Thời điểm đoàn người Phó Du Nhiên đến được Vân kinh thì thời gian cũng đã trôi qua hơn nửa tháng.
Lệ Trạch và mấy lão đầu đã ra khỏi thành nghênh đón, khi trông thấy xa xa toàn những mái đầu bac trắng thì Phó Du Nhiên liền giật mình, làm sao bọn họ biết hôm nay mình hồi kinh?
Không bao lâu sau mọi người liền biết rõ ràng, trong nhóm bọn họ có "Phản đồ".
Dọc theo đường hồi cung, Lệ Trạch lão đầu lôi kéo tay Tề Diệc Bắc ân cần hỏi han, trừ cảm tạ hắn đã bắt giữ Bách Lâm Giang, vì giang sơn nước Sở mà cống hiến sức lực, còn cảm tạ hắn cung cấp hành tung đường đi của Nữ hoàng.
Phó Du Nhiên rất tức giận, chả trách mỗi khi đến một nơi thì Tề Diệc Bắc đều sẽ lựa chọn mất tích một thời gian. Thì ra là đi cung cấp thông tin.
Đồ phản bội!
Mặc Vĩ Thiên lặng lẽ chuồn đến bên cạnh khe hở của ngự giá chở Phó Du Nhiên, nói: "Chúng ta xem thường người như vậy!"
"Không sai!"
"Lén lén lút lút là hành vi của tiểu nhân!"
"Chính xác!"
"Cho nên lời ta thề với hắn cũng không thể tính!"
"Bà nó chứ huynh cút mau!" Phó Du Nhiên trừng mắt liếc hắn một cái, "Đừng có làm mấy trò này với ta, không muôn lấy vợ nữa hả?"
Mặc Vĩ Thiên sờ mũi một cái. Lại trợn mắt nhìn Lăng Sơ Hạ đang ngồi bên cạnh Phó Du Nhiên, sau đó buồn bã dạt sang một bên mà đi.
Mặc dù đã qua nhiều ngày như vậy nhưng mỗi lần Lăng Sơ Hạ vừa thấy Mặc Vĩ Thiên bày ra sắc mặt như vậy vẫn nhịn không được cười đến lăn lộn ra đất. Đây có lẽ gọi là "Chớ kết giao với bạn xấu" đúng không? Ép buộc hắn làm chuyện hắn không muốn, thật là khiến người ta đồng tình. Có điều nói đi thì phải nói lại đúng là nên kết giao vài bạn xấu như vậy, nàng cũng có hai đứa, tuy rằng hơi không nói đạo lý, nhưng có lẽ sự chí tình chí nghĩa bộc lộ từ trong xương tủy của họ cũng không lừa được người khác.
Phó Du Nhiên gọi Lệ Trạch đến bên cạnh, đầu tiên là sâu sắc kiểm điểm. Nói mình không nên nhất thời tùy hứng chạy đi chơi. Không để ý đến chuyện quốc gia đại sự cũng không quan tâm đến sự lo lắng của triều thần. Đúng là lỗi lầm rất lớn.
Xét thấy thái độ nhận lỗi của Phó Du Nhiên hết sức thành khẩn nên gần như Lệ Trạch lập tức tha thứ cho lỗi lầm của nàng, hơn nữa còn dùng lời lẽ tốt đẹp an ủi. Chỉ cần chúng thần biết hành tung của Người là có thể âm thầm bảo vệ Người, thế là được rồi. Nói xong những lời này lại chuyển thái đội nghiệm nghị nói, nhưng mà lần này vẫn có chút mạo hiểm vì dù sao bây giờ Người đang mang thai, đứa bé này không chỉ là con của Người mà là đời sau của cả quốc gia.
Nhưng mặc kệ nói gì đi nữa thì hiện tại phụ nữ mang thai vẫn là lớn nhất, đến nỗi lúc Phó Du Nhiên nhắc tới Thường Cửu đã có công lớn trong việc bình loạn phản tặc, cũng chỉ hơi lộ là chút ý định muốn tấn phong nhưng Lệ Trạch liền lĩnh hội ra ngay. Dù sao hiện tại đại thần trong kinh cũng gần như bị già hóa, võ tướng bên ngoài cũng mới làm phản rồi quy hàng nên không khiến người ta tin tưởng lắm. Xem ra cũng đã đến lúc nuôi dưỡng võ tướng để bảo vệ Hoàng thất rồi.
Xem ra mơ ước muốn làm tướng quân của Thường Cửu sắp thành sự thật, sau đó Phó Du Nhiên cũng an bài tốt cho Khí Nha và Ngưu Đại hiệp, Khí Nha sẽ được phong làm trưởng ngự tiền thị vệ, Ngưu Đại hiệp thì được đưa đến Ngự Thiện phòng để triển khai sở trường của hắn.
Tề Diệc Bắc không mấy vui vẻ với quyết định này, tại sao có thể giữ tiểu tử Khí Nha kia ở bên người? Còn làm ngự tiền thị vệ? Chẳng phải là sẽ ngày ngày gặp mặt sao? Không ổn, rất không ổn. Nhưng mà bây giờ Phó Du Nhiên đang vui mừng, làm nàng mất hứng thì không tốt. Chuyện này còn phải từ từ, tìm một cơ hội khiến tên tiểu tử này lập một công trạng rồi điều hắn đến chỗ khác làm. Trước cứ nhắm mắt làm ngơ thôi.
Tề Diệc Bắc đã tính toán tốt hết thảy nên lúc nói chuyện với Khí Nha cũng có điểm khách khí, trước phải làm tốt quan hệ thì mới có thể biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Phó Du Nhiên thấy vậy rất vui mừng, rốt cuộc Tề Diệc Bắc cũng đã để xuống thành kiến, chấp nhận Khí Nha. Lăng Sơ Hạ cũng rất hâm mộ, tình cảm phu phu thê, huynh đệ, bằng hữu, quân thần, giữa người với người đều tràn đầy tình ý dạt dào, rất tốt rất hòa hài. So với cái kêu hộ khẩu ở thời đại của mình thì tốt hơn nhiều.
Ngự giá tiếp tục đi tới, dần dần đã thấy được Hoàng cung nước Sở, Lăng Sơ Hạ cảm thán nửa ngày."Thì ra là Cố đô chính là dáng vẻ này."
Phó Du Nhiên nhô đầu ra, "Ùng ục?" (*)
(*): Ở trên Lăng Sơ Hạ nói là: 故都 đọc là [gùdū] có nghĩ là cố đô nhưng Phó Du Nhiên lại nghe thành: 咕嘟 là [gūdū]: Ùng ục
Lăng Sơ Hạ cười cười, "Có muốn biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì hay không?"
Thấy nàng ta mở miệng muốn nói, Phó Du Nhiên vội vàng ngăn lại, "Đừng nói."
Lăng Sơ Hạ có chút kinh ngạc, mặc dù nàng biết chuyện có thể không phải là sự thật lịch sử chân chính nhưng có thể biết chuyện trong tương lai, vậy sao phải vội vàng nói không muốn?
Phó Du Nhiên không ngừng khoát tay, "Trước đừng nói, để ta suy nghĩ xem có muốn nghe hay không."
Lăng Sơ Hạ gật đầu, "Muốn biết gì thì cứ tới hỏi ta."
Phó Du Nhiên nắm chặt tay của nàng ta, "Lúc này ta chỉ lo lắng một chuyện."
Lăng Sơ Hạ biết nàng lo lắng cái gì nên cũng không nói thêm nữa, mọi người vào Hoàng cung, Phó Du Nhiên cũng nói mấy lời đại khái rồi cho cả đám cựu thần đi về, sau đó an trí đám người Mặc Vĩ Thiên rồi cùng Tề Diệc Bắc và Lăng Sơ Hạ trở lại cung Bạch Đế.
Lý Tẫn Trung và Tiểu An Tử đã sớm đứng đợi ở đó, vừa thấy Phó Du Nhiên thì đôi mắt Tiểu An lập tức đỏ bừng. Vừa giúp nàng thay quần áo vừa nói thầm "Lần sau mặc kệ đi đâu nô tài cũng muốn đi cùng" các loại.. vân..vân.
Nếu là bình thường thì nhất định Phó Du Nhiên sẽ đùa giỡn đôi câu, nhưng hôm nay nàng chỉ im lặng một cách khác thường.
Tề Diệc Bắc cầm tay của nàng, "Trước nghỉ ngơi một chút đi, có chuyện gì ngày mai lại nói."
Phó Du Nhiên lắc đầu, "Chúng ta phải đi xem ngay bây giờ."
Nàng muốn đi tìm Bạc phi, hỏi xem rốt cuộc bà ấy có biết gì về chuyện của mẹ nàng hay không.
Lý Tẫn Trung nói: "Bệ hạ muốn đi đâu ạ?"
Phó Du Nhiên nói nơi muốn đến, Lý Tẫn Trung nói: "Bệ hạ có thể tuyên Bạc Quý phi đến, không cần tự mình phải đến đó ạ."
Phó Du Nhiên lắc lắc đầu: "Ta phải tự mình đi."
Lý Tẫn Trung không nói thêm lời nào nữa, chỉ đi trước dẫn đường, đoàn người Phó Du Nhiên,Tề Diệc Bắc và Lăng Sơ Hạ đi xuyên qua cả hậu cung đi tới cung Thọ Nhạc ở góc phía Tây Hoàng cung.
Bình thường Hoàng đế sẽ không đến nơi này, nếu như là mẫu hậu ruột của Hoàng đế còn tại thế thì phải đến nơi khác ở, chứ không ở chung với mấy vị Thái phi khác.
Cho nên chuyện Phó Du Nhiên đến làm cả cung Thọ Nhạc rối loạn không ít, nhưng có điều rất mau khôi phục lại bình thường, bởi vì các nàng phát hiện Nữ Hoàng Bệ Hạ không phải tìm đến các nàng.
Phó Du Nhiên đi vào nơi cư ngụ của Bạc Quý phi thì thấy bà đang quỳ ở trong chính điện tụng kinh.
Bà vốn có dung mạo không mang dáng vẻ nhân gian, lại có hành động như vậy liền tăng thêm mấy phần cảm giác thần thánh.
Phó Du Nhiên vụng trộm quan sát bà, thấy màu da bà tuy có phần trắng nhợt nhưng lại có vầng sáng, cả người cũng rất khỏe mạnh, thấy thế nào cũng không giống người trong vòng một tháng nữa sẽ qua đời.
Có một cung nữ đến bên cạnh bà rỉ tai mấy câu, tiếng tụng kinh lập tức ngưng lại. Bạc Quý phi quay đầu lại. Ánh mắt chạm vào mắt Phó Du Nhiên.
Qua hồi lâu bà mới chậm rãi đứng dậy, trên người như cũ vẫn là một bộ quần áo trắng.
"Hoàng thượng tới tìm ta có chuyện gì?"
Phó Du Nhiên đột nhiên hơi khẩn trương, Tề Diệc Bắc cho cung nữ lui xuống hết rồi kéo tay của nàng nhằm truyền sức mạnh.
Phó Du Nhiên hít một hơi."Bà biết chuyện về mẹ của ta sao?"
Đôi mắt của Bạc Quý phi bỗng nhiên trừng lớn, cả người cũng hơi lắc lư, giọng nói nhỏ đến gần như không nghe được, "Ngươi. . . . . Nói gì?"
Bà không gọi "Bệ hạ" , mà gọi là "Ngươi" .
Phó Du Nhiên chú ý tới chi tiết này lại càng thêm xác định bà thật sự biết được gì đó, lập tức vội đi qua "Mẹ của ta, Hoàng Phủ Băng, bà ấy đang ở đâu?"
"Bà ấy chết rồi." Kinh ngạc ngắn ngủi đi qua, Bạc Quý phi lại khôi phục thành dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
"Chết?" Phó Du Nhiên nhìn chằm chằm Bạc Quý phi, không buông tha cho bất kì biến hóa cảm xúc nào trên mặt bà, "Nói như vậy là bà thật sự biết tin tức của bà ấy?"
Bạc Quý phi rũ mắt xuống không lên tiếng, cũng không nhìn Phó Du Nhiên, Phó Du Nhiên lại nói: "Bà có quan hệ như thế nào với mẹ ta?"
Vẫn không có câu trả lời chắc chắn. Phó Du Nhiên mím chặt miệng, lắc đầu nói: "Nhất định bà ấy còn sống."
Bạc Quý phi ngẩng đầu lên, "Là ai nói cho ngươi chuyện của mẹ ngươi?"
"Cái này bà không cần quan tâm, chỉ cần bà nói cho ta biết bà ấy ở đâu?"
Bạc Quý phi lẳng lặng nhìn Phó Du Nhiên, đôi môi có chút run rẩy, đang lúc bà muốn mở miệng thì chợt thấy Lý Tẫn Trung bước nhanh đi vào bẩm báo, Lệ Trạch cầu kiến.
Dạng người là trọng thần như ông ta thì ở bên trong cung chắc chắn sẽ có mấy tai mắt. Lấy được tin tức Phó Du Nhiên đến cung Thọ Nhạc cũng không có gì là lạ, Phó Du Nhiên cũng không hiểu lại sao ông ta phải vội vã chạy tới đây, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện nàng đến tìm Bạc Quý phi?
Lệ Trạch rất nhanh được tuyên vào, đầu tiên là quan sát Bạc Quý phi một chút, muốn không tiếng động trao đổi cùng bà nhưng khuôn mặt Bạc Quý phi lại không chút thay đổi, giống như là đang thất thần, thấy vậy giữa hai hàng lông mày Lệ Trạch mơ hồ lộ ra sự lo lắng, nhưng cũng không thể nói cái gì. Chỉ tiến lên chào hỏi Phó Du Nhiên.
Phó Du Nhiên cũng không nói nhảm với ông ta, đi thẳng vào vấn đề nói: "Lệ Tướng cũng muốn biết tin tức có liên quan mẹ ta sao?"
Sắc mặt Lệ Trạch đại biến, nghiêng đầu nhìn Bạc Quý phi đang thần người nãy giờ. Đột nhiên Bạc Quý phi cong cong khóe môi, nhẹ giọng nói: "Ta còn chưa kịp nói ra."
Lệ Trạch nghe vậy liền thả lỏng một chút, tiến lên một bước giống như muốn quỳ xuống, Phó Du Nhiên thật không muốn thấy người tuổi lớn như vậy còn cực khổ quỳ tới quỳ lui lên liền đưa tay cản, "Có lời gì thì cứ nói đi"
Lệ Trạch cung kính khom người xuống. Lúc mở miệng thì trong lòng đã có mấy phần tự tin, "Bệ hạ, mẫu thân ngài xác thực có trở lại nước Sở."
Lời vừa nói ra thì không chỉ Phó Du Nhiên mà ngay cả Bạc Quý phi cũng ngạc nhiên nghi ngờ nhìn ông ta, không biết ông ta muốn nói những gì.
Phó Du Nhiên không ngờ Lệ Trạch lại nhanh như vậy muốn thú nhận nên nhất thời không phản ứng kịp, Tề Diệc Bắc thấy bộ dáng nàng như vậy liền kéo nàng ngồi xuống ghế, để phòng ngừa nàng quá kích động mà té ngã.
Lệ Trạch nói tiếp: "Mẫu thân của Bệ hạ vốn là không chịu nổi cuộc sống khốn khổ cùng Thành vương điện hạ nên mới trở lại Sở. Ai ngờ đến sau khi về Sở liền nhớ nhung tích tụ thương tâm, mắc bệnh không dậy nổi, không bao lâu liền hương tiêu ngọc vẫn."
Phó Du Nhiên muốn đứng lên lại thấy ánh mắt lên án của Tề Diệc Bắc nên cuối cùng vẫn ngồi im, ngẫm nghĩ lại độ tin cậy trong lời nói của Lệ Trạch.
Sự thật lại đơn giản như vậy sao?
Nếu sự thật là như vậy thì tại sao bọn họ không nói cho nàng biết sớm? Huống chi. . . . . . Mẹ lại sẽ bỏ lại cha con bọn họ, trở lại độc hưởng vinh hoa phú quý sao?
Phó Du Nhiên chậm rãi lắc đầu, "Lời ông nói cũng không chắc chắn. Cha ta thân là Hoàng tử một nước, lúc trốn đi lúc há có thể không mang theo chút kim ngân tài vật? Mẹ ta như thế nào lại. . . . . ."
"Bệ hạ." Lệ Trạch thẳng người nói: "Thành vương điện hạ là người hào phóng trượng nghĩa, kết giao với vài huynh đệ, nếu họ có chuyện gì đều sẽ dốc túi tương trợ, coi như ngài ấy có nhiều của cải hơn nữa thì cũng không chịu nổi loại giày vò này."
Thật ra khi lời nói của Lệ Trạch vừa ra khỏi miệng thì Phó Du Nhiên đã tin một nửa, nếu có tiền thì cũng đã sớm lập sơn trại rồi, hơn nữa cha nàng hao tổn tinh thần một đời cũng thủy chung không chịu nói ra chuyện của mẹ nàng, thái độ kì lạ của Cốt ca và Sơn ca cũng có thể lí giải được-- bọn họ không thể tha thứ cho việc mẹ nàng vứt bỏ lại tất cả mà trốn đi.
Nói như vậy, mẹ nàng quả nhiên là nữ nhân như vậy sao? Đôi mắt Phó Du Nhiên đỏ lên, nàng vươn tay nắm chặt lấy tay Tề Diệc Bắc, Tề Diệc Bắc im lặng cầm ngược lại tay nàng, lòng bàn tay truyền tới nhiệt độ khiến Phó Du Nhiên khá hơn một chút, nàng lại hỏi: "Vậy. . . . . . Bà ấy. . . . . . Ở đâu?"
Lệ Trạch thở dài, "Bệ hạ, đây là bí mật của Hoàng gia, Tiên đế không muốn để cho quá nhiều người biết. Cho nên sau khi bà ấy quay lại rồi ốm chết thì cũng chỉ có mấy người thần tử tri kỷ chúng thần biết.Về phần nơi chôn cất của bà ấy . . . . . ." Lệ Trạch than một tiếng, "Hôm nay bệ hạ mới vừa hồi cung nên trước cứ chỉnh đốn một ngày, đợi ngày mai vi thần sẽ dẫn bệ hạ đến cúng tế."
Phó Du Nhiên ngơ ngác ngồi tại chỗ, trong đầu trống rỗng. Sau từ từ đem tầm mắt nhìn về phía Lăng Sơ Hạ vẫn một mực yên lặng không lên tiếng, thấy trên mặt nàng ta cũng đều là vẻ khiếp sợ. Mẫu thân của Nữ hoàng Thành Bình đã sớm qua đời rồi? Trong đó còn liền quan đến cái gì mà bí mật Hoàng thất? Sao không ai nói cho nàng biết? Vậy nhiều năm đi học của nàng có được cái gì? Quá đáng lắm phải không?
"Ta...ta, ta. . . . . ." Lăng Sơ Hạ lắp ba lắp bắp nói: "Ta cũng không biết, trong sách xác thực viết như vậy . . . . . ."
Trên sách sử ghi lại tất sẽ có sai lệch, nhưng không thể lệch trầm trọng như vậy, trừ nhân vật giống nhau thì kịch tình hoàn toàn sai bét, cái thời đại này đến tột cùng đã phát sinh những chuyện gì? Vì sao sử sách đời sau lại ghi lại như vậy? Là vì nguyên nhân con người hay vì nguyên nhân nào khác? Chẳng lẽ những gì nàng biết về lịch sử cũng chỉ là do người đang nắm quyền lúc đó vì che giấu cái gọi là bí mật, mà biên soạn ra những tình tiết giả tượng như vậy sao? Nhiều năm như vậy, bao nhiêu học giả không biết mệt mỏi dốc sức nghiên cứu trong môn học lịch sử, đều là đang nghiên cứu những lời nói dối nhằm để che đậy một sự thật khác sao?
Lăng Sơ Hạ đã hoàn toàn mờ mịt.