sự khẩn trương, hai tay run rẩy cởi áo ngoài.
Đột nhiên Tề Diệc Bắc cầm lấy tay của nàng: "Nàng say rồi."
Phó Du Nhiên lắc đầu một cái, động tác trên tay cũng không dừng lại, "Ta rất tỉnh táo. . . . . ."
Tề Diệc Bắc cắn răng, chợt ôm Phó Du Nhiên lên trên giường, lật người đè nàng dưới thân mình, "Nút thắt đã được gỡ rồi, nàng không thể hối hận. . . . . ." Nói xong, hắn kéo màn hai bên giường xuống, nâng người lên hôn vào đôi môi Phó Du Nhiên.
Ngoài dự đoán là Phó Du Nhiên lại nhiệt tình đạp lại, Tề Diệc Bắc như được sự cổ vũ càng gia tăng động tác trên tay, đem xiêm áo của Phó Du Nhiên kéo xuống đến bả vai.
Thái độ Phó Du Nhiên rất khác thường, nàng mặc cái yếm màu đỏ chót, phía trên thêu Liên hoa tịnh đế (Hai đóa hoa sen mọc cùng một gốc), vào lúc này lá sen xanh biếc lại làm tăng nhiều hơn mấy phần mùi vị cám dỗ, mảu đỏ như lửa chiếu rọi khiến da thịt trắng như tuyết càng lộ vẻ trơn bóng, Tề Diệc Bắc nhẹ nhàng vuốt ve theo những đường cong mà mình mơ ước bấy lâu, ngón cái ở đỉnh đồi nhẹ nhàng ma sát, nghe được Phó Du Nhiên khe khẽ rên lên, tất nhiên Tề Diệc Bắc biết nơi này có bao nhiêu nhạy cảm, cúi đầu xuống, cách cái yếm ngậm lấy nụ hoa đã sớm đứng thẳng, Phó Du Nhiên kêu lên một tiếng, cảm giác tê dại từ trước ngực xông thẳng đến đại não, loại cảm giác này vừa xa lạ lại vừa hưng phấn.
Nghe tiếng thở gấp bên tai, Tề Diệc Bắc một đường hôn lên cổ của nàng, đưa tay cởi nút thắt cái yếm trên cổ Phó Du Nhiên, tất cả động tác chợt dừng lại đúng lúc hắn thấy sợi dây màu hồng đeo trên cổ nàng, Tề Diệc Bắc cố gắng tỉnh táo lại, sợi dây màu đỏ kia đang nhắc nhở hắn, nữ tử dưới thân mình và huynh đệ tốt của mình có một cặp ngọc bội giống hệt nhau, ý nghĩa như thế nào không cần nói cũng biết, vậy mà hôm nay, hắn lại có thể ngay lúc nàng say rượu bất chấp tất cả lợi dụng để làm bừa hay sao?
"Ừm. . . . . ." Phó Du Nhiên đã đợi quá lâu, nàng không an phận uốn éo người, ngọn lửa trong thân thể như muốn cắn nuốt nàng.
Lúc này Tề Diệc Bắc đã sớm mất lý trí, cố bằng ý chí siêu cường của mình mà lấy lại một chút thanh tỉnh nhưng thấy Phó Du Nhiên mị nhãn như tơ bất mãn khẽ rên lên, phòng tuyến cuối cùng trong lòng rốt cuộc cũng hỏng mất, hắn gầm nhẹ một tiếng, cách cái yếm cầm khối ngọc bội kia nhưng lại sợ giật mạnh ra sẽ làm Phó Du Nhiên bị thương bèn tỉ mỉ cúi đầu cắn đứt sợi dây, rồi ném chung với cái yếm ra khỏi màn trướng.
Mặc dù Phó Du Nhiên đã có chuẩn bị, nhưng thân thể trần trụi trước mặt Tề Diệc Bắc vẫn khiến cho nàng xấu hổ không chịu nổi, vừa định lấy tay che ngực thì tay đã bị Tề Diệc Bắc bắt được, cố định ở đỉnh đầu nàng, Tề Diệc Bắc dùng đôi môi tận tình hưởng thụ thân thể mềm mại mê người không biết đã xuất hiện bao lần trong giấc mộng của hắn, mỗi lần hôn đến một chỗ cũng đều được Phó Du Nhiên nhiệt tình "Ưm" đáp lại.
"Du Nhiên. . . . . . Nàng rất đẹp. . . . . ."
Tề Diệc Bắc thì thầm ngay tại bên tai, Phó Du Nhiên bị hắn vỗ về chơi đùa khiến cả người bủn rủn, nghĩ tới chuyện sắp xảy ra liền xấu hổ nhắm chặt hai mắt, hai hàng lông mi không ngừng run rẩy, Tề Diệc Bắc hôn lên môi của nàng, trong đầu đã ném đi tất cả băn khoăn. Cái gì huynh đệ, cái gì đạo nghĩa, nàng là của hắn, từ đầu đến cuối, nàng chỉ có thể là hắn. . . . . .
Trong tâm trạng không gì ngăn cản được, hắn nhất cổ tác khí (3) vọt tới điểm cuối, nhìn nữ tử phía dưới bởi vì đau đớn mà gương mặt hơi tái nhợt, Tề Diệc Bắc đau lòng hôn lên đôi môi đang hé mở của nàng, ngón tay thon dài không ngừng mơn trớn chỗ mẫn cảm nhất trên thân thể nàng, khi làn da trắng như tuyết bị chà xát thành một màu đỏ ửng, sự ấm áp bao chặt lấy khiến Tề Diệc Bắc hoàn toàn điên cuồng, cũng không để ý nàng mới là lần đầu tiên, chỉ muốn liều mạng xung phong liều chết, đẩy nàng đến sự tiêu hồn. . . . . . Sung sướng rung động thay thế cho sự đau đớn lúc bắt đầu, Phó Du Nhiên rất muốn biểu hiện sự tích cực một chút, nhưng cả trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi ngực, thân thể không còn chút hơi sức, mồ hôi của hắn nhỏ giọt trước ngực của nàng, sau đó hắn lại từ từ liếm đi, một hồi co rút mãnh liệt tự hạ thân lan tràn khắp toàn thân, Phó Du Nhiên chỉ có thể run rẩy không ngừng lên tới cao trào theo hắn, cảm giác kia, giống như là đả thông hai mạch Nhâm Đốc (4), chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, mà lại mệt mỏi vô cùng. . . . . .
Cả buổi tối, Phó Du Nhiên đều rất vội, bận đến mức không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì, có điều giờ nàng lại cảm thấy có chút hối hận, sớm biết cảm giác tuyệt vời như vậy, nàng đã sớm. . . . . . Ăn hắn. . . . . .
Chú thích:
(1) “Cửu Lưu” là để phân chia tầng lớp các ngành nghề trong xã hội phong kiến, chia ra thành ba loại thượng, trung và hạ.
Thượng cửu lưu: nhất lưu Phật tổ (Thích Ca Mâu Ni) nhị lưu tiên (Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thượng Lão Quân, Bát tiên vân vân) tam lưu hoàng đế (chân long thiên tử, phong kiến đế vương) tứ lưu quan (quan lại lớn nhỏ) ngũ lưu lò nấu rượu (xưởng rượu, từng là nhà xưởng lớn nhất thời đại phong kiến) lục lưu đương (hiệu cầm đồ) thất lưu thương (thương nhân) bát lưu khách (trang viên chủ) cửu lưu điền trang (nông dân).
Trung cửu lưu: nhất lưu cử tử (cử nhân) nhị lưu y (thầy thuốc, lang trung, đại phu, hiệu thuốc tiên sinh) tam lưu phong thuỷ (thầy địa lý, âm dương tiên sinh) tứ lưu phê (đoán bát tự, thầy bói) ngũ lưu đan thanh (thi họa) lục lưu tướng (tướng sĩ, người xem tướng) thất lưu tăng (hòa thượng) bát lưu đạo (đạo sĩ) cửu lưu cầm kì (đàn cổ và cờ vây, đặc điểm của văn nhân)
Hạ Cửu Lưu: nhất lưu vu (phù thủy/bà đồng miền Nam vẽ bùa, niệm chú, chiêu thần, đuổi quỷ) nhị lưu kỹ nữ (thanh kỹ, gái điếm, ca kỹ) tam lưu đại thần (thầy cúng) tứ lưu bang (phu canh, người gõ mõ nửa đêm nhắc nhở củi lửa) ngũ lưu thế đầu đích (thợ cắt tóc) lục lưu xuy thủ (nhạc công, thợ làm kèn) thất lưu con hát (các loại diễn viên) bát lưu khiếu nhai (ăn mày) cửu lưu bán kẹo (người làm làm tò he).
Đương nhiên, theo mặt chữ, thượng trung hạ ba “Cửu lưu” cộng lại tổng cộng là có hai mươi bảy nghề, nhưng thật ra không phải vậy, tất cả các ngành nghề là bao gồm bên trong đó, bởi vì một lưu chính là tên gọi chung của ngành sản xuất rất nhiều nghề nghiệp cùng loại, tỷ như trong Hạ Cửu Lưu ngũ lưu “Thế đầu đích” , làm móng, chạy đường, kéo xe, cùng với mát xa, nhân viên phục vụ, vũ nữ, bồi bút những nghề nghiệp cùng thuộc một loại tính chất như vậy đều được tính vào.
(1+2) (một thế võ trong thái cực quyền)
(3): NHẤT CỔ TÁC KHÍ : một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.
(4): Hai mạch Nhâm Đốc: là mạch Nhâm và mạch Đốc là hai mạch chủ trọng trong cơ thể con người (một mạch thâu tóm các kinh âm và một mạch thâu tóm các kinh dương).