Kể từ lúc Tề Diệc Bắc thần kỳ xuất hiện trước mặt Phó Du Nhiên, Phó Du Nhiên liền quyết định tăng nhanh hành trình.
Lúc này thì không thể để ý đến việc Chiêu thái đế có đau lòng hay không,
phu thê đoàn tụ mới là quan trọng nhất, lão Tề chính là điển hình của
người có vợ là quên mất cha mẹ.
Trên thực tế tình huống bên trong nước Sở cũng rất căng thảng, Lệ Hải chỉ ước gì có thể sinh ra một đôi
cánh để lập tức bay trở về, vì vậy dưới sự đề nghị của Phó Du Nhiên, Lệ
Hải liền chọn ra năm trăm tinh binh bí mật hộ tống Phó Du Nhiên vào Sở,
đi cùng còn có Lệ Hải, Cốt ca, Lý Phái Sơn. Còn "Mặc Vĩ Thiên" công tử
vì bị bệnh sởi nên Phó Du Nhiên không thể không lấy lụa mỏng che mặt cho hắn để cùng đi với hơn mười vị lãnh đạo chủ chốt lên đường.
Thân phận của Tề Diệc Bắc vẫn nên chờ đến Sở hẵng công bố thì tốt hơn.
Cứ như vậy một đường đi rất nhanh, Lệ Hải càng không ngừng giải thích tình hình hiện tai của Sở cho Phó Du Nhiên nghe, lại nói Bách Lâm Giang là
thế nào mà lại tảo phản? Giờ rảnh rỗi thì đề cập luôn.
Bách Lâm
Giang nguyên là con em của một quan lại trong triều, từ nhỏ khát vọng
rộng lớn nên chịu khó đi học, mong muốn tương lai thi khoa cử trúng
Trạng Nguyên, làm vẻ vang dòng họ. Lại nói thư sinh trong thiên hạ mười
người thì hết chín người cũng có giấc mộng này, chỉ là vận khí của Bách
Lâm Giang cũng không tốt, đúng lúc hắn phải vào Kinh thành thì cha hắn
không cẩn thần đắc tội cấp trên nên tạm thời bị cách chức để điều tra,
điều này cũng chưa tính, bên trên lại lấy tội danh "Con trai của tử tội' để đuổi Bách Lâm Giang ra khỏi trường thi, điều này khiến hắn mất thể
diện vô cùng vì thế hắn rất không phục, trong cơn tức giận liền đến cơ
quan tư pháp tối cao của Đô thành đánh trống kêu oan, nhưng người bên
trong lại "Mời" hắn ra ngoài.
Hành động "mời" hắn ra ngoài không
được văn minh cho lắm, chính là làm cho hắn trực tiếp đáp xuống đỉnh đầu của một cỗ kiệu trước mặt. Cũng nhờ điều này mà Bách Lâm Giang một bước lên mây, người ngồi ngay ngắn bên trong cổ kiệu chính là Trưởng công
chúa của nước Sở đang cải trang đi du hành.
Màn kiệu vừa vén lên, lần này chính là sao hỏa đâm vào trái đất.
Bách Lâm Giang dáng dấp rất được, trên người còn mang
theo một loại khí chất nho nhã của thư sinh, Trưởng công chúa ngay lúc
ấy đã nhìn trúng hắn.
Vì vậy phụ thân của Bách Lâm Giang liền
không còn bị tội gì nữa. Dĩ nhiên, Bách Lâm Giang cũng không cần đi tham gia khoa cử gì nữa, trực tiếp được phong hầu, thuận lợi vui vẻ thành
thân cùng Trưởng Công chúa.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, Tưởng
Công chúa mới hai mươi tuổi liền bệnh qua đời, Bách Lâm Giang mới làm
Đại phò mã được hơn bốn năm mà đã trở thành người góa vợ, trước lúc văn
kiện xin trở về làm người độc thân còn chưa chính thức phê xuống, muốn
tìm một nha đầu để chơi bời cũng. . . . . . Dĩ nhiên, nếu may mắn không
bị phát hiện thì tốt, nếu như bị phát hiện hoặc tố cáo. Chính là mắc
phải tội "Vi phạm hôn nhân hoàng gia", phải bị tử hình.
Vì vậy
Bách Lâm Giang buồn bực nhịn hơn nửa năm, sau lại thật sự không chịu nổi nữa liền cải trang chạy đến một tiểu kỹ viện vắng vẻ vui chơi một lần, phải nói sợ cái gì thì cái đó liền đến, uống nước
lạnh cũng tê răng. Lần đó hắn lại đụng phải người quen.
Mặc kệ
người nọ có nhận ra hắn hay không, hắn vẫn bị dọa sợ không nhẹ, ngày hôm sau liền có ý nghĩ muốn trở về cố hương. Sở Cảnh đế vốn thân thể đã
không tốt, cũng thường xuyên nhớ tới Trưởng công chúa của mình nên khi
nghe Bách Lâm Giang nói muốn trở về liền cho hắn trở về, nếu không Sở
Cảnh đế vừa nhìn thấy hắn liền nghĩ tới Trưởng công chúa. Nhưng có một
điều, Trưởng công chúa khi còn sống thích Bách Lâm Giang nhất, tuy ràng
nàng hiện tại không còn trên đời nhưng hắn vẫn phải nên vì nàng mà thủ
tiết, vì vậy việc xin trở về làm người độc thân là điều không thể phê
chuẩn được.
Sau đó Bách Lâm Giang liền mang theo danh hiệu Phò mã không có thê tử trở về nhà, tuy rằng còn là Phò mã nhưng trời cao Hoàng đế ở xa, còn có người nào có thời gian để ý tới hắn? Hắn liền tự nhận mình là Thổ hoàng trên địa phương đó, hô
phong hoán vũ rất khoái hoạt. Không nghĩ tới mới chưa qua được hai tháng Sở Cảnh đế cũng liền qua đời, có lẽ là do quá nhớ thương Trưởng công
chúa của ông, lần này thấy có cơ hội tới, Phó Sở không có người nối
nghiệp, Bác Lâm Giang lại là Phò mã duy nhất của Phó Sở nên hắn liền
nhân cơ hội này mà muốn sửa lại danh hiệu cho bản thân.
Thổ Hoàng thì có lợi ích gì đâu, muốn làm cũng phải làm Hoàng thượng!
Vì vậy Trưởng công chúa không biết đã nhận nuôi một nghĩa tử từ khi nào,
mà nghĩa tử của Trưởng công chúa chính là Thái tử của Đại Sở, còn Bách
Lâm Giang hắn chính là Thái thượng hoàng.
Hắn đã tính toán rất
tốt, nhưng phải bảo Hoàng (bảo vệ Hoàng thất) là Tể Tướng Lệ Trạch cũng
chịu dễ dàng khuất phục như vậy, dù sao ngươi là danh bất chính, ta đây
vẫn còn có một nhi nữ của Thành vương kia kìa, không ngờ chứ hả?
Cho nên hai bên liền đánh nhau, nước Sở có một con sông, mà Hoàng cung thì
nằm ở vị trí giữa dọc con sông đó, giống như một
sợi dây tách nước Sở ra hai bên, hai bên đều bằng nhau, cho nên sông này còn được gọi là sông Quân. Hai đội nhân mã liền lấy chỗ này làm ranh
giời, một bên nói, hãy để cho ta trở về lập Tân hoàng ta sẽ cho ngươi
rất nhiều lợi ích, một bên thì nói, it nói nhảm đi, chúng ta cũng có Tân hoàng, chỉ cần ngươi giương cờ đầu hàng ta liền để cho ngươi trở về.
Hai bên đều không thể đồng ý nên vẫn là đánh.
Bách Lâm Giang này cũng thực không đơn giản, thời điểm khi làm Phò mã cũng
rất biết cách lung lạc lòng người, hiện tại lại tự xưng là Thái Thượng
Hoàng nên càng thêm hào phóng, người nào ở bên phe ta, chờ ta thắng thì
Hộ Quốc Đại Tướng quân chính là ngươi, người kia người kia, ngươi làm Tể Tướng, còn có người kia, ngươi- để cho ngươi làm Đại Tổng quản trong
cung . . . . .
Bàn về binh lực mà nói thì hai bên thế lực ngang
nhau, chỉ là bên Bách Lâm Giang vẫn có một chút nhỉn hơn, nếu nói Phái
Bảo Hoàng đều là gia tộc lớn tại Sở, nhưng phần lớn đều là những ông lão đã tám mươi tuổi, lực lượng trẻ không nhiều lắm, mà người của Bách Lâm
Giang bên kia đều đang ở độ tuổi tráng niên, lúc đánh giặc không chỉ
phải dùng binh mà còn phải có tướng nữa. Các lão tướng Phái Bảo Hoàng
năm đó có người nào mà không uy phong lẫm lẫm, danh chấn thiên hạ? Nhưng mà hiện nay ai cũng già tay yếu mắt mờ, chân run run rẩy rẩy? Cho nên
nói, ngày trôi qua nhàn hạ quá cũng không có lợi.
Nói lâu như
vậy, Phó Du Nhiên cuối cùng hiểu được vấn đề trọng điểm trong đó, không
trách được vội vã muốn nàng quay về như vậy, nàng trở lại thì Phái Bảo
Hoàng lại thêm được một sức mạnh trẻ nữa, có điều. . . . . . Không phải
là muốn để nàng mang binh ra trận chứ? Phó Du Nhiên nàng không có năng
lực gì lớn lao cả, đánh cướp còn dễ nói, chứ cuộc chiến này thì. . . . . .
"Phụ hoàng phái Trì Tướng quân mang binh vào Sở, chuyện đánh giặc giao cho hắn là được."
"Điện hạ!" Lệ Hải sắc mặt đại biến, "Hôm nay chúng ta đã vào biên giới nước
Sở, hai chữ ‘Phụ hoàng’ này người ngàn vạn lần không được nhắc lại nữa,
hơn nữa Trì Tướng quân tuy dũng mãnh nhưng dù sao cũng là tướng của Đại
Tấn, sao có thể để hắn toàn quyền thống lĩnh được?"
Phó Du Nhiên bất đắc dĩ nhìn hắn, "Vậy như thế nào? Ta đi à?"
"Thần không dám." Lệ Hải cười nói: "Điện hạ chỉ cần trở lại Vân kinh, Lệ
tướng sẽ an bài cho Điện hạ lên ngôi, đến lúc đó danh chánh ngôn thuận
diệt trừ loạn đảng, còn sợ anh hùng thiên hạ không đến đầu quân sao?"
Nói cách khác, Phó Du Nhiên là một chiêu bài sống, có tác dụng làm ổn định kiêm lung lạc lòng người.
Xem ra là không cần ra trận liều mạng, Phó Du Nhiên nhất thời hưng phấn,
sau bữa cơm chiều ngày hôm đó liền cho mọi người xem biểu diễn một tiết
mục, đại biến người sống.
Thấy Mặc Vĩ Thiên sau khi khỏi bệnh sởi liền biến thành Thái tử điện hạ Đại Tấn, Lệ Hải thiếu chút nữa là bị hù chết, hắn đã nói rồi mà, mặc dù gấp nhưng Phó Du Nhiên cũng không nên
dùng phương pháp lên đường liều mạng như vậy, thì ra là không phải muốn
chạy về thương nghị quốc sự, mà là muốn ở trước mặt Chiêu thái đế mang
Tề Diệc Bắc đi mất.
Lệ Hải chưa từ bỏ ý định, vừa lau mồ hôi lạnh vừa nói: "Ở Sở đầu mùa xuân thường nhiều cát, không thích hợp cho việc
du lịch, hay là Thái tử điện hạ chờ vào thu rồi trở lại du ngoạn."
Tề Diệc Bắc chỉ nói một câu, "Ta không phải tới ngắm cảnh, là tới định cư."
Lệ Hải thoáng cái cảm thấy đầu đau kêu ong ong lên.
Bắt cóc Thái tử, Chiêu thái đế sẽ có thể bỏ qua ư? Bây giờ còn mượn tới năm vạn tinh binh còn chưa có vào Sở đâu, lần này xong rồi, nhỡ may...
"Ngươi yên tâm, phụ hoàng sẽ không giận lây sang Sở đâu. Nếu có chuyện gì thì ta tự mình gánh chịu toàn bộ."
Tuy Tề Diệc Bắc nói như vậy nhưng Lệ Hải vẫn ăn ngủ không yên, có điều đi
thẳng một mạch đến Quốc đô Vân kinh của nước Sở mà cũng không thấy Chiêu thái đế tới đòi người, hơn nữa còn có tin tức nói năm vạn tinh binh của nước Tấn đã vào biên cảnh nước Sở, do Trì Tướng quân lĩnh quân.
Xem ra tất cả hình như không hỏng bét như suy nghĩ của mình, lại suy nghĩ
thêm, hình như vẫn có chỗ tốt, Chiêu thái đế không truy cứu tức là đại
biểu ngài ấy chấp nhận chuyện này, cứ như vậy, tương lai sau này Đại Sở
có việc khó khăn có thể mượn binh mượn quân lương, Chiêu thái đế nếu xem xét đến bản thân nhi tử của mình thì cũng không thể không đồng ý, thật
sự là quá tốt.
Tâm của Lệ Hải liền buông xuống, nhưng chắc chắn
có người không bỏ được, đó chính là phụ thân của hắn, Tể Tướng đương
triều của Đại Sở, Lệ Trạch.
Phó Du Nhiên vừa vào Vân kinh thì liền thấy Lệ Trạch đã dẫn dắt bách quan rời kinh mười dặm chào đón.
Trải qua sự tổng kết quy nạp của Phó Du Nhiên, lão đầu Lệ Trạch này là thuộc về điển hình người trong nóng ngoài lạnh, lúc mới gặp mặt thì bộ dạng
ra vẻ như đang giải quyết công việc chung, tách tiêng Phó Du Nhiên, Cốt
ca cùng Lý Phái Sơn để đưa ra nghi vấn, hỏi tới hỏi lui rất nhiều lần,
gương mặt lạnh được như khối băng, cho đến khi xác nhận được thân phận
của Phó Du Nhiên thì Lệ lão đầu này liền run run tay lôi kéo Phó Du
Nhiên hồi lâu, rồi đột nhiên khóc rống lên, nước mắt nước mũi lem luốc
hết cả khuôn mặt làm cho toàn thể mọi người có mặt đều yên lặng ba giây, rồi sau đó lại bị lão đầu chí tình chí nghĩa này lây nhiễm, khóe mắt
mọi người cũng nhuộm nước mắt.
Chính là một ông lão như vậy, nên
khi biết thân phận của Tề Diệc Bắc liền sinh ra mâu thuẫn cực kỳ, ngay
lúc đó liền nói cho hắn biết hắn nên trở về, tránh cho Chiêu Thái để tới tìm chúng ta phiền toái.
Tề Diệc Bắc đứng tại chỗ tỏ rõ quyết tâm. Nắm lấy tay Phó Du Nhiên thật chặt rồi nói với lão đầu kia: "Nàng ấy đi ta mới đi."
Phó Du Nhiên cũng đúng lúc muốn nói ra vế dưới bằng giọng nói kiên định: "Chàng ấy ở lại thì ta mới ở lại!"
Vì vậy lão đầu kia được Lệ Hải khuyên đi vào trong hậu đường nghỉ ngơi,
sau một hồi hai người liền ra ngoài, cũng không biết Lệ Hải đã khuyên
như thế nào mà tuy trên mặt Lệ lão đầu còn có ý không muốn nhưng giọng
điệu cũng đã hòa hoãn không ít, "Vậy thì lưu lại, chỉ là một khi nước
Tấn có điều bất mãn với chuyện này, lão phu sẽ là người đầu tiên trói
ngài lại để đưa trở về."
Phó Du Nhiên cùng Tề Diệc Bắc chỉ đành
phải đồng ý, lúc này Lệ Trạch mới lôi kéo Phó Du Nhiên giới thiệu tất cả các thành viên của Phái Bảo Hoàng.
Phó Du Nhiên liếc mắt một
cái. Trong lòng nhất thời chìm một nửa, quả nhiên là trắng xóa một mảnh. Từng người một lão lệ tung hoành, bộ mặt chờ đợi, giống như tìm được
Phó Du Nhiên thì bọn họ sẽ lấy được thắng lợi sau cùng vậy.
Quay
một vòng thì thấy trừ mấy người có tướng mạo xuất chúng, Phó Du Nhiên đã sớm nhầm lẫn hết rồi, đều là những người râu bạc tóc bạc, làm sao mà
nàng nhớ hết được cơ chứ.
Nhưng điều này cũng không làm cho Lệ Trạch thôi hào hứng bừng bừng.
Giới thiệu xong triều thần, liền đến hậu cung -- hậu cung mà Sở Cảnh đế lưu lại.
Trên đường trở lại hoàng cung, cũng không biết có phải là đã sớm an bài tốt
hay không. Hai bên đường đi đều có hàng trăm người dân cầm hoa tươi
trong tay, hô to vạn tuế -- còn chưa có lên ngôi, tạm thời Thiên tuế đi.
Trận này đúng là rất náo nhiệt, Phó Du Nhiên cũng cảm động rất lớn.
Đây là quê quán của nàng đấy, rốt cuộc nàng đã trở lại rồi.
Xa xa, cuối đường xuất hiện một dãy cung điện khổng lồ khí thế, nó cũng
không tráng lệ giống như hoàng cung Đại Tấn, dùng tông màu chủ yếu là
màu nâu, trông có vẻ chất phác hơn rất nhiều, cũng có vẻ hơi buồn tẻ một chút. Nhưng có một điều đặc biệt, chính là rất lớn.
Cái gì cũng
rất lớn. Cửa chính, cửa sổ đều rất lớn, ngay cả bông hoa trên mái hiên
cũng lớn hơn gấp mấy lần so với bình thường, nghe nói cái này gọi là khí thế, ở những nơi như vậy sẽ làm cho lòng người trống trải, khát vọng
thật xa.
Phó Du Nhiên len lén lau đi mồ hôi lạnh trên trán, đi
theo Lệ Trạch hướng vào nội cung, vừa đi vừa nghe tổng quản trong cung
báo cáo, Phó Du Nhiên liền nảy ra sự đồng tình vô hạn đối với vị Đại bá phụ chưa từng gặp mặt lần nào.
Chế độ của hậu cung nước Sở khác
hẳn với nước Tấn, cấp bậc không phân chia nhỏ giống như Đại Tấn, nói
chung ở hậu cung Đai Tấn sẽ bao gồm Hoàng hậu một người, Quý phi một
người, bốn người phân vị Phi, tám người phân vị Tần, Quý nhân có mười
sáu người, Mỹ nhân ba mươi hai người, Tài nhân sáu mươi bốn người, Thải
nữ thì không quy định số người.
Những người có phân vị ở trong
cung cũng cả trăm vị, còn có một nhóm lớn "Không kể nổi" , khó trách
nhiều vị Hoàng đế đang ở đột tuổi tráng niên đã qua đời.
Ngay lúc Phó Du Nhiên vô hạn thổn thức thì có một cung nhân chạy đến bên cạnh Lệ Trạch bẩm báo, "Quý phi nương nương và toàn thể phi tần hậu cung đang
chờ tại phía trước, thỉnh xin ngoại nhân tránh đi."
Lệ Trạc vung một cái tát qua, "Nô tài Đáng chết! Hoàng thái nữ đang ở đây, vì sao còn hướng lão phu bẩm báo!"
Thái giám hoảng sợ vội quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, Phó Du Nhiên vội nói: "Người không biết không có tội."
Lệ Trạch lôi kéo nàng, nhỏ giọng nói: "Điện hạ không biết, trong hậu cung
này rất loạn, trước không đến hạ mã uy thì rất khó để nhóm nữ nhân kia
yên tĩnh."
. . . . . .
Không phải lòng dạ trống trải sao? Phó Du Nhiên cười mỉa một tiếng, "Họ sẽ ở cùng một chỗ với ta sao?"
"Cái này dĩ nhiên không phải, những người được ba mươi tuổi đều sẽ phải xuất cung, còn các phi tần sẽ phải dời đến cung Thọ Lạc."
Phó Du Nhiên gật đầu cười nói: "Nếu đã không phải ở cùng nhau thì cũng không cần phải lập uy, nhắm mắt làm ngơ thôi."
Lệ Trạch hạ thấp người, "Vâng" vừa nhìn về phía tên thái giám kia nói, "Đi đi đi, nói cho Quý phi nương nương biết, chúng ta lập tức tới ngay."
Nhưng thái giám kia chỉ đứng bất động, cứ ấp a ấp úng hồi lâu, không biết là
nên vâng dạ với Phó Du Nhiên đúng hay là vâng lời Lệ Trach mới phải,
cuối cùng liền ai cũng không nhìn, chỉ nhìn chằm chằm khe hở giữa hai
người nói: "Bạc Quý phi nương nương còn chưa tới, mới có Toàn Quý phi
nương nương đến thôi ạ."