Edit+ Beta: Ha Phuong
Phe của Phó Du Nhiên tiêu hao hơn nửa ngày cuối cùng đành phải không công mà lui, còn xém chút nữa để cho Bách Lâm Giang chạy mất nên đừng nhắc tới trong lòng nàng có bao nhiêu thất vọng, hơn nữa là người sắp đặt cho hành động lần này nên Phó Du Nhiên càng thêm không ngừng tự kiểm điểm, hết cách rồi, chiêu thuật có thể sử dụng đều đã dùng hết, xem ra hiện tại cũng chỉ còn một con đường là tiến công bằng sức mạnh mà thôi.
Thật sự phải khai chiến nên Phó Du Nhiên không khỏi khẩn trương, nói cho cùng thì bản chất của nàng vẫn chỉ là Phó Đại trại chủ thống lĩnh hai mươi tám sơn tặc, không phải là Nữ hoàng Thành Bình diệt trừ loạn đảng.
"Lo lắng sao?" Nhìn Phó Du Nhiên đi qua đi lại trong phòng, Tề Diệc Bắc mỉm cười tiến lên khẽ ôm lấy nàng, "Yên tâm, chiến dịch này chúng ta nhất định sẽ thắng."
Phó Du Nhiên thở dài, "Nhưng ta không muốn có giao tranh."
Tề Diệc Bắc gật đầu, "Ta hiểu suy nghĩ của nàng, nhưng chúng ta không thể cứ theo chân bọn họ giằng co mãi như vậy được, muốn bình định thiên hạ tất phải có người hi sinh."
"Ta biết rõ điều này." Phó Du Nhiên buồn buồn nói một câu, lại miễn cưỡng sốc lại tinh thần, cười nói: "Những chuyện này chàng cứ thương nghị với bọn họ thôi, quyết định ngày xuất chiến, đến lúc đó ta cũng sẽ đi."
Tề Diệc Bắc không nói nhiều mà chỉ gật đầu một cái, không biết từ lúc nào mà trại chủ của hắn đã trưởng thành rồi, không còn là Phó Du Nhiên mở miệng là nói bậy, hở một chút là ra tay đánh người nữa, mười tháng trước vẫn còn là nữ sơn tặc ở trong huyện thành nhỏ chửi bậy đánh cướp, bây giờ lại trở thành người làm chính trị, sơn tặc cũng có thể trở thành Hoàng đế, thật là không có thiên lí.
Chỉ có điều hắn vẫn hoài niệm Phó sơn tặc lúc ban đầu hơn, có thể cùng hắn cãi nhau, có thể để cho hắn bảo vệ.
Ngày xuất chiến rất nhanh được định xuống, chính là hai ngày sau đó, đánh sớm thì khỏe sớm, đây có lẽ là suy nghĩ của tất cả mọi người, mặc dù đau lòng nhưng đúng là không còn cách nào khác
Nhưng có một chuyện bất ngờ xảy ra trước cái đêm xuất chiến.
Trần Định Bang lại đột nhiên mở cửa thành ra đầu hàng.
Mở quyết sách hội nghị thì trên đại điện im lặng một lúc rất lâu, mọi người không hiểu rõ rốt cuộc tại sao Trần Định Bang lại ra đầu hàng, chẳng lẽ là phản xạ hình cung quá dài, hiện tại mới bắt kịp ý tứ khi Bách Lâm Giang kêu gọi ở cửa thành?
Thương lượng nửa ngày mọi người mới nhất trí quyết định là trước tiên cứ quan sát một ngày để phòng ngừa có bẫy.
Kết quả còn chưa tới một ngày thì Trần Định Bang lại phái người tới đưa tin, báo rằng Nữ hoàng nên nhanh chóng vào thành nếu không sẽ không kịp nữa.
Chuyện gì không kịp thì hắn không nói nên mọi người càng cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc, nhưng Phó Du Nhiên cũng rất kiên quyết vào thành!
Lý Phái Sơn ở trong cuộc quyết định này cũng có trợ giúp rất lớn cho Phó Du Nhiên, dựa vào lúc hắn chiêu hàng Trần Định Bang đã có tìm hiểu rất rõ ràng, Trần Định Bang là một người trung trực, muốn quyết chiến cũng sẽ đường đường chính chính, hắn sẽ không biết dùng mưu kế gì mà dẫn địch xâm nhập, trong hũ bắt •••••• gì đó đâu.
Có điều Tề Diệc Bắc cũng không yên tâm, hắn từng nói muốn giả gái để giả mạo Phó Nữ hoàng đi trước vào thành dò xét đến cùng nhưng Phó Du Nhiên không chút nghĩ ngợi liền bác bỏ, dù rằng nàng cũng rất muốn nhìn xem Tề Diệc Bắc giả trang thành con gái trông như thế nào, nhất định là xinh đẹp hơn so bất kỳ nữ nhân nào.
Vì vậy chuyện cứ như vậy phát triển tiếp, Trần Định Bang tay nâng ấn soái ra thành chào đón, mãi cho đến quân Sở lồng lộng hùng dũng đi vào thành Phụng Minh thì Trần Định Bang mới nói ra nguyên nhân đầu hàng.
Bách Lâm Giang không phải là bị bắt, nhóm loạn đảng Bách gia lại có thể không để ý đến sống chết của Bách Lâm Giang mà lập một Tân hoàng khác, nói chuẩn xác chính là lập một Thái thượng hoàng mới, Hoàng thượng vẫn là vị vua bù nhìn, có điều là để cho hắn đi nhận một người cha nuôi khác mà thôi.
Đám người Phó Du Nhiên nghe nói thế thì rất bội phục, lần đầu nghe nói là Thái thượng hoàng cũng có thế hệ sau, nói trắng ra là loạn đảng Bách gia bây giờ đã không phải là Bách gia nữa rồi, giờ đã bị người ta soán vị, bây giờ là Vương Chấn Thanh, loạn đảng Vương thị.
Loạn đảng Vương thị biết Trần Định Bang là trung thành với Bách Lâm Giang cho nên ý đồ bỏ cũ thay mới Trần Định Bang để thay tâm phúc của mình vào, Trần Định Bang mắt thấy kế hoạch Đại Sở huy hoàng đã biến thành tranh đoạt lợi ích cá nhân, mà thần tượng trong lòng mình cũng bị bắt làm tù binh nên trong lòng liền hạ quyết định, dứt khoát giết võ tướng tới thay hắn, đầu hàng Phó Sở, tương đối bên này còn là Sở, mà bên kia Đại Sở lại liên quan đến loạn đảng Vương Thị rồi.
Tuy Trần Định Bang đầu hàng nhưng vẫn làm chức vị trông coi thành Phụng Minh, thân phận của Bách Lâm Giang thì có một chút lúng túng, giờ hắn đã không còn giá trị lợi dụng nên thời khắc nào cũng lo lắng Phó Du Nhiên sẽ giết hắn.
Cũng may là không có như vậy, có thể là tâm tình Phó Du Nhiên quá tốt nên đã quên mất chuyện này.
Tại sao tâm tình nàng lại tốt vậy? Dân chúng thành Phụng Minh quả thực là rất đáng yêu, biết Nữ hoàng vào thành liền tự phát tổ chức đội ngũ hoan nghênh, hoa tươi và tiếng vỗ tay cùng nhau dâng lên, ở nơi loan giá của Nữ hoàng đi qua thì dân chúng cùng nhau quỳ xuống, hô to vạn tuế.
Nói thật, nếu như hôm nay vào thành không phải Phó Du Nhiên mà là Bách Lâm Giang hoặc Vương Chấn Thanh, nói không chừng các lão bách tính vẫn sẽ hoan nghênh như vậy, dù sao người nắm quyền là ai thì đối với dân chúng mà nói cũng không có sự khác biệt gì quá lớn, nên trồng trọt thì trồng trọt, nên ăn cơm vẫn ăn cơm, chỗ khác nhau có lẽ chỉ là nếu quân chủ tài đức sáng suốt thì bọn họ có cơm ăn no, quân chủ ngu ngốc thì bọn họ chỉ có thể đi ăn vỏ cây.
Thật ra thì coi như không có nghi thức hoan nghênh như vậy thì Phó Du Nhiên cũng sẽ không giết Bách Lâm Giang, tuy rằng bây giờ hắn đã không còn là Thái thượng hoàng nữa.
Đã hạ được thành Phụng Minh nhưng bước chân của đại quân Phó Sở vẫn không hề dừng lại, của ải tiếp theo chính là thành Thiết Vệ, phía sau thành Thiết Vệ chính là cơ quan đầu não của loạn đảng – thành Khang.
Thành Thiết Vệ cách thành Phụng Minh rất xa, đại quân phó Sở chỉ có thể dùng Phụng Minh làm căn cứ địa, đội quân áp sát thành Thiết Vệ năm mươi dặm, thành Thiết Vệ cũng giống như tên gọi, tựa như một vệ sĩ sắt thép, thành tường cao kiên cố vững chắc, dễ thủ khó công. Phó Du Nhiên ngồi nghe hồi báo thì trong lòng nguội lạnh phân nửa, cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao dọc theo đường đi lông mày của Tôn lão đầu càng nhíu thật chặt rồi.
Nếu trận này khó đánh thì vẫn nên suy tính chiến lược thủ đoạn ôn hòa, vẫn là biện pháp cũ: chiêu hàng.
Chẳng qua là thành Thiết Vệ không hề cho đám người Phó Du Nhiên cơ hội này, thuyết khách đi trước thuyết hàng không những không vào được cửa thành mà còn bị một trận loạn tiễn phải bỏ chạy về.
Kế hoạch A thất bại thì còn có kế hoạch B. Vì vậy Bách Lâm Giang lại được điều động. Phó Du Nhiên tin chắc rằng trong nhóm loạn đảng Bách gia nhất định vẫn còn có người trung thành với Bách Lâm Giang, vì vậy hắn nên tận dụng sức lực còn lại của mình mà làm việc.
Chỉ là lúc này Bách Lâm Giang đã bị một sợi xích trói buộc để phòng ngừa xuất hiện sự kiện cái giỏ nhỏ như ở thành Phụng Minh -- hiển nhiên là Trần Định Bang cũng không có nói chân tướng việc này cho Phó Du Nhiên biết.
Bách Lâm Giang vừa nôn nóng vừa tức giận, nhưng cũng không còn biện pháp nào nên chỉ có thể ngoan ngoãn chạy đến dưới thành Thiết Vệ kêu cửa, quân coi giữ trên thành Thiết Vệ đều giống như là người điếc người mù, làm như không thấy, ai cũng xem như mắt điếc tai ngơ.
Liên tục kêu ba ngày như vậy mà một chút hiệu quả cũng không thu được. Hô mãi đến lúc quân coi giữ trên thành vừa nhìn thấy Bách Lâm Giang chạy tới từ xa xa liền nhanh chóng chạy đến bên trong thành lâu, tránh không lộ diện mất công phiền lòng.
Vì vậy kế hoạch B chính thức tuyên cáo thất bại. Đang lúc mọi người hợp kế có nên chính thức xuất động kế hoạch C tức là đánh hay không thì rốt cuộc thành Thiết Vệ cũng có động tĩnh, ở bên trong phái người đưa đến một phong thơ.
Tin đại ý là, Thái thượng hoàng bệ hạ, chúng ta đều cho rằng ngài đã hi sinh cho tổ quốc nên lúc này mới lập tân chủ khác, không ngờ ngài vẫn còn sống, điều này làm cho chúng ta rất là khó xử lý, mà thủ thành đại nhân của thành Thiết Vệ đã đi họp rồi, hiện giờ không có ở trong thành, nếu như Phó gia thật sự giết ngài thì chúng ta nhất định thay ngài báo thù, Kí tên: Phó tướng Thường Cửu.
Lá thư này được gửi cho Bách Lâm Giang, kì thực là cho đám người Phó Du Nhiên nhìn, ý tứ là các ngươi chớ phí sức, muốn đánh liền đánh, muốn giết cứ giết, đừng có phái hắn tới nữa. Bọn họ ngược lại không nhịn được. Phó Du Nhiên im lặng, sai người đem tin đưa cho Bách Lâm Giang xem, chính nàng chỉ ngồi ở trong điện im lặng thật lâu, Cốt ca cùng Lý Phái Sơn cũng có chút thất thần, cái mà bọn họ để ý không phải là thái độ của thành Thiết Vệ, mà là cái người kí tên bên dưới kìa: Thường Cửu.
Cốt ca mở miệng hỏi: "Người đưa tin đâu rồi?"
Có Phó tướng tiến lên nói, "Đang chờ ở ngoài trướng."
"Cho vào"
Phó Du Nhiên ngồi ở trên ghế, cả người không nhịn được nhổm lên, Tề Diệc Bắc nghi ngờ nhìn nàng một cái, không hiểu vì sao nàng đột nhiên khẩn trương như vậy.
Không bao lâu, một người đi theo vệ binh xuất hiện tại bên trong trướng, người nọ cúi đầu khom lưng nên không thấy rõ diện mạo, Phó Du Nhiên rướn người lên trước thăm dò chút, "Hiện tại Phó tướng canh giữ ở thành Thiết Vệ gọi là Thường Cửu sao?"
Người nọ hơi nâng đầu một chút, liếc lên mặt của Phó Du Nhiên, chợt nước mắt rơi như mưa, "Trại chủ, đúng là cô rồi."
Phó Du Nhiên chợt từ trên chỗ ngồi đứng lên, Lý Phái Sơn hai bước vọt tới trước thân người kia rồi đỡ hắn dậy, "Khí Nha tiểu tử, thì ra là ngươi!"
Người tới gầy teo yếu ớt, chính là cô nhi cùng lớn lên ở Thần Phong Trại với Phó Du Nhiên --Khí Nha.
Vậy cũng là tha hương ngộ cố tri rồi. Chỉ là Tề Diệc Bắc cũng không quên tiểu tử này vốn có ý đồ với Phó Du Nhiên, nhìn Phó Du Nhiên lôi kéo cánh tay Khí Nha, còn kém ôm nhau mà khóc nữa thôi, tất nhiên sắc mặt của Tề Diệc Bắc không thể nào đẹp đẽ được.
Các tướng sĩ Đại Sở khác cũng ngẩn người, đưa tin còn có thể dẫn ra người quen sao?
Khí Nha vui sướng với điều bất ngờ này, cũng coi thường ánh mắt không thân thiện đến từ Tề Diệc Bắc, hớn hở nói: "Ngày hôm qua Cửu ca đứng ở trên cổng thành xa xa nhìn thấy có người giống như là trại chủ, lại không dám xác định nên hôm nay mới để cho ta đưa lá thư tới đây, xem thử coi đến cùng có phải hay không, không ngờ thật chính là trại chủ, trại chủ, làm sao cô lại đổi tên thành Phó Văn Sử vậy?"
Tại chỗ đều không phải là người ngoài, ít nhiều gì cũng biết Phó Du Nhiên vốn là làm nghề gì, cho nên khi nghe Khí Nha gọi "Trại chủ" thì cũng không còn có vẻ vô cùng kinh ngạc nữa, chẳng qua là hiện tại trại chủ cũng không phải là trại chủ, mà là Hoàng thượng, gọi thẳng tục danh Hoàng thượng như vậy thì quả đúng rất bất kính với Hoàng thượng, tại chỗ lấy Tôn lão đầu dẫn đầu, các vị Tướng quân Đại Sở cũng giận tái mặt, Phó Du Nhiên lưu manh nhảy qua cái đề tài này, lấy làm lạ hỏi:
"Làm sao ngươi lại ở trong thành Thiết Vệ? Trừ ngươi và Thường Cửu ra thì còn có huynh đệ khác nữa sao"?
"Còn có Ngưu huynh đệ." Khí Nha mừng rỡ đến quên mất hoàn cảnh hiện tại, hắn nắm thật chặt tay Phó Du Nhiên, sắp sửa nói một đống ý tứ trong đầu ra."Từ lúc sơn trại giải tán thì ta theo Ngưu huynh đệ đi xuống núi, vốn là muốn đi tìm trại chủ, lại không biết là cô đang ở nơi nào, sau đó chúng ta phiêu dạt rồi đến ranh giới nước Sở, đi mệt rồi nên vốn muốn dùng bạc phân tới lấy ra hai khối để mua mấy gian phòng ốc, an cư ở đây nhưng không ngờ bên này chiến trận càng ngày càng gia tăng, ta liền theo Ngưu huynh đệ đặt chân vào thành có chiến, cứ tiếp tục đi về hướng Tây, sau lại gặp được Cửu ca, hắn cũng đến nước Sở, trong lúc vô tình liền gặp được một người gọi là Lưu Khai sơn, Cửu ca liền đi theo hắn làm thuộc hạ, chúng ta cũng liền đi theo hắn ở chung một chỗ, sau đó thì Lưu Khai sơn bị phái đến thành Thiết Vệ làm Thái Thú, Cửu ca cũng được thăng lên làm phó tướng giữ thành, ta và Ngưu huynh đệ cũng đi theo Cửu ca tới đây."
Nhìn bọn họ thân mật thắm thiết nói chuyện mà mình không hề có cơ hội chen miệng vào, trong lòng Tề Diệc Bắc đột nhiên hơi khó chịu, nhưng mà hắn cũng không hề lơi lỏng, nghe Khí Nha nói xong thì hắn vội vã hỏi: "Vậy hiện tại Lưu Khai sơn thật sự không có ở trong thành sao?"
Khí Nha hiển nhiên vẫn có chút thành kiến với Tề Diệc Bắc, ai bảo hắn bắt cóc Phó Du Nhiên làm chi, vì vậy Khí Nha liền nghiêng đầu đi không thèm nhìn Tề Diệc Bắc, chỉ nói với Cốt ca: "Lưu Khai Sơn bị Hoàng thượng gọi về để thương nghị quân tình, có lẽ phải trưa mai mới có thể trở về."
Tôn lão đầu ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, "Hoàng thượng? Hoàng thượng nào? Hoàng thượng đang ở trước mắt ngươi! Cái tên nhóc kia chỉ là một tên Hoàng đế giả!"
Khí Nha chép miệng, "Gọi theo thói quen thôi, đúng là Hoàng đế giả."
Lý Phái Sơn trầm ngâm hồi lâu, "Thường Cửu tính toán như thế nào? Gọi ngươi tới có phải là có lời muốn nói cho chúng ta hay không?"
Khí Nha quay đầu lại tìm hiểu xem mấy người trong lều, Cốt ca lại nói: "Không cần kiêng kỵ, tại chỗ đều là người mình."
Lúc này Khí Nha mới yên lòng lại nói: "Giờ tý đêm nay Cửu ca sẽ mượn cớ đến cửa đông thành Thiết Vệ để dò xét, đến lúc đó sẽ mở cửa thành nghênh trại chủ vào thành."