Cực Phẩm Thái Tử Phi

Chương 117: Chương 117: Một nửa vui mừng




Sau đây là tất cả biểu hiện của mọi người sau khi Nguyệt Hoa nói xong cái tin động trời kia.

Khuôn mặt của Yến Bội Nhược thoạt đỏ thoạt trắng, cuối cùng căm giận hừ một tiếng rồi quay đầu đi.

Miệng Hoàng hậu khẽ nhếch lên, giống như chưa thể tiêu hóa hết những lời này, sững sờ mở trừng hai mắt rồi từ từ xoay đầu lại, "Diệc nhi?" Trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc.

Ngay cả Tiết Huyên Ninh luôn làm ra vẻ bình thản cũng ngẩng phắt đầu lên, hơi kinh ngạc nhìn Tề Diệc Bắc.

Tề Diệc Bắc đã sớm đứng lên khỏi ghế, mắt mở to còn hơn mắt trâu, Phó Du Nhiên cũng kinh ngạc vội đứng bật dậy đi tới bên cạnh Tề Diệc Bắc kéo kéo tay áo của hắn, đợi hắn xoay người lại, vẻ mặt nàng cổ quái hỏi: "Đây . . . . . Chính là ‘kinh hỉ’ mà chàng dành cho ta sao?"

"Dĩ nhiên không phải!" Tề Diệc Bắc gấp gần chết, hắn nhìn qua Nguyệt Hoa, trong giọng nói tràn đầy phẫn nộ: "Cô nói vậy nói bạ! Kể từ khi ta hồi cung, ta không hề cùng với cô."

Vẻ mặt Nguyệt Hoa buồn bã, rũ mắt xuống lớn tiếng nói: "Sau khi Thái tử điện hạ đại hôn liền đối với chúng nô tỳ như người xa lạ, giờ ngay cả chuyện đã phát sinh trước mắt mà người cũng không dám thừa nhận sao? Điện hạ lại sợ Thái tử phi đến mức này ư?"

"Câm miệng!" Hoàng hậu trầm mặt xuống, ánh mắt lại liếc qua Phó Du Nhiên.

Sắc mặt Tề Diệc Bắc đã trở nên rất khó coi, hắn nói với Nguyệt Hoa: "Ban đầu để cho cô lựa chọn, nếu cô đã không muốn xuất cung thì cứ nói thẳng ra, cần gì giả vờ đồng ý rồi đến giờ lại dùng thủ đoạn này để nuốt lời."

"Điện hạ!" Nguyệt Hoa run rẩy nói: "Lúc ấy nếu nô tỳ không đáp ứng sẽ khiến Điện hạ hoàn toàn mất đi hảo cảm với nô tỳ, chuyện này. . . . . . Chuyện này Nguyệt Hoa làm sao tiếp nhận nổi!"

Tiết Huyên Ninh đang ngồi một bên uống nước trà chợt bị sặc một cái, chẳng biết tại sao, hôm nay nàng có vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều so với bình thường, mặc kệ Hoàng hậu đang ở đây, nàng mở miệng nói: "Lựa chọn xuất cung hay không đều là tự nguyện, ban đầu Thái tử điện hạ đã nói rõ ràng, hoặc là xuất cung tiếp tục cuộc sống mà bản thân mong muốn, hoặc là tiếp tục ở lại trong cung giữ một danh phận, rõ ràng cô đã đồng ý xuất cung giờ lại muốn ở lại, thay đổi thất thường như thế hẳng lẽ không phải khiến người ta xa cách cô à?"

"Cô nói ai thay đổi thất thường chứ!" Nguyệt Hoa hét to, khuôn mặt nhăn nhó đến khó coi.

Tiết Huyên Ninh giật mình khiến bàn tay bưng ly trà khẽ run, nàng giương mắt liếc nhìn Nguyệt Hoa, bật cười nói: "Làm gì kích động quá vậy, cẩn thận con của cô kìa."

Phó Du Nhiên nghe những lời này xong mới hiểu được sự 'Kinh hỉ' mà Tề Diệc Bắc muốn cho nàng là cái gì, nàng nhìn Tề Diệc Bắc, trong mắt có chút cảm động, hắn thấy nàng hâm mộ việc Tề Thụy Nam có thể vì Lâm Hi Nguyệt tiễn bước hết các cơ thiếp mà học theo sao? Hắn là Thái tử, mấy vị ở đây đều đã được phong làm Lương Đệ, Lương Viện, hơn nữa người nhà đều là những quan viên quyền cao chức trọng trong triều, muốn tiễn bước họ đi tất nhiên không hề đơn giản giống như Tề Thụy Nam được.

Chỉ là. . . . . . Trước mắt hiển nhiên còn một chuyện "Kinh hỉ" hơn đang chờ nàng, Phó Du Nhiên vội đè xuống cảm động trong lòng, nàng không biết bây giờ nên vui mừng hay nên mất hứng, "Chuyện này. . . . . . Có phải xảy ra vào hôm mưa sao băng không?"

Nguyệt Hoa đứng thẳng lưng, "Năm ngoái có một đêm trời giáng sao băng, Thái tử điện hạ có qua chỗ nô tỳ để cùng nhau thưởng thức sao băng, trong bữa tiệc. . . . . . Liền. . . . . ." Nàng ta hít một hơi để lấy bình tĩnh, "Thái tử nói với Nguyệt Hoa chuyện xuất cung nhưng lúc đó Nguyệt Hoa vẫn chưa xác định được, cho nên Nguyệt Hoa không dám lộ ra, nhưng hôm nay. . . . . ."

Đêm sao băng. Cả người Phó Du Nhiên dần dần dựa vào trên ghế, đêm hôm đó đích xác là Tề Diệc Bắc đi đến chỗ Nguyệt Hoa. Thấy dáng vẻ Phó Du Nhiên nửa tin nửa ngờ, Tề Diệc Bắc vô cùng gấp gáp trầm giọng nói: "Nguyệt Hoa, đêm hôm đó là cô cho người đến báo là mình bị ốm, ta mới đi thăm cô, lại bị cô giữ lại cùng nhau thưởng thức sao băng, rồi sau đó ta liền rời đi, ta thân cận với cô khi nào?"

Nguyệt Hoa nước mắt như mưa nói: "Điện hạ sao có thể vô tình như vậy, người không chịu thừa nhận chuyện xảy ra đêm đó sao?"

Phó Du Nhiên lườm Tề Diệc Bắc một cái, thản nhiên nói: "Cô nói rõ một chút xem, hôm đó Thái tử điện hạ đã làm gì."

Khi Phó Du Nhiên nói ra những lời này, Tề Diệc Bắc vội kêu lên: "Du Nhiên, ta không có. . . . . ."

Phó Du Nhiên làm như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào Nguyệt Hoa.

"Ngày ấy. . . . . ." Nguyệt Hoa cắn cắn môi dưới, "Đêm hôm đó, sau khi Thái tử điện hạ đến, chúng ta vừa uống rượu vừa ngắm sao băng, qua giờ tý thì thấy Điện hạ hơi có men say, ta liền dìu ngài ấy vào trong nhà nghỉ ngơi, rồi sau đó ngài ấy liền. . . . . . Ngài ấy ôm lấy ta, sau đó chính là một đêm xuân."

Hoàng hậu nhíu nhíu mày liếc qua Tề Diệc Bắc, trong khẩu khí hơi nghiêm nghị, "Diệc nhi, con biết phụ hoàng con cũng không tán thành chuyện để các phi tử xuất cung, ban đầu là con thề thốt rằng sau đại hôn con không hề chạm đến họ, ta quý trọng phần tình vững hơn vàng của con và Du Nhiên nên mới cưỡng cầu Hoàng thượng đồng ý, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, con bảo ta nên ăn nói thế nào với phụ hoàng của con đây?"

Tề Diệc Bắc cực kỳ tức giận vỗ lên mặt bàn, "Nguyệt Hoa, quả thực đêm đó ta ở lại chỗ của cô nghỉ ngơi một lát, nhưng trước sau không quá nửa canh giờ ta liền rời đi, nếu như chuyện đúng như như lời cô nói thì sao ta lại hoàn toàn không có chút ấn tượng?"

"Điện hạ!" Nguyệt Hoa chợt ngẩng đầu, "Điện hạ phủ nhận chuyện này vậy thì đứa bé trong bụng Nguyệt Hoa từ đâu mà có?"

"Tốt lắm, không cần nói nữa." Hoàng hậu thờ ơ mở miệng, "Truyền thái y."

Tiết Huyên Ninh đứng dậy đi tới bên cửa giao phó một tiếng với cung nhân bên ngoài rồi sau đó trở lại, Hoàng hậu không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, vẻ mặt có chút tối tăm, trên mặt mơ hồ hiện ra vẻ thất vọng.

Nhìn vẻ mặt Tề Diệc Bắc vừa vội vừa giận, Phó Du Nhiên rũ mắt xuống, vỗ nhẹ nhẹ tay của hắn, "Ta không ngờ chàng sẽ vì ta mà làm như vậy, chỉ cần phần tâm ý này của chàng là ta đã hết sức thỏa mãn, Nguyệt Hoa là Lương viện của chàng, chàng cùng với nàng ta cũng không có gì sai cả, coi như chàng làm lúc tỉnh táo thì ta cũng sẽ không trách chàng, huống chi còn là lúc chàng say rượu, bất kể lời Nguyệt Hoa nói là thật hay giả, nếu nàng ta không muốn xuất cung thì cũng không nên cưỡng cầu."

Nghe Phó Du Nhiên nói như vậy, Tề Diệc Bắc yên tâm không ít, nhưng những lời Nguyệt Hoa nói thì hắn hoàn toàn không tin, coi như hắn say đến lợi hại hơn nữa cũng không thể không biết gì, chỉ là hôm đó cũng hơi kỳ lạ, hắn đang vội rời đi thì sao có thể uống nhiều rượu được, chỉ mới uống hai chén liền hỗn loạn, nghĩ tới đây trong lòng hắn liền lạnh lẽo, chẳng lẽ Nguyệt Hoa đã bỏ thêm thứ gì vào trong rượu?

Mấy người trong điện đều tự theo đuổi tâm tư của mình nên nhất thời trong đại điện yên phăng phắc, đang lúc này thì Thái y tới.

Thái y giúp Nguyệt Hoa chẩn mạch, lại nhìn không khí nặng nề trong điện cũng ngửi được sự không bình thường, không dám báo tin mừng như bình thường mà là quỳ xuống nhẹ giọng nói: "Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ, Nguyệt Hoa Lương viện đã có thai ba tháng rồi ạ."

Nghe thái y nói xong, Phó Du Nhiên nở nụ cười cứng nhắc, bàn tay đang đặt trên đùi không tự chủ nắm lại thành quyền, Tề Diệc Bắc nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng, hắn rất muốn nói là hắn oan uổng, nhưng . . . . . . Sự thật bày ngay trước mắt, ngay cả chính hắn cũng không dám khẳng định đêm hôm đó rốt cuộc có xảy ra chuyện gì không.

Thái tử có con, Hoàng hậu cũng rất vui mừng, khoát khoát tay cho Thái y lui khỏi điện xong bà đứng lên noi: "Chuyện đưa họ xuất cung dừng lại ở đây thôi."

"Mẫu hậu!" Tề Diệc Bắc cũng đi theo, bước chân Hoàng hậu thoáng dừng lại, "Diệc nhi, ta rất vui khi con đối xử tốt với Du Nhiên như vậy, chỉ là việc đã đến nước này thì con không cần nhiều lời nữa"

"Hoàng hậu nương nương."

Hoàng hậu vừa đi tới cửa điện thì Tiết Huyên Ninh cũng vội đứng dậy, "Xin Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ thực hiện việc đã cam kết ạ."

Hoàng hậu xoay người, khó hiểu nhìn Tiết Huyên Ninh, "Ngươi nên hiểu, lần này xuất cung, cho dù có an bài thích đáng cho các ngươi thì danh tiết cũng xem như đã bị hỏng, coi như tương lai tìm được người chồng lương thiện thì cũng phải thay tên đổi họ mới được yên ổn cả đời, vì sao không ở lại trong cung, đợi tương lai Thái tử lên ngôi, các ngươi được sắc phong làm phi, cẩm y ngọc thực trôi qua một đời?"

Tiết Huyên Ninh nhún người quỳ xuống, "Huyên Ninh nguyện ý xuất cung."

Hoàng hậu nhìn chằm chằm vào nàng, "Ngươi. . . . . ."

"Nương nương, " Tiết Huyên Ninh nói: "Huyên Ninh đã là người có chồng nên tất nhiên sẽ không có hai lòng, nhưng giờ chuyện này là Thái tử đề cập trước nên không tính là Huyên Ninh không tuân thủ nữ tắc, vào cung một thời gian, Huyên Ninh thấy được rõ ràng Thái tử và Thái tử phi lưỡng tình tương duyệt, cho dù chúng nô tỳ có ở lại cũng chỉ là giữ được một danh phận, năm tháng sau này dài đằng đẵng, Huyên Ninh không muốn cô tịch một đời."

Hoàng hậu ngây ngẩn một hồi mới khẽ gật đầu, "Ngươi xem ra cũng đã nhận biết được, ta cũng sớm biết ngươi là một người thông minh."

Tiết Huyên Ninh ngẩng đầu lên, "Hôm nay Huyên Ninh rất vất vả mới thuyết phục được phụ thân lén thay Huyên Ninh tìm một giai ngẫu tốt, nương nương sao có thể nói mà không làm."

Hoàng hậu than nhẹ một tiếng, "Nghe mẫu thân ngươi nói là công tử của Nghiệp tướng quân?"

"Vâng" Tiết Huyên Ninh cười cười, "Sau khi xuất cung, Huyên Ninh sẽ đến Ngụy quốc để bí mật kết hôn với Ngiệp Anh, lại dùng thân phận Nhị tiểu thư Tiết gia quay về Đại Tấn, cùng phu quân phòng thủ biên quan."

Hoàng hậu hơi trầm ngâm xong lại than một tiếng, "Thôi, tùy ngươi. Yến Lương đệ thì sao?"

Yến Bội Nhược chần chờ đứng dậy, nhìn qua Nguyệt Hoa, lại nhìn sang Tề Diệc Bắc, Tiết Huyên Ninh chỉ cười nhạt, Yến Bội Nhược giống như không tình nguyện, cuối cùng cũng quỳ xuống, "Bội Nhược cũng nguyện xuất cung."

Hoàng hậu gật đầu một cái, không có nói gì nữa liền xoay người rời đi.

Tiết Huyên Ninh đỡ Yến Bội Nhược đứng dậy, cười nói: "Muội muội cũng đừng nên dao động không chắc như vậy, bị người ta lạnh nhạt lâu như vậy còn chưa nếm đủ mùi vị bị xem thường sao? Coi như tạm thời ở lại cũng sẽ chỉ khiến sự áy náy của Thái tử đối với Thái tử phi càng sâu hơn mà thôi, muốn dùng một đứa bé để trói chặt lòng của nam nhân, đúng là ngu xuẩn đến cực điểm."

Nguyệt Hoa nghe vậy mặt biến sắc vội đứng dậy, "Cô . . . . ."

Tiết Huyên Ninh ngược lại hoàn toàn buông lỏng, cười nhạt với Nguyệt Hoa, "Nếu như cô chỉ muốn không lo cơm áo sống qua hết kiếp này, tin tưởng dù không có đứa bé này thì Thái tử điện hạ cũng sẽ không để ý phải nuôi cơm thêm một người nhàn rỗi đâu."

Nghe được lời này, Yến Bội Nhược vốn vẫn còn một chút do dự cũng nhanh chóng quét sạch, nàng quay đầu lại nhìn chằm chằm Tề Diệc Bắc, nhưng trong miệng vẫn đang cùng Tiết Huyên Ninh nói chuyện, "Không sai, ta đã sớm biết Thái tử điện hạ có coi trọng ta hơn nữa cũng chỉ là vì ta có dung mạo và dáng dấp có mấy phần giống với Cố Khuynh Thành thôi, hôm nay ngay cả Cố Khuynh Thành mà ngài ấy cũng có thể buông tay, vậy ta sẽ thế nào? Không bằng tranh thủ thời gian rút chân ra, cách xa Hoàng cung."

"Đúng là như thế."

Tiết Huyên Ninh và Yến bội Nhược bèn nhìn nhau cười, tuy trong vui vẻ vẫn bao hàm chút khổ sở nhưng lại nhiều hơn một phần nhẹ nhõm tự tại, hai người này đã từng kẻ địch, đã từng tổn thương lẫn nhau, cũng đã từng kết làm đồng minh, hôm nay lại nhất trí làm ra lựa chọn buông tay.

Phó Du Nhiên đứng dậy, quét mắt nhìn Nguyệt Hoa và Tề Diệc Bắc, lại nhìn về phía Tiết Huyên Ninh, "Quyết định như vậy không hối hận sao?"

Tiết Huyên Ninh cười nói: "Đây chính là sự kinh hỉ mà Thái tử mang đến cho Thái tử phi, không phải cũng là dành cho chúng ta hay sao? Ai chưa vào hoàng cung thì mỗi ngày đều khát vọng vì nó duy mỹ xa hoa, sau khi vào vào mới biết được một nữ nhân, không thể chỉ sống dựa vào quyền thế và tranh đấu, một nử tử giống như ta nên đáng giá được phu quân quý trọng cả đời, chứ không phải suốt cả đời phải sống trong cô quạnh."

Bộ dáng tự tin của nàng ta khiến Phó Du Nhiên cười thầm, bất kỳ nữ nhân nào cũng mơ ước mình được thật lòng đối đãi, cũng không có bất kỳ một nữ nhân nào nguyện ý cùng người khác hầu chung một phu quân, Tiết Huyên Ninh nói rất đúng, một nữ tử cao quý mà có tài hoa như nàng ta, xác thực đáng giá được người quý trọng cả đời mà không phải là từ tư già đi trong tranh đấu.

Như thế xem ra, điều ngạc nhiên này cũng chỉ hoàn thành được một nửa, chỉ là. . . . . .

"Nghe nói dung mạo của vị Nghiệp tướng quân này khiến người khác phải kinh ngạc, vậy công tử của ông ấy tất nhiên cũng không đẹp hơn bao nhiêu." Phó Du Nhiên nói thật, "Cô không ngại chịu uất ức sao?"

"Tuy Nghiệp Anh không xinh đẹp tuyệt trần như Thái tử, chỉ là. . . . . ." Tiết Huyên Ninh cười tủm tỉm "Có lẽ là mắt thẩm mỹ của Huyên Ninh khác người, nam nhân như vậy mới gọi là nam tử khí khái, hắn và Nghiệp lão tướng quân phụ tử đồng tâm, bảo vệ quốc gia, trong mắt của ta. . . . . . Thực là so với gối thêu hoa thì mạnh hơn vạn lần."

"Gối thêu hoa" chỉ ai thì không cần nói cũng biết, trên mặt Tề Diệc Bắc thoáng qua một chút mất tự nhiên, nhưng chuyện này là hắn không hợp đạo lý trước, vô cớ bảo họ rời đi, họ có thể đồng ý đã là ngoài dự đoán, vậy nên hắn sẽ bỏ qua mấy câu miệng lưỡi lợi hại này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.