Đi theo Tề Diệc Bắc vào hoa viên, Phó Du Nhiên cố gắng không để lộ con người ‘quê mùa’ của mình, nhưng ngự hoa viên này có cần phải xây dựng tinh xảo vậy không? Phó Du Nhiên liếc mắt nhìn quanh, những hòn đá kì lạ ven đường, cây cối um tùm, không hề nhận ra sự can thiệp từ bàn tay con người. Còn những thân cây tử đằng lâu năm uốn lượn đẹp mắt kia, có khi đã tồn tại trăm năm rồi. Các tòa lầu các, đình đài bốn phía, hòn giả sơn, khiến người khác thấy lịch sự tao nhã, ngay cả gạch lát dưới chân, đều lấy đá cuội đủ màu sắc tỉ mỉ lát thành, tạo nên các bức tranh khác nhau, cảnh vật, hoa cỏ, điển cố, hí kịch… Trên đường ngắm nhìn, thấy thú vị vô cùng.
Nhìn ánh mắt ‘bận rộn’ của Phó Du Nhiên, Tề Diệc Bắc cười nói: “Cô còn ở trong cung một thời gian, không cần gấp gáp như vậy.”
Phó Du Nhiên thu hồi ánh mắt, bĩu môi nói: “Một cái vườn như thế này bị hỏng, ta cũng từng thấy qua.”
Phó Du Nhiên quả thật đã đi dạo Ngọc hoa viên, chú ý, là “Ngọc hoa viên”, mà không phải là “Ngự hoa viên” .
Năm ấy phú thương đệ nhất huyện An Dương là Ngọc lão gia buôn bán thành công, sau đó về quê nhà, xây dựng một tòa phủ đệ vô cùng hoa lệ, trong đó khu hoa viên rất được chú trọng. Để cảm ơn người dân trong vùng cộng với bản tính thích khoe khoang, Ngọc lão gia quyết định, tổ chức một cuộc thưởng ngoạn tạo điều kiện cho bà con thăm hoa viên của Ngọc phủ. Nàng và Lâm Hi Nguyệt cũng tới xem, nhưng chỉ được một lần duy nhất, đơn giản là bởi người dân tám thôn trong vòng mười dặm xung quanh nhiệt tình quá mức, thấy cây cỏ đẹp trong vườn, đều muốn ngắt lấy để giữ làm kỷ niệm, thấy những loài hoa kì lạ bị khô cằn, người này nối tiếp người kia tưới nước cho cây. Thời gian sau, cả tòa hoa viên cây cối mọc tốt tươi, hương hoa cũng nồng đậm hơn, Ngọc lão gia bất đắc dĩ đành tuyên bố đóng cửa tu sửa, sau đó, cánh cửa “Ngọc hoa viên” đó, không bao giờ mở nữa.
Nghe Phó Du Nhiên nói chuyện lưu truyền trong dân gian, Tề Diệc Bắc cảm thấy rất mới mẻ, không ngắt lời nào, thỉnh thoảng chỉ mỉm cười. Một người nói, một người nghe, dần dần đã dạo bước tới trung tâm hoa viên.
Bên kia Ngự hoa viên, Hoàng Hậu nương nương mang cung nữ đang thưởng hoa sen ở hồ cạnh đó, đi theo còn có một vị phu nhân cao quý và một cô nương xinh đẹp tao nhã.
Sau khi việc Hoàng Hậu nương nương tuyển chọn người cho ngôi vị Thái tử phi bị Hoàng Thượng và Thái tử phản đối, bà cũng tỉnh táo lại. Nhờ thế lực bên ngoại nhà Hoàng hậu đã đủ mạnh, vốn dĩ bà không cần phải dùng kế nạp phi để củng cố địa vị của bà cũng như Thái tử, nhưng thời gian trước đây Chiêu Thái đế thường có ý phế ngôi vị Thái tử, khiến cho Hoàng hậu tuyệt vọng thử đủ mọi cách. Thân thiết với Đại tướng quân Nghiệp Thanh – vốn là người được Chiêu Thái đế vô cùng tín nhiệm, hy vọng dùng quân đội để tạo thế cân bằng, không ngờ lại phản tác dụng. Cũng may Chiêu Thái đế đã nhìn Thái tử với con mắt khác, bà cũng không phải ép buộc Thái tử nữa. Nay tổng kết lại, chọn người làm Thái tử phi phải suy tính kĩ càng.
Đầu tiên, gia thế không thể chênh lệch.
Thứ hai, tướng mạo phải xinh đẹp, không thể giẫm lên vết xe đổ trước đây.
Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, phải làm tốt đạo hiếu, trong đó “Hiếu” nghĩa là làm tốt mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu , bà nói đông cũng không được nói tây, toàn bộ phải nghe theo sự sắp xếp của bà.
Lần này trong cuộc tuyển chọn Thái tử phi tổng có hai người nổi bật nhất, một người là con gái của Thừa tướng đương triều Tiết Huyên Trữ, một người khác chính là con gái của Thượng thư Bộ binh Yến Bội Nhược. Tuy rằng Yến Bội Nhược là mỹ nữ hiếm có, Hoàng Thượng và Thái tử nhất định sẽ thích, nhưng Hoàng hậu lại không thích, đơn giản là Yến Thượng thư từ trước tới nay rất ủng hộ Hoài vương, là kẻ địch của mình, tin chắc rằng ai cũng không thể thích được, cho nên không thương lượng, bỏ qua!
Về Tiết Huyên Trữ, dáng người đoan trang hiền thục, ai cũng nói nàng có tướng làm quốc mẫu, gia thế hiển hách, nhưng Tiết Thừa tướng trước giờ vẫn hay khoe khoang, quan tâm tới sự phân tranh nơi Đông cung, đây cũng là nguyên nhân vì sao Hoàng hậu vì sao chưa lựa chọn Tiết Huyên Trữ.
Nhưng sự việc tới nước này, ngôi vị Thái tử phi có lẽ chỉ chọn được từ một trong hai người thôi. Sau khi lựa chọn, sáng sớm hôm nay Hoàng hậu liền truyền phu nhân Thừa tướng và Tiết Huyên Trữ vào cung, lấy lí do thưởng ngoạn Ngự hoa viên để thu gần khoảng cách lại. Đương nhiên Tiết phu nhân vô cùng cao hứng, nhận được ý chỉ, liền giục nữ nhi trang điểm xinh đẹp, vội vã vào cung.
Tiết Huyên Trữ cao quý, điềm tĩnh nên gây ấn tượng rất tốt với Hoàng hậu, định tìm Thái tử để nhanh chóng bồi dưỡng tình cảm, thì đã thấy Thái tử đang tiến vào từ con đường nhỏ phía trước, vừa nói vừa khoa tay múa chân, nước bọt bay tung tóe, mà cô nương đi cạnh Thái tử lại mỉm cười chăm chú lắng nghe. Tiết phu nhân hơi khẩn trương hỏi: “Nương nương, cô nương bồi bên người Thái tử kia không biết là thiên kim nhà vị đại nhân nào?”
Hoàng hậu khẽ lắc đầu, quay sang cung nữ bên cạnh nói: “Đi mời Thái tử tới đây.”
Phó Du Nhiên bên này đang hăng say nói, bỗng Tề Diệc Bắc khẽ kéo góc áo của nàng, “Mẫu hậu ở bên kia.”
Phó Du Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy, hỏi; “Muốn qua đó sao?”
“Vô nghĩa.” Tề Diệc Bắc nhìn cung nữ đang đi về phía bọn họ, thấp giọng nói: “Cung nữ này tên Hàn Mai, còn một người nữa là Mạn Nguyệt, đang hầu hạ phía sau kia.” Hắn hơi hất cằm, “Người phụ nữ lớn tuổi kia là Phu nhân Thừa tướng đương triều, cô nương đó là con gái Thừa tướng, tên Huyên Trữ.”
“Hàn Mai, Tịch Nguyệt, Phu nhân, Huyên Trữ…”
“Là Mạn Nguyệt!”
Phó Du Nhiên lườm Tề Diệc Bắc một cái, im lặng không nói gì, nghênh ngang bước qua cung nữ kia, sau đó tùy tiện đến bên người Hoàng hậu. Hoàng hậu đánh giá thoáng qua Tề Diệc Bắc một chút, lại nhẹ nhàng nói với Phó Du Nhiên: “Thái tử còn nhớ Huyên Trữ không?”
Tiết phu nhân vội vàng đưa nữ nhi ra chào hỏi Phó Du Nhiên, Tề Diệc Bắc thừa cơ nháy mắt ra hiệu, Phó Du Nhiên đã hiểu rõ, theo “Đại Tấn thời báo” đưa tin, hai cô Tiết – Yến vì tranh ngôi vị Thái tử phi mà đánh nhau đầu rơi máu chảy, nhưng Thái tử điện hạ lại không tỏ thái độ rõ ràng, vì thế tinh thần tranh đấu lại thêm đau khổ. Xem ra, lão Tề cũng có tình cảm với hai cô nương này, hắn liều mình lén trốn khỏi cung vì Yến Bội Nhược, đương nhiên, đối với Tiết Huyên Trữ, cũng phải nhiệt tình chu đáo.
Nàng bước lên nâng Tiết Huyên Trữ quỳ sau Tiết phu nhân, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Phó Du Nhiên có chút đắc ý nói: “Huyên Trữ muội muội xinh đẹp như vậy, ta làm sao có thể quên được.”
Dứt lời Phó Du Nhiên nhìn thấy sắc mặt Tề Diệc Bắc như vừa ăn phải ruồi, chẳng lẽ nàng làm sai điều gì sao?
Tiết Huyên Trữ tựa tiếu phi tiếu nói: “Tiểu nữ mới gặp điện hạ một lần vào năm năm trước, không ngờ điện hạ còn nhớ rõ?”
“A?” Phó Du Nhiên sửng sốt, không thể nào? “Năm… Năm năm?” Năm năm trước, Tiết Huyên Trữ vẫn còn là một nha đầu mười một, mười hai tuổi, khó trách mọi người đều tỏ thái độ kì lạ, có lẽ cho rằng Thái tử là con người giả dối, ai da, bài báo dối trá đó hại chết ta rồi.
Thấy Phó Du Nhiên khó xử, Hoàng hậu ho nhẹ một tiếng, “Thái tử, không định giới thiệu bằng hữu của con cho bản cung sao?”
Phó Du Nhiên vội vàng buông Tiết Huyên Trữ ra, ai oán đến bên Hoàng hậu, “Mẫu hậu, vị cô nương hôm qua con nói chính là nàng, nàng tên là Phó Du Nhiên, là…” Đứng nửa ngày cũng chưa “Là” được tiếp.
Hoàng hậu hơi nhăn mày, thầm trách Thái tử lỗ mãng, sao có thể để nữ tử bình dân tiến cung?
Tề Diệc Bắc sát ngôn quan sắc (đoán ý qua lời nói và sắc mặt) vội vàng mở miệng, “Bẩm Hoàng hậu nương nương, tiểu nữ Phó Du Nhiên là nghĩa nữ của Mặc tiên sinh, hôm qua vừa tới kinh thành, sáng nay theo nghĩa huynh tiến cung thay nghĩa phụ thăm hỏi Hoàng Thượng.”
“Mặc tiên sinh?” Hoàng hậu bỗng hứng thú, “Có phải là Mặc Yến Thần?”
Tề Diệc Bắc cúi thấp người, “Phải ạ.”
“Đã gặp Hoàng Thượng chưa?”
“Gặp rồi ạ.”
Hoàng hậu gật đầu, “Đã vài năm không gặp Mặc tiên sinh, ông ấy vẫn mạnh khỏe chứ?”
Tề Diệc Bắc vội vàng tâng bốc: “Nghĩa phụ thường xuyên nhắc đi nhắc lại ân đức trước kia của nương nương, lần này đặc biệt dặn Du Nhiên nhất định phải đến bái kiến nương nương.”
Phó Du Nhiên thực sự phục hắn, lão Tề này, nói dối không chớp mắt.
Hoàng hậu cười nói: “Mặc tiên sinh khách khí rồi.”
Tề Diệc Bắc cụp mi: “Nghĩa phụ thường nói, năm đó nếu không có nương nương, há có thể nên duyên với nghĩa mẫu.”
Hoàng hậu thở dài một tiếng, “Đáng tiếc Linh nhi phúc bạc, sinh hạ Vĩ Thiên liền qua đời. khiến nghĩa phụ ngươi cảm thấy chán chường, trước giờ bản cung vẫn luôn suy nghĩ, không biết lúc trước tác hợp ông ấy với Linh nhi là đúng hay sai nữa.”
Tề Diệc Bắc khẽ nâng váy quỳ xuống, “Nương nương, nghĩa mẫu là người mà nghĩa phụ dành trọn đời này yêu thương, mặc dù gặp nhau chốc lát, nhưng cũng đủ để an ủi cả đời. Nghĩa phụ tính tình lãnh đạm, nếu không phải nhờ nương nương, có thể đến nay vẫn còn cô độc, đâu thể nào có nghĩa huynh Vĩ Thiên nghĩa huynh bầu bạn.”
Tề Diệc Bắc không hổ là con ruột của Hoàng hậu, hiểu thấu tâm lý bà, biết cách nói để Hoàng hậu vừa lòng.
Chiêu Thái đế mỗi khi hoài niệm Mặc Yến Thần, đều nhắc tới việc này, trách Hoàng hậu để Mặc Yến Thần vướng bận một nữ nhân, thậm chí còn quy ẩn. Hoàng hậu cũng cảm thấy khó xử, rõ ràng Mặc Yến Thần đa mưu túc trí yên tâm ở lại quân doanh, ai ngờ cuối cùng lại thành ra thế này. Mấy câu nói của Tề Diệc Bắc đã đánh trúng tâm lý của Hoàng hậu, khuôn mặt bà tươi cười như hoa, đưa tay nâng Tề Diệc Bắc dậy, lơ đãng nói: “Nếu Hoàng Thượng nghe xong những lời này, sẽ không hay quở trách bản cung nữa.”
Tề Diệc Bắc cười khẽ, “Đây chính là lời nói từ đáy lòng nghĩa phụ, đương nhiên phải nói để Hoàng Thượng biết.”
Hoàng hậu tâm tình tốt lên hẳn, thân thiết kéo tay Tề Diệc Bắc, lại giả vờ giận dỗi Phó Du Nhiên: “Diệc nhi, sao con không nói sớm muốn mời nghĩa nữ Mặc tiên sinh vào cung? Nếu bản cung sớm biết, đã đưa Du Nhiên vào đây rồi.”
Phó Du Nhiên há miệng kinh ngạc, không nói thành lời, sớm biết ư? Nàng còn muốn biết, bọn họ đang nói về cái gì đó? Nghe xong nửa ngày mà vẫn mơ hồ, lại không dám phát biểu liều, Hoàng hậu lại nói: “Hiện giờ Du Nhiên đang ở cùng Vĩ Thiên sao?”
Tề Diệc Bắc gật đầu vâng dạ, Hoàng hậu không đồng ý nói: “Tuy là huynh muội kết nghĩa, nhưng vẫn nên tránh người hiềm tị, chi bằng ngươi hãy tiến cung một thời gian, ta tin Hoàng Thượng cũng muốn biết nhiều hơn tình hình của Mặc tiên sinh gần đây.”
“Du Nhiên không dám quấy rầy nương nương, ” Tề Diệc Bắc hiểu được ý tứ Hoàng hậu, nói: “Hoàng Thượng đã cho phép Du Nhiên có thể tùy ý theo nghĩa huynh tiến cung, lời nói từ đáy lòng nghĩa phụ, Du Nhiên chắc chắn sẽ sớm nói rõ với Hoàng Thượng.”
“Thật là tốt.” Có thể giải quyết khúc mắc nhiều năm nay, đương nhiên tâm trạng Hoàng hậu tốt hẳn, trong lời nói cũng tỏ vẻ thân thiết hơn nhiều.
Thấy Hoàng hậu mải mê tán gẫu với một cô nương không quen biết, còn nữ nhi mình lại bị gạt sang một bên, Tiết phu nhân có chút bực bội, thừa dịp nói xen vào: “Không biết Phó tiểu thư trước khi nhận Mặc tiên sinh làm nghĩa phụ là thiên kim nhà nào?”