Tề Diệc Bắc vẫn chưa hiểu, Phó Du Nhiên mang bộ dáng "Ta sẽ vạch trần
ngươi ":
"Thái tử đương triều đối với hoàng hậu nói gì nghe nấy, hơn nữa nơi
này cách xa kinh thành cả ngàn dặm, hoàng hậu có thể cho thái tử rời kinh sao?
Cho dù rời khỏi kinh thành đi chăng nữa nhưng sao có thể yên tâm để thái tử đi
một mình được? Huống hồ thân thể thái tử yếu ớt nhiều bệnh, ngươi nhìn lại cơ
thể của ngươi đi". Phó Du Nhiên dồn sức đấm xuống bộ ngực chứng minh,
"Quan trọng nhất, có thể ngươi còn có võ công."
Tề Diệc Bắc nhất thời nghẹn họng, Phó Du Nhiên vội ho một tiếng để kết thúc
câu:
"Nói tóm lại, ngươi làm sao có thể là vị Thái tử ốm yếu kia được?
Ngươi cũng thật to gan, dám giả mạo Thái tử đương triều! Ta nói, ngươi muốn
đóng giả cũng nên giả người xuất sắc ấy, ví dụ như chọn Hoài vương cũng không
tồi, ít ra thân thể khỏe mạnh, phù hợp với tiêu chuẩn cơ thể của ngươi."
Tề Diệc Bắc không nói gì, giống như bỗng nhiên thông suốt lời của Phó Du
Nhiên, nàng nói cũng đúng, bản thân hắn nhất thời cũng không phản bác được.
Phó Du Nhiên thấy Tề Diệc Bắc không nói, như ngầm thừa nhận, thở phào nhẹ
nhõm:
"Ta nói lão huynh à, ngươi mặc dù giả danh , nhưng trang phục giả mạo
này quả thực không tồi, lừa được quả phụ, phú bà thì dư sức ."
Tề Diệc Bắc trợn tròn đôi mắt, Phó Du Nhiên lại nói:
"Nhưng mà ngươi nói dối ta làm gì a? Vừa rồi thiếu chút nữa ta đã giết
người diệt khẩu rồi biết không hả? Cố gắng giữ cái mạng nhỏ của ngươi đi."
Tề Diệc Bắc dở khóc dở cười nhìn nàng, lắc đầu, được rồi, cũng đỡ cho hắn
phải giải thích, việc quan trọng nhất trước mắt vẫn là đổi lại thân thể của
mình, chuyện khác sẽ tính sau.
Phó Du Nhiên đắc ý hỏi: "Vậy tên thật của ngươi là gì?"
"Tề... Tử."
Tề Diệc Bắc thất bại, thuận miệng bịa ra.
Phó Du Nhiên không tin, bĩu môi, "Kì Tử* (quân cờ)? Thật khó nghe, chả
trách ngươi phải mạo danh người khác."
*Âm Kì và âm Tề đọc na ná nhau nên cô nàng mới hiểu lầm
Tề Diệc Bắc bất đắc dĩ đến cực điểm, chỉ nói:
"Mau trở về thôi, cô nhanh chóng tìm tung tích của Bội Nhược đi."
Phó Du Nhiên lại sửng sốt, "Ngươi không phải... hàng giả sao?"
Tề Diệc Bắc nhịn cơn tức xuống, giả vờ tươi cười:
"Chuyện của Yến tiểu thư là thật, thực ra ta là thị vệ bên người Thái
tử, thay Thái tử điện hạ truy tìm Yến tiểu thư."
Phó Du Nhiên nửa tin nửa ngờ nhìn Tề Diệc Bắc:
"Ngươi lại hù dọa ta à?"
Tề Diệc Bắc ngửa mặt lên trời hét to:
"Cô đi nhanh đến hai sơn trại đó tìm hiểu một chút chẳng phải sẽ biết
sao?"
Cũng có đạo lý, Phó Du Nhiên gật gật đầu, xoay người định rời đi, Tề Diệc
Bắc lại giữ lấy nàng:
"Sau khi trở về không được nói ra chuyện của chúng ta."
"Vì sao?"
Tề Diệc Bắc xanh mặt nói: "Cô cho rằng mọi người sẽ tin chuyện này
à?"
Lời Tề Diệc Bắc còn chưa dứt, từ trong rừng vang lên tiếng kêu leng keng
của chiếc chuông đồng, Phó Du Nhiên vui vẻ nói: "Là người của Thần Phong
trại."
Tề Diệc Bắc ngoảnh về chỗ xa xa trong rừng cây, dựa vào sắc trời mờ tối
nhìn thấy mấy người đang chạy tới, tiếng chuông kia đến từ ngựa cưỡi của bọn họ
——là lừa cưỡi... đeo chuông trên cổ.
Dẫn đầu là một cô nương xinh đẹp, nàng mặc nam trang giống Phó Du Nhiên,
nhưng không có tính tình tùy ý như Phó Du Nhiên, ở nàng bừng lên khí khái hào
hùng, sôi nổi, thấy hai người bọn họ, cao giọng quát: "Hay cho xú nha đầu
nhà ngươi, chậm trễ lâu như vậy, thì ra là hẹn hò tư tình với nam nhân!"
Phó Du Nhiên không cam chịu nói: "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đến đây
cũng không báo trước cho bản trại chủ một tiếng!"
Nữ tử kia ——Lâm Hi Nguyệt của Lâm Đình Trại sửng sốt, người đang nói chuyện
kia là ai a? Bộ dạng rất anh tuấn, ăn mặc cũng cũng vô cùng đẹp mắt, tuy nhiên
lời kịch này dường như không nên thốt ra từ trong miệng hắn, nhìn lại xú nha
đầu kia, hôm nay sao không nói một câu, hay là trước mặt soái ca giả bộ ngây
thơ?
Lâm Hi Nguyệt vụng trộm đến bên người "Phó Du Nhiên", thấp giọng
nói: "Xú nha đầu, sao rồi hả? Không lên giọng trước mặt nam nhân kia
à?"
Vài người trong Thần Phong trại cũng lại gần, đồng thanh kêu: "Trại
chủ."
Tề Diệc Bắc... hậm hực .
Hắn quay lại, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ của Phó Du Nhiên cách đó không xa,
ban đầu Phó Du Nhiên cảm thấy từ nay về sau làm nam nhân thật không tồi, nhưng
hiện tại nhìn huynh đệ nhà mình cùng nha đầu chết tiệt kia đang vây quanh
"Trại chủ" hỏi han ân cần, bỏ qua nàng một bên, trong lòng dần dần
khó chịu. Rõ ràng chính nàng mới là trại chủ cơ mà! Nếu quả thật hai người bọn
họ không đổi trở lại được, như vậy về sau, nàng không còn được các huynh đệ
thân thiết quan tâm nữa sao?
Không được! Tuyệt đối không được!
Phó Du Nhiên thúc ngựa đi đến bên cạnh Lâm Hi Nguyệt, vô cùng chân thành
nói: "Hi Nguyệt..."
Lâm Hi Nguyệt ngạc nhiên mừng rỡ, hai gò má ửng đỏ, coi như xú nha đầu này
còn có lương tâm, biết giới thiệu soái ca cho mình. Lâm Hi Nguyệt vừa định liếc
mắt đưa tình với tuyệt thế soái ca, soái ca lại thốt lên một câu làm cho nàng
cùng một đám sơn tặc hóa đá tại chỗ.
"Hi Nguyệt, ta là Du Nhiên a."
Trên trán Lâm Hi Nguyệt lập tức nổi đầy gân đen, nàng đã thấy được chỗ
không hợp lý, xú nha đầu kia làm sao có thể tốt bụng đem mặt hàng tốt như thế
giới thiệu cho mình được? Thì ra người này ngoài cái thân xác đẹp đẽ ra là một
tên điên không hơn không kém!
Nàng trừng mắt khinh thường "Phó Du Nhiên", nghiến răng nghiến
lợi nói: "Xú nha đầu, trở về sẽ tính sổ với ngươi sau."
Tề Diệc Bắc nhìn Phó Du Nhiên, vẻ mặt ra điều ta đã sớm đoán được, Phó Du
Nhiên khẽ cắn môi, trước tiên nhẫn nhịn đã, có chuyện gì chờ trở về nói sau.
Tề Diệc Bắc hiển nhiên tiếp nhận được sóng điện não siêu cấp của Phó Du
Nhiên, quay sang Lâm Hi Nguyệt nhe răng cười, "Hi Nguyệt, chúng ta đi về
thôi."
Lâm Hi Nguyệt cùng vài tên sơn tặc như gặp quỷ, suýt chút nữa từ trên lưng
lừa ngã xuống, trong đó một tên sơn tặc dáng người cao gầy vội la lên:
"Trại chủ, người không sao chứ?"
Tề Diệc Bắc không hiểu điều gì, phản ứng chậm chạp, Phó Du Nhiên ở bên cười
như không nói: "Khí Nha, yên tâm đi, trại chủ các ngươi không có việc
gì."
Thiếu niên tên Khí Nha kia nhìn chằm chằm vào con dê béo số một trước mặt,
khẽ nhíu mày. Mới chỉ có vài canh giờ không thấy, tại sao trại chủ lại đem tên
gọi huynh đệ trong trại nói cho người vốn không quen biết? Còn biểu hiện của
trại chủ vừa rồi, hay là chân tướng sự việc như lời đại tỷ Hi Nguyệt vừa nói?
Trại chủ nhìn thấy bộ dạng tuấn tú của người này, nên đã động lòng với hắn sao?
Nghĩ đến đây, Khí Nha nhìn về phía "dê béo số một", ánh mắt thêm vài
phần địch ý.
Phó Du Nhiên cảm nhận được Khí Nha bất mãn đối với "Chính mình"
không khỏi có chút nghi hoặc, chẳng lẽ tên bị thịt kia đã vô ý đắc tội với hắn?
Không đúng a, từ lúc dê béo sa lưới, chính nàng theo dõi toàn bộ quá trình đó,
cũng không phát hiện ra chỗ nào sai cả.
" Khí Nha? Có phải 'Ta' đã đắc tội với ngươi không? Nếu có, ta thực
xin lỗi."
Khí Nha là đứa trẻ mười lăm năm trước Cốt ca nhặt được ở trong rừng, trong
sơn trại cũng chỉ có Khí Nha tuổi xấp xỉ với Phó Du Nhiên, hai người chơi thân
cùng nhau, rồi thành tri kỷ, Phó Du Nhiên cũng không muốn mấy ngày tới đây nói
chuyện không thoải mái với hắn.
Nàng ở một bên áy này, thì bên này Tề Diệc Bắc tức sôi người, hắn từ nhỏ
đến lớn chưa từng ăn nói khép nép tạ tội với người khác như vậy, hôm nay lại bị
một tên tiểu tử chiếm tiện nghi, bản thân hắn chẳng bao giờ trêu chọc gì tiểu
tử đó, dựa vào cái gì ngươi đối với thân xác ta... bày ra sắc mặt ấy?
Khí Nha một mặt không thèm để ý tới lời chủ động tạ lỗi của dê béo, mặt
khác lại cảm nhận được trên người trại chủ tỏa ra từng đợt hàn ý, càng thêm tin
chắc vào ý nghĩ của chính mình, trong lòng thêm buồn bực. Nhìn bộ dáng trại chủ
vốn không sợ trời cũng chẳng sợ đất, nhưng về phương diện khác lại có chút ngây
thơ, hôm nay xem thái độ của trại chủ đối với tên tiểu bạch kiểm này, tám chín
phần là đã bị dụ dỗ ăn cơm nhão!
Khí Nha hiển nhiên không chú ý, "Tề Diệc Bắc" đã từ dê béo, biến
thành tiểu bạch kiểm, lại từ tiểu bạch kiểm, chuyển hóa thành cơm nhão.
Chỉ đáng thương cho Phó Du Nhiên tạm thời bị đột biến gien, từ đầu đến cuối
vẫn không rõ địch ý phát ra càng ngày càng đậm trên người Khí Nha xuất phát từ
chỗ nào.
Tề Diệc Bắc lúc này cũng ý thức được có thể mọi người ở đây vẫn chưa thích
ứng được giọng nói mềm mại dịu dàng, hắn đề cao âm thanh gấp hai lần, cao giọng
quát:
"Mang theo dê béo, ách... Chúng ta hồi trại!"
Lời vừa nói ra mặc dù mọi người thấy kì quái, nhưng cuối cùng trại chủ cũng
đã khôi phục được phong thái trước đây, nên cũng không nghĩ nhiều. Khí Nha lập
tức nhảy xuống lừa, đem tên tiểu bạch kiểm không vừa mắt kia lôi khỏi ngựa,
không khỏi trói thật chặt.Tề Diệc Bắc vẫn chưa hiểu, Phó Du Nhiên mang bộ dáng
"Ta sẽ vạch trần ngươi ":
"Thái tử đương triều đối với hoàng hậu nói gì nghe nấy, hơn nữa nơi
này cách xa kinh thành cả ngàn dặm, hoàng hậu có thể cho thái tử rời kinh sao?
Cho dù rời khỏi kinh thành đi chăng nữa nhưng sao có thể yên tâm để thái tử đi
một mình được? Huống hồ thân thể thái tử yếu ớt nhiều bệnh, ngươi nhìn lại cơ
thể của ngươi đi". Phó Du Nhiên dồn sức đấm xuống bộ ngực chứng minh,
"Quan trọng nhất, có thể ngươi còn có võ công."
Tề Diệc Bắc nhất thời nghẹn họng, Phó Du Nhiên vội ho một tiếng để kết thúc
câu:
"Nói tóm lại, ngươi làm sao có thể là vị Thái tử ốm yếu kia được?
Ngươi cũng thật to gan, dám giả mạo Thái tử đương triều! Ta nói, ngươi muốn
đóng giả cũng nên giả người xuất sắc ấy, ví dụ như chọn Hoài vương cũng không
tồi, ít ra thân thể khỏe mạnh, phù hợp với tiêu chuẩn cơ thể của ngươi."
Tề Diệc Bắc không nói gì, giống như bỗng nhiên thông suốt lời của Phó Du
Nhiên, nàng nói cũng đúng, bản thân hắn nhất thời cũng không phản bác được.
Phó Du Nhiên thấy Tề Diệc Bắc không nói, như ngầm thừa nhận, thở phào nhẹ
nhõm:
"Ta nói lão huynh à, ngươi mặc dù giả danh , nhưng trang phục giả mạo
này quả thực không tồi, lừa được quả phụ, phú bà thì dư sức ."
Tề Diệc Bắc trợn tròn đôi mắt, Phó Du Nhiên lại nói:
"Nhưng mà ngươi nói dối ta làm gì a? Vừa rồi thiếu chút nữa ta đã giết
người diệt khẩu rồi biết không hả? Cố gắng giữ cái mạng nhỏ của ngươi đi."
Tề Diệc Bắc dở khóc dở cười nhìn nàng, lắc đầu, được rồi, cũng đỡ cho hắn
phải giải thích, việc quan trọng nhất trước mắt vẫn là đổi lại thân thể của
mình, chuyện khác sẽ tính sau.
Phó Du Nhiên đắc ý hỏi: "Vậy tên thật của ngươi là gì?"
"Tề... Tử."
Tề Diệc Bắc thất bại, thuận miệng bịa ra.
Phó Du Nhiên không tin, bĩu môi, "Kì Tử* (quân cờ)? Thật khó nghe, chả
trách ngươi phải mạo danh người khác."
*Âm Kì và âm Tề đọc na ná nhau nên cô nàng mới hiểu lầm
Tề Diệc Bắc bất đắc dĩ đến cực điểm, chỉ nói:
"Mau trở về thôi, cô nhanh chóng tìm tung tích của Bội Nhược đi."
Phó Du Nhiên lại sửng sốt, "Ngươi không phải... hàng giả sao?"
Tề Diệc Bắc nhịn cơn tức xuống, giả vờ tươi cười:
"Chuyện của Yến tiểu thư là thật, thực ra ta là thị vệ bên người Thái
tử, thay Thái tử điện hạ truy tìm Yến tiểu thư."
Phó Du Nhiên nửa tin nửa ngờ nhìn Tề Diệc Bắc:
"Ngươi lại hù dọa ta à?"
Tề Diệc Bắc ngửa mặt lên trời hét to:
"Cô đi nhanh đến hai sơn trại đó tìm hiểu một chút chẳng phải sẽ biết
sao?"
Cũng có đạo lý, Phó Du Nhiên gật gật đầu, xoay người định rời đi, Tề Diệc
Bắc lại giữ lấy nàng:
"Sau khi trở về không được nói ra chuyện của chúng ta."
"Vì sao?"
Tề Diệc Bắc xanh mặt nói: "Cô cho rằng mọi người sẽ tin chuyện này
à?"
Lời Tề Diệc Bắc còn chưa dứt, từ trong rừng vang lên tiếng kêu leng keng
của chiếc chuông đồng, Phó Du Nhiên vui vẻ nói: "Là người của Thần Phong
trại."
Tề Diệc Bắc ngoảnh về chỗ xa xa trong rừng cây, dựa vào sắc trời mờ tối
nhìn thấy mấy người đang chạy tới, tiếng chuông kia đến từ ngựa cưỡi của bọn họ
——là lừa cưỡi... đeo chuông trên cổ.
Dẫn đầu là một cô nương xinh đẹp, nàng mặc nam trang giống Phó Du Nhiên,
nhưng không có tính tình tùy ý như Phó Du Nhiên, ở nàng bừng lên khí khái hào
hùng, sôi nổi, thấy hai người bọn họ, cao giọng quát: "Hay cho xú nha đầu
nhà ngươi, chậm trễ lâu như vậy, thì ra là hẹn hò tư tình với nam nhân!"
Phó Du Nhiên không cam chịu nói: "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đến đây
cũng không báo trước cho bản trại chủ một tiếng!"
Nữ tử kia ——Lâm Hi Nguyệt của Lâm Đình Trại sửng sốt, người đang nói chuyện
kia là ai a? Bộ dạng rất anh tuấn, ăn mặc cũng cũng vô cùng đẹp mắt, tuy nhiên
lời kịch này dường như không nên thốt ra từ trong miệng hắn, nhìn lại xú nha
đầu kia, hôm nay sao không nói một câu, hay là trước mặt soái ca giả bộ ngây
thơ?
Lâm Hi Nguyệt vụng trộm đến bên người "Phó Du Nhiên", thấp giọng
nói: "Xú nha đầu, sao rồi hả? Không lên giọng trước mặt nam nhân kia
à?"
Vài người trong Thần Phong trại cũng lại gần, đồng thanh kêu: "Trại
chủ."
Tề Diệc Bắc... hậm hực .
Hắn quay lại, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ của Phó Du Nhiên cách đó không xa,
ban đầu Phó Du Nhiên cảm thấy từ nay về sau làm nam nhân thật không tồi, nhưng
hiện tại nhìn huynh đệ nhà mình cùng nha đầu chết tiệt kia đang vây quanh
"Trại chủ" hỏi han ân cần, bỏ qua nàng một bên, trong lòng dần dần
khó chịu. Rõ ràng chính nàng mới là trại chủ cơ mà! Nếu quả thật hai người bọn
họ không đổi trở lại được, như vậy về sau, nàng không còn được các huynh đệ
thân thiết quan tâm nữa sao?
Không được! Tuyệt đối không được!
Phó Du Nhiên thúc ngựa đi đến bên cạnh Lâm Hi Nguyệt, vô cùng chân thành
nói: "Hi Nguyệt..."
Lâm Hi Nguyệt ngạc nhiên mừng rỡ, hai gò má ửng đỏ, coi như xú nha đầu này
còn có lương tâm, biết giới thiệu soái ca cho mình. Lâm Hi Nguyệt vừa định liếc
mắt đưa tình với tuyệt thế soái ca, soái ca lại thốt lên một câu làm cho nàng
cùng một đám sơn tặc hóa đá tại chỗ.
"Hi Nguyệt, ta là Du Nhiên a."
Trên trán Lâm Hi Nguyệt lập tức nổi đầy gân đen, nàng đã thấy được chỗ
không hợp lý, xú nha đầu kia làm sao có thể tốt bụng đem mặt hàng tốt như thế
giới thiệu cho mình được? Thì ra người này ngoài cái thân xác đẹp đẽ ra là một
tên điên không hơn không kém!
Nàng trừng mắt khinh thường "Phó Du Nhiên", nghiến răng nghiến
lợi nói: "Xú nha đầu, trở về sẽ tính sổ với ngươi sau."
Tề Diệc Bắc nhìn Phó Du Nhiên, vẻ mặt ra điều ta đã sớm đoán được, Phó Du
Nhiên khẽ cắn môi, trước tiên nhẫn nhịn đã, có chuyện gì chờ trở về nói sau.
Tề Diệc Bắc hiển nhiên tiếp nhận được sóng điện não siêu cấp của Phó Du
Nhiên, quay sang Lâm Hi Nguyệt nhe răng cười, "Hi Nguyệt, chúng ta đi về
thôi."
Lâm Hi Nguyệt cùng vài tên sơn tặc như gặp quỷ, suýt chút nữa từ trên lưng
lừa ngã xuống, trong đó một tên sơn tặc dáng người cao gầy vội la lên:
"Trại chủ, người không sao chứ?"
Tề Diệc Bắc không hiểu điều gì, phản ứng chậm chạp, Phó Du Nhiên ở bên cười
như không nói: "Khí Nha, yên tâm đi, trại chủ các ngươi không có việc
gì."
Thiếu niên tên Khí Nha kia nhìn chằm chằm vào con dê béo số một trước mặt,
khẽ nhíu mày. Mới chỉ có vài canh giờ không thấy, tại sao trại chủ lại đem tên
gọi huynh đệ trong trại nói cho người vốn không quen biết? Còn biểu hiện của
trại chủ vừa rồi, hay là chân tướng sự việc như lời đại tỷ Hi Nguyệt vừa nói?
Trại chủ nhìn thấy bộ dạng tuấn tú của người này, nên đã động lòng với hắn sao?
Nghĩ đến đây, Khí Nha nhìn về phía "dê béo số một", ánh mắt thêm vài
phần địch ý.
Phó Du Nhiên cảm nhận được Khí Nha bất mãn đối với "Chính mình"
không khỏi có chút nghi hoặc, chẳng lẽ tên bị thịt kia đã vô ý đắc tội với hắn?
Không đúng a, từ lúc dê béo sa lưới, chính nàng theo dõi toàn bộ quá trình đó,
cũng không phát hiện ra chỗ nào sai cả.
" Khí Nha? Có phải 'Ta' đã đắc tội với ngươi không? Nếu có, ta thực
xin lỗi."
Khí Nha là đứa trẻ mười lăm năm trước Cốt ca nhặt được ở trong rừng, trong
sơn trại cũng chỉ có Khí Nha tuổi xấp xỉ với Phó Du Nhiên, hai người chơi thân
cùng nhau, rồi thành tri kỷ, Phó Du Nhiên cũng không muốn mấy ngày tới đây nói
chuyện không thoải mái với hắn.
Nàng ở một bên áy này, thì bên này Tề Diệc Bắc tức sôi người, hắn từ nhỏ
đến lớn chưa từng ăn nói khép nép tạ tội với người khác như vậy, hôm nay lại bị
một tên tiểu tử chiếm tiện nghi, bản thân hắn chẳng bao giờ trêu chọc gì tiểu
tử đó, dựa vào cái gì ngươi đối với thân xác ta... bày ra sắc mặt ấy?
Khí Nha một mặt không thèm để ý tới lời chủ động tạ lỗi của dê béo, mặt
khác lại cảm nhận được trên người trại chủ tỏa ra từng đợt hàn ý, càng thêm tin
chắc vào ý nghĩ của chính mình, trong lòng thêm buồn bực. Nhìn bộ dáng trại chủ
vốn không sợ trời cũng chẳng sợ đất, nhưng về phương diện khác lại có chút ngây
thơ, hôm nay xem thái độ của trại chủ đối với tên tiểu bạch kiểm này, tám chín
phần là đã bị dụ dỗ ăn cơm nhão!
Khí Nha hiển nhiên không chú ý, "Tề Diệc Bắc" đã từ dê béo, biến
thành tiểu bạch kiểm, lại từ tiểu bạch kiểm, chuyển hóa thành cơm nhão.
Chỉ đáng thương cho Phó Du Nhiên tạm thời bị đột biến gien, từ đầu đến cuối
vẫn không rõ địch ý phát ra càng ngày càng đậm trên người Khí Nha xuất phát từ
chỗ nào.
Tề Diệc Bắc lúc này cũng ý thức được có thể mọi người ở đây vẫn chưa thích
ứng được giọng nói mềm mại dịu dàng, hắn đề cao âm thanh gấp hai lần, cao giọng
quát:
"Mang theo dê béo, ách... Chúng ta hồi trại!"
Lời vừa nói ra mặc dù mọi người thấy kì quái, nhưng cuối cùng trại chủ cũng
đã khôi phục được phong thái trước đây, nên cũng không nghĩ nhiều. Khí Nha lập
tức nhảy xuống lừa, đem tên tiểu bạch kiểm không vừa mắt kia lôi khỏi ngựa,
không khỏi trói thật chặt.