Tiễn bước Yến Bội Nhược, Tề Diệc Bắc cùng Phó Du Nhiên mang theo Tề An và Lâm Hi Nguyệt, không ngừng tiến về phủ Quốc sư. Tề Diệc Bắc sớm đã hạ quyết tâm, đừng nói cái tên Huyền Sắc chết tiệt kia đang bế quan, cho dù y đã nhập "Quan", hắn cũng phải lôi y ra bằng được!
Sự tình tưởng như rất tốt, nhưng người tính không bằng trời tính, khi bốn người đã đến bên ngoài phủ, không chỉ có Quốc sư bế quan, mà ngay cả ruồi bọ cũng không thấy con nào. Khó khăn lắm mới gọi được lão quản gia râu tóc bạc phơ, lại được một câu trả lời rất thuyết phục rằng Quốc sư đã ra ngoài du ngoạn. Tề Diệc Bắc tức giận nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa chửi ầm lên, lão già kia vội vàng nói:
"Quốc sư đại nhân phân phó, dù là người nào tới cửa cũng phải chuyển cáo một câu: không phải không muốn giúp, mà thời điểm chưa tới, các vị cứ về trước đi."
Tề Diệc Bắc ủ rũ cất bước rời khỏi, Phó Du Nhiên thấy bộ dáng hoạt bát của "mình" từ trước đến nay đang chết dần chết mòn, vội chạy đuổi theo, nắm lấy vai của “mình”:
"Đừng như vậy, không phải chúng ta đã sớm làm chuẩn bị tốt công tác trường kì kháng chiến sao? Nếu không việc gì ta phải chạy đến nơi ngàn dặm xa xôi này."
Tề Diệc Bắc liếc mắt nhìn cô nàng Phó Du Nhiên đang hùng biện, tức giận hỏi:
"Chẳng phải cô sợ cuộc du ngoạn của mình chấm dứt quá sớm sao?"
Phó Du Nhiên cười mỉa hai tiếng, vừa định nói tiếp, chợt thấy góc bên đường có một đám người đang lén lút thò đầu ra nhìn, trong tay có mấy cái bút, không ngừng ghi chép thứ gì đó vào một quyển sách.
"Lão Tề" Phó Du Nhiên hất cằm chỉ vào đám người, "Bọn họ là ai thế?"
Tề Diệc Bắc vừa thấy, mặt nhăn lại, lôi Phó Du Nhiên rời đi. Đám người trốn ở góc đường thấy hành tung đã bị bại lộ, lập tức ùa lên, bao vây khắp xung quanh bốn người Phó Du Nhiên.
"Thái tử điện hạ, thần là chuyên viên của Đại Tấn thời báo, xin hỏi hai vị bên người ngài là tiểu thư con nhà ai, có quan hệ gì với ngài vậy?"
"Thái tử điện hạ, thần là chuyên viên tờ Nhất Điểm Thông, xin hỏi ngôi vị Thái tử phi sẽ do một trong hai vị tiểu thư này làm chủ sao?"
"Thái tử điện hạ, xin hỏi ngài định phủ nhận tư cách tham dự của Yến tiểu thư trong cuộc lựa chọn này ư?"
"Thái tử điện hạ..."
Phó Du Nhiên bị một đoàn ruồi bọ này làm chóng mặt hoa mắt, phát điên hét lớn: "Người cái con mẹ các ngươi!"
Sau phút khiếp sợ qua đi, đám "Chuyên viên" mang bộ mặt hưng phấn hét to với người trợ lý đằng sau:
"Mau, nhớ kỹ, thái tử vì mỹ nhân tức giận mắng chuyên viên tòa soạn báo."
"Một lời chửi kinh động trong ngày, phá vỡ hình tượng Thái tử điện hạ hai mươi năm qua không nói tục, mau chạy về đưa tin."
"..."
Phó Du Nhiên vẻ mặt kính nể nhìn chuyên viên liên can xuất khẩu thành thơ, chẳng lẽ, những người này, chính là đám Cẩu tử quân đoàn bị đám quan lại phỉ nhổ, được người dân ủng hộ sao?
Đang lúc Phó Du Nhiên khâm phục vạn phần, cuối phố lại xuất hiện một hướng đám người, đi đầu là vị nam tử trung niên, thành thục ngăn đám Cẩu tử lại, lớn tiếng quát:
"Các vị, về vấn đề chọn Thái tử phi chúng ta không thể phụng cáo, tất cả tin tức đều sẽ được Bộ Thông tin Hoàng cung thông báo bằng giấy. Còn câu nói vừa rồi của Thái tử điện hạ không phải là lời nói tục, mà là một câu danh ngôn được trích dẫn từ trong cuốn tiểu thuyết “Ta là một con heo sau thời đại”, mời các vị chuyên viên bằng hữu không nên hiểu lầm."
Sau đó, đám người Phó Du Nhiên lại bị vị nam tử trung niên kéo đi rất vội vàng, vị nam tử khẽ nói: "Hoàng hậu nương nương nhớ thương điện hạ đến ốm liệt giường, điện hạ nhanh chóng hồi cung thăm nương nương, chuyện còn lại cứ để vi thần giải quyết."
Phó Du Nhiên có chút hỗn loạn, nàng không biết người tự xưng là "vi thần" trước mắt này là ai, cũng không biết hắn định dẫn nàng đi đâu, chỉ kịp nghe được hai chữ —— hồi cung.
Muốn lấy mạng già của nàng ư, Phó Du Nhiên vội vàng quay đầu tìm kiếm thân hình “bé nhỏ” của Tề Diệc Bắc, nhưng chẳng thấy đâu. Trong mắt nàng chỉ nhìn thấy toàn là một màu đồng phục "Bảo An", Phó Du Nhiên dừng lại, hét lớn: "Các nàng đâu?"
Vị nam tử trung niên kia —— người phụ trách tin tức của Bộ Đối ngoại Hoàng cung tên Hứa Trung, nghe Thái tử điện hạ hỏi vội vàng mở miệng:
"Điện hạ, hoàng cung là cấm cung quan trọng, ngoại trừ Tề An ra, hai vị cô nương kia không thể tiến vào, thuộc hạ đã phái người đưa các nàng trở về chỗ ở."
Đuổi về chỗ quái nào! Nàng vừa mới đến kinh thành, làm gì có chỗ nào mà ở! Phó Du Nhiên nắm lấy cổ áo Hứa Trung:
"Đừng nói lời vô nghĩa, mau đưa các nàng trở lại!"
Hứa Trung vội nói: "Điện hạ vẫn nên về cung thăm nương nương trước..."
Phó Du Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói:
"Mau tìm các nàng trở về, ta không thể không có nàng!"
Hứa Trung vội vàng bịt miệng Phó Du Nhiên, thấp giọng nói:
"Cho dù Điện hạ thích hai vị cô nương kia, cũng không nên phát biểu ở nơi công cộng này."
Phó Du Nhiên không thèm để ý, giơ nắm đấm lên, Hứa Trung hoảng hốt la lên:
"Đúng đúng, vi thần sẽ đưa các nàng trở về!"
Nói thì nói như vậy, nhưng lại không làm như vậy, Hứa Trung khẽ liếc mắt sai khiến đội Bảo An hai bên, đám người họ ngầm hiểu lập tức dồn thành một đoàn, vây Phó Du Nhiên bên trong. Cứ như vậy, dưới tình huống Phó Du Nhiên bị nâng hai chân hai tay lên, hướng về phía hoàng cung, đi tới!
Hứa Trung nhìn "đám người di động" dần dần khuất xa, cuối cùng mới yên tâm thở phào. Cuộc vận động bầu cử ngôi vị Thái tử phi sắp tới, không may trong thời điểm này Thái tử điện hạ lại làm ra chút chuyện xấu, ảnh hưởng tới sự tín nhiệm của dân chúng, về phần hai nữ tử kia... Chậc, chẳng lẽ thái tử điện hạ đã ngấy sơn hào hải vị, muốn đổi khẩu vị ăn rau xanh đậu hủ ? Lòng người thật khó hiểu.
Trên thế giới không có bức tường nào gió không lùa được, huống chi trên con đường này còn chẳng có tường. Cho dù lão đại Hứa Trung rất có kinh nghiệm ngăn Thái tử điện hạ kịp thời, nhưng sang ngày thứ hai trên các tờ báo, tuần san vẫn giật tít như sau:
"Hai con ngựa đen xông vào cuộc tuyển chọn Thái tử phi, Thái tử điện hạ công bố một trong số người đó có thể đoạt được ngôi vị."
"Kinh hoàng! Thái tử điện hạ không thể không có nữ nhân!"
"Tin tức tuyệt mật, sơ lược về thân thế Thái tử phi."
"..."
Đương nhiên , chỉ có Phó Du Nhiên là không biết việc này, tuy nàng thật sự không muốn, nhưng vẫn bị quân đội di động đưa đến một tòa kiến trúc nguy nga đồ sộ phía trước.
Nó rộng bao nhiêu? Bằng mười cái Thần Phong trại? Hay là một trăm? Không, còn rộng lớn hơn, có lẽ bằng toàn bộ thị trấn An Dương cũng không sai. Tường sơn màu son, ánh sáng chói mắt của ngói lưu ly, hai màu tương phản làm nổi bật tòa cung điện cổ kính mà tráng lệ. Phó Du Nhiên cố gắng không liếc mắt nhìn hai bên, kích động đến nỗi sớm quăng Tề Diệc Bắc cùng Lâm Hi Nguyệt ra khỏi đầu, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, hoàng cung! Nơi này chính là hoàng cung trong truyền thuyết!
Nhìn bộ dáng đang trừng mắt há miệng của "Thái tử điện hạ", đội Bảo An không hiểu liền nhắc nhở:
"Điện hạ, chúng tiểu nhân không thể đến gần hoàng thành hơn được nữa, chỉ có thể đưa điện hạ đến đây."
Trong lúc nói chuyện đã có hai người đội viên thông minh nhanh chóng chạy đến trước cửa hoàng cung báo tin. Chỉ lát sau, một đội Cấm vệ quân thân mặc nhuyễn giáp đi theo hai người kia xếp thành hàng, thấy Phó Du Nhiên nhất tề quỳ xuống:
"Tham kiến thái tử điện hạ!"
Tiếng động đều nhịp vang to đã làm cho Phó Du Nhiên tỉnh táo lại một chút, tuy nhiên nàng không biết đây chỉ vừa mới bắt đầu. Sau khi được đội Cấm vệ quân tiếp quản, Phó Du Nhiên bị hộ tống tiến vào hoàng thành, xuyên qua vô số hành lang gấp khúc, trải qua vô số tòa đại điện rộng rãi. Bên người từ cấm vệ quân đổi thành thái giám cuối cùng lại biến thành cung nữ, đi mất gần một canh giờ Phó Du Nhiên hoàn toàn buông tha cho ý định "Thừa dịp loạn chạy trốn", ngoan ngoãn đi theo sau đám cung nữ.
Hành vi ngoan ngoãn, nhưng trong đầu vẫn không ngoan. Phó Du Nhiên đi được bao lâu liền mắng bấy lâu, con mẹ nó, cho dù là hoàng đế lão tử cũng không thể trụ tại địa phương lớn như vậy a, không sợ lạc đường sao? Dù sao hiện tại nàng đang lạc đường.