Tề Diệc Bắc im lặng một hồi mới nói: "Tình trạng của nàng bây giờ không thích hợp để đi xa."
"Không việc gì, thái y nói đứa bé đã ổn định, không khó chịu giống lúc đầu, ban đầu chúng ta cũng không phải là một đường bôn ba mới về đến Vân kinh sao? Nên bây giờ lại càng không có chuyện gì đâu."
Tề Diệc Bắc vẫn không đồng ý, "Tại sao muốn trở về?"
"Chàng không muốn cho phụ hoàng gặp mặt tôn tử sao?"
Tề Diệc Bắc nhìn nàng, "Nàng sợ Tề Thụy Nam thật sự sẽ tạo phản?"
Phó Du Nhiên lắc đầu, "Phụ hoàng còn đang cực kì khỏe mạnh tại vị, lúc này quốc thái dân an, vạn người yên ấm, Tề Thụy Nam sẽ không ngu ngốc như vậy chứ?"
"Nói vậy là nàng không tin lời Lăng Sơ Hạ nói?"
"Rất kì quái, nàng ta biết rất rõ ràng lúc nào sẽ có chuyện xảy ra, nhưng khi chuyện xảy ra thì chẳng giống lời nàng ta nói chút nào cả."
Về điểm này thì Tề Diệc Bắc cũng nghĩ không thông, Phó Du Nhiên lại nói: "Ra ngoài lâu như vậy chắc hẳn chàng cũng rất muốn trở về chứ? Trở về thăm phụ hoàng cùng mẫu hậu."
"Lệ Trạch sẽ không đồng ý."
"Ta là Hoàng thượng nên ông ta phải đồng ý, ông ta không đồng ý ta liền treo ấn từ chức."
Tề Diệc Bắc nhìn chằm chằm nàng hồi lâu mới chợt bật cười, "Có phải nàng đã sớm nghĩ đến chuyện này?"
"Dù sao nhiệm vụ chủ yếu của ta là bình loạn, hiện tại dẹp loạn xong cả rồi." Phó Du Nhiên hơi cong môi nói: "Chờ chúng ta vào đến đất Tấn, ai còn để ý đến ông ta nữa."
"Nhưng. . . . . ." Tề Diệc Bắc hơi lo nói: "Nơi này dù sao cũng là quê quán của nàng, còn có. . . . . ."
"Còn có?" Phó Du Nhiên cười híp mắt nhìn hắn, "Còn có cái gì?"
Tề Diệc Bắc rũ mắt xuống, "Nàng cũng không lo lắng lời Lăng Sơ Hạ nói là Bạc phi sẽ qua đời vào mùa thu sao?"
Phó Du Nhiên nhìn vào ánh mắt của Tề Diệc Bắc, "Lệ Trạch chuẩn bị xong lăng mộ của mẹ ta rồi hả?"
Tề Diệc Bắc sững sờ, cái gì gọi là "Chuẩn bị" ? Chẳng lẽ. . . . . .
Phó Du Nhiên không để ý đến sự kinh ngạc của hắn, "Mẹ ta sẽ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của ta giống như lời Lăng Sơ Hạ nói sao?"
''Du Nhiên. . . . . ."
Phó Du Nhiên nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật dài, "Thật ra thì chắc chàng cũng đã nghĩ đến đúng không? Bạc phi bà ấy. . . . . . Chính là mẹ của ta."
Tề Diệc Bắc cả kinh lập tức ngồi dậy, sững sờ nhìn nàng.
Phó Du Nhiên khẽ nhắm hai mắt, tiếp tục nói: "Mẹ ta chưa có chết, bởi vì bà tham luyến vinh hoa nên mới rời khỏi chồng và con gái, trở lại bên cạnh một nam nhân khác. Giàu sang cả đời, cũng đau khổ cả đời, thì ra là bà cũng không giống như là người máu lạnh vô tình."
"Nàng. . . . . . Là Bạc phi nói với nàng sao?"
Phó Du Nhiên lắc đầu, một giọt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống gò má, "Ta có một cái hộp mà mẹ lưu lại cho ta, ta còn cất ở trong rương, mà ở chỗ của bà ấy lại có Kim Ấn của Thái tử phi."
"Chỉ bằng cái này? Có lẽ là. . . . . . Mẹ nàng trước khi lâm chung giao cho bà ấy."
Phó Du Nhiên mở mắt, "Lúc rời khỏi Đại Tấn thì Sơn ca có nói không nghĩ gặp lại được một người, người là ai? Lệ Trạch cố ý trì hoãn ngày giờ, không mang ta đến bái tế mộ của mẹ là tại sao? Mỗi khi bà ấy nghe chuyện tình nào liên quan đến cha ta cũng sẽ có vẻ đặc biệt kích động, biết là cha ta để cho ta trở về Sở thì tâm bệnh của bà phát tác, là tại sao? Bà ấy đối với ta. . . . . . Đây nhất định là thái độ không nên có của một người dì. Còn có. . . . . ." Nói đến đây, Phó Du Nhiên than một tiếng, "Ta bảo Khí Nha đến nguyên quán của nhà ngoại để điều tra nghe ngóng, ông ngoại ta . . . . . . Chỉ có một người con gái."
Khó trách. Tề Diệc Bắc đã nói những ngày qua sao không thấy mặt mũi tiểu tử kia đâu. Thì ra là đi làm nhiệm vụ. Chỉ là thái độ của Phó Du Nhiên rất kì quái, theo lí thuyết nàng đã sớm hoài nghi, sau lại biết được chân tướng sự tình thì phải nên nổi trận lôi đình mới đúng chứ, cớ sao mỗi ngày đều dính cùng một chỗ với Bạc phi chứ?
Phó Du Nhiên nhìn thấu nghi ngờ Tề Diệc Bắc nên chỉ cười khổ một tiếng, "Ta chỉ muốn thể nghiệm cái cảm giác có mẹ thôi, cũng không tệ."
"Nàng tha thứ cho bà ấy sao?"
Phó Du Nhiên lắc đầu, "Mỗi ngày nhìn thấy bà ấy ta đều ép buộc mình phải quên đi hoài nghi với bà, đến bây giờ sự thật bày ra trước mắt thì ta cũng không thể ép buộc mình làm bộ như không biết, huống chi ta cũng không biết sau này nên để con của mình đối mặt với bà ấy như thế nào nữa."
"Vì điều này nên nàng mới muốn trở về Đại Tấn?"
Phó Du Nhiên không nói lời nào, Tề Diệc Bắc cau mày, "Nàng đây là đang trốn tránh."
"Ta chỉ không muốn để cho mình hận bà ấy." Phó Du Nhiên nhắm mắt lại muốn che giấu nước mắt trong mắt, "Có lẽ có một ngày, có lẽ. . . . . ."
Có lẽ cái gì thì nàng không có nói. Đại khái ngay cả chính nàng cũng không tin tưởng mình có một ngày nào đó sẽ tha thứ cho người mẹ đã nhẫn tâm vứt bỏ mình.
"Được, chúng ta trở về." Tề Diệc Bắc nói xong câu đó liền im lặng ôm chặt lấy Phó Du Nhiên, hôn nàng, cùng nàng chìm vào giấc ngủ.
Hoàng đế lên đường chính là việc đại sự, nhất là Hoàng đế còn phải đi đến một quốc gia khác nên càng không thể coi như không quan trọng. Lệ Trạch đã dùng hết tất cả thủ đoạn, thậm chí chủ ý từ quan cũng đã nói ra luôn nhưng ý Phó Du Nhiên đã quyết, nhất định phải đi Đại Tấn, nếu ông mà không đồng ý thì ngôi vị Hoàng đế này ta liền không làm nữa.
Hai người giằng co chừng mấy ngày, Lệ Trạch cáo ốm không lên triều, Phó Du Nhiên lại càng không lộ mặt, cuối cùng vẫn là Lệ lão đầu còn có chút lòng trách nhiệm đành phải khuất phục, nhưng vẫn phải không buông tha cho việc thương lượng. Đi cũng được nhưng để sanh xong đứa bé rồi đi, thì ra ông ta cũng sợ Phó Du Nhiên một đi không trở lại nữa.
Phó Du Nhiên cũng không tán thành lời nói của ông ta, ưỡn bụng chỉ huy Tiểu An Tử thu dọn đồ đạc, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng nóng ruột vội vã của lão đầu thì cũng có chút không đành lòng, liền an ủi lão rằng ta chỉ trở về xem một chút, thời gian dài như vậy, cha mẹ chồng cũng nhớ con trai rồi nên nếu còn không trở về, sợ rằng sẽ mang đến phiền toái cho nước Sở.
Lệ Trạch nghe vậy lập tức cảm thấy hối hận, ban đầu làm sao lại có thể đồng ý chuyện của Hoàng phu vậy? Lúc này lại sinh ra phiền toái, bảo Tề Diệc Bắc trở về một mình? Phó Du Nhiên tuyệt đối sẽ không đồng ý, hay là nhờ đến Mặc Yến Thần, hắn cùng Lệ Trạch nguyên cũng có giao tình, lần này tới Sở hai người càng thêm nói đến hăng say, thắt chặt thêm tình cảm, Mặc Yến Thần liền len lén tặng cho Lệ Trạch một cái túi gấm, bảo ông ta lúc nào bí quá thì mở túi ra, bảo đảm Phó Du Nhiên có thể trở lại đúng hạn.
Là bất đắc dĩ, vạn bất đắc dĩ, Lệ lão đầu nước mắt nước mũi tùm lum tiễn Phó Du Nhiên lên xe, ước chừng dặn dò một canh giờ rồi mà vẫn chưa chịu buông tay.
Phó Du Nhiên đang nóng lòng trở về nên tuy bày tỏ đồng tình đối với lão đầu này nhưng tuyệt không thể thay đổi quyết định. Mãi đến lúc xa giá muốn khởi hành thì Phó Du Nhiên đột nhiên phân phó dừng xe, sau đó được người đỡ xuống khỏi xe ngựa đi đến chỗ Lệ Trạch.
Lệ Trạch mừng rỡ, cho là Phó Du Nhiên đổi chủ ý bèn vội vàng tiến lên, nhưng Phó Du Nhiên lại lướt qua người ông ta đi lên phía trước, Lệ Trạch quay đầu lại nhìn lên thì thấy Bạc phi đang đứng ở nơi đó.
Bạc phi đứng tại chỗ chần chừ một hồi, vốn định quay đầu lại coi như không nhìn thấy Phó Du Nhiên nhưng rồi lại lừng khừng, thôi thôi, gặp lại một lần càng làm cho người ta luyến tiếc không thôi.
Cùng Phó Du Nhiên chung đụng một thời gian dài như vậy nhưng bà vẫn luôn nơm nớp lo sợ, một mặt hi vọng có thể bù đắp cho Phó Du Nhiên, một mặt lại sợ Phó Du Nhiên biết thân phận chân chính của mình. Chuyện Phó Du Nhiên muốn vào Đại Tấn cũng không thương lượng cùng với bà, mấy ngày nay cũng không hề gặp qua bà, trong lòng Bạc phi đã mơ hồ có chút dự cảm, rốt cuộc không nhịn được tìm đến Tề Diệc Bắc để chứng thực, Tề Diệc Bắc cũng không có cố ý che dấu cái gì, thuật lại nguyên văn lời nói của Phó Du Nhiên đêm hôm đó.
Giấy không gói được lửa, làm sai chuyện luôn luôn bị trừng phạt, tựa như ban đầu bà mang theo Kim Ấn Thái tử phi rời khỏi chồng và con gái của mình, hôm nay con gái của bà cũng muốn rời khỏi bà.
Phó Du Nhiên đi tới trước mặt bà thì dừng lại, nhìn chằm chằm vào bà một hồi lâu cũng không nói.
Mới mấy ngày ngắn ngủi mà khuôn mặt tinh xảo khỏe mạnh đã trở nên tiều tụy, thân thể càng thêm lộ ra vẻ đơn bạc. Vẫn là bộ quần áo tơ trắng, làn váy đón gió nhẹ bay, tựa như lúc nào cũng sẽ theo gió mà bay đi.
Bạc phi rũ mắt để tránh né ánh mắt của mình, nhẹ giọng dặn dò nàng phải chú ý thân thể, Phó Du Nhiên gật đầu đồng ý, giữa hai người lâm vào một hồi im lặng mệt mỏi.
Phó Du Nhiên nhìn bà rồi nói: "Dì không có lời gì muốn với ta sao?" Chữ ‘Dì’ được nhấn mạnh rất rõ ràng.
Đôi môi Bạc phi mấp máy nhưng không có ra tiếng, Phó Du Nhiên có chút thất vọng, thản nhiên nói: "Dì cũng bảo trọng." Nói xong liền xoay người đi.
"Du Nhiên."
Phó Du Nhiên khựng người nhưng không có quay đầu, chỉ nghe thấy giọng nói run rẩy của Bạc phi: "Du Nhiên. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Ta...ta thật xin lỗi con. . . . .."
Khiến một người ngay trước mặt con gái mình thừa nhận sai lầm của bản thân chắc hẳn rất khó khăn phải không? Tuy bà không nói ra sự thật nhưng đối với Phó Du Nhiên mà nói thì đó đã là một sự thừa nhận.
"Bà không hề có lỗi với ta," Phó Du Nhiên quay về đứng trước mặt bà, "Từ nhỏ ta có cha thương yêu, có Cốt ca cùng Sơn ca mến yêu, hiện tại ta cũng đã có chồng, có con, trừ một người nào đó thì ta không thiếu bất cứ thứ gì cả."
Bạc phi ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Phó Du Nhiên. Phó Du Nhiên mặt không thay đổi nhìn bà, "Cả đời bà chỉ có lỗi với một người thôi."
Cả người Bạc phi loạng choạng, nhếch miệng cười chua xót, gật đầu nói: "Đúng, ta có lỗi với ông ấy."
"Nhưng ông ấy lại chưa từng trách bà." Phó Du Nhiên cười khổ một tiếng, "Có lẽ ông ấy cũng bởi vì không thể cho bà một cuộc sống tốt hơn mà cảm thấy uất ức bà."
Nước mắt trải rộng trên gò má đẹp đẽ của Bạc phi, bà nhắm chặt hai mắt, khổ sở thì thầm: "Đừng nói nữa."
Phó Du Nhiên bình tĩnh đứng đó, nàng không chỉ một lần nghĩ tới tình cảnh bây giờ, nàng cho là nàng sẽ giận dữ lên án, nhưng cuối cùng cũng không có làm gì cả.
"Cha ta không trách bà, nhưng điều đó không có nghĩa là ta sẽ tha thứ cho bà."
Bạc phi gật đầu, "Con trách ta, hận ta cũng là việc đương nhiên."
Phó Du Nhiên thở dài, "Cho nên trước khi ta tha thứ cho bà thì bà không nên đi phiền cha ta, ta không muốn đế ông ấy sớm như vậy liền gặp được bà."
Lời nói của Phó Du Nhiên khiến ánh mắt Bạc phi vốn không còn sinh khí đột nhiên sáng vụt lên một chút, bà dùng ánh mắt chờ đợi thậm chí là khẩn cầu nhìn Phó Du Nhiên, hi vọng nàng có thể nói rõ ý tứ trong lời nói của mình.
Nhưng Phó Du Nhiên vẫn im lặng, nhìn bà một cái thật sâu rồi xoay người bước đi.
Bạc phi nhìn theo bóng lưng nàng, giống như dùng hết hơi sức toàn thân nên cả người loạng choạng, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đó. Cung nữ ở bên cạnh vội vàng đỡ bà nhưng Bạc phi lại không hề phát giác ra, đôi mắt vững vàng nhìn chằm chằm bóng lưng dần khuất dạng, từ đầu đến cuối Phó Du Nhiên đều không quay đầu lại, cho đến khi nàng lên xe chạy ra khỏi Hoàng Thành. Bạc phi mới hu hu một tiếng, giơ tay lên che mặt, nước mắt tuôn ra như suối, không có cách nào dừng lại được.
Bao nhiêu năm này bà ngay cả khóc cũng không thể khóc lớn tiếng, hiện tại bà không còn cố kỵ gì nữa, bao nhiêu xấu hổ, uất ức, hối hận. . . . . . Lòng chua xót bao nhiêu năm cùng nhau xông lên đầu, tiếng khóc thê lương dần dần biến thành gào thét, truyền khắp cả Hoàng cung.
Bà sai lầm rồi sao? Gia tộc Hoàng Phủ tuy là bình dân nhưng cũng có của cải phong phú, từ nhỏ đã không phải chịu khổ, cho đến khi được chọn làm Thái tử phi, trở thành kim chi ngọc điệp, nhưng đột nhiên có một ngày, tất cả những phú quý vinh hoa đều không còn nữa, đối mặt với mấy gian nhà cỏ, vại gạo trống không, rau quả nát bét, mấy con chuột thật lớn. . . . . . Còn có trượng phu cũng sống trong nhung lụa từ nhỏ nên tác phong vô cùng hào phóng, còn đứa con gái thơ dại, bà vĩnh viễn không quên được tình trạng quẫn bách khi chủ nợ đòi tới cửa, nhưng ngay cả như vậy thì trượng phu của bà vẫn không từ bỏ được tác phong hào phóng của mình, bà đã khóc, làm ầm ĩ lên, cuối cùng chỉ đổi lấy sự thỏa hiệp ngắn ngủi. Rồi sau đó tất cả lại trở về như cũ.
Minh Thái tử tìm được bọn họ rồi cho người đưa lên Kim Ấn Thái tử phi, để cho bà quyết định đi hay ở. Nếu như lúc ấy bà quả quyết cự tuyệt không chút do dự thì mọi chuyện sẽ như thế nào?
Muôn rồi, tất cả đều đã muộn, trước khi bà kịp hối hận thì bà đã ném đi tất cả, len lén trở lại nước Sở, trở lại bên cạnh một nam nhân khác.
Có một việc Lệ Trạch nói không sai, sau khi bà trở lại không lâu liền bệnh nặng một trận, gần như muốn lấy luôn tánh mạng của bà, bà cự tuyệt làm Thái tử phi, cho dù người nam nhân kia không hề quan tâm đến quá khứ của bà. Bà cự tuyệt làm Hoàng hậu, dù là người nam nhân kia vì vậy mà không lập hậu. Hai người nam nhân này đều yêu bà đến tận đáy lòng nhưng bà vẫn làm cho bọn họ thất vọng.
Cho nên khi bà còn sống nhất định tự mình yên phận. Trang phục của bà luôn luôn là áo tơ trắng, không tranh, không ghen tị, bà dùng thuốc khiến cho chính mình vĩnh viễn không thể sinh con, bởi vì bà đã không xứng với việc làm một người mẹ, tất cả tất cả, cũng xuất phát từ sự hối hận của bà.
Nhưng mà bây giờ. . . . . . Bà còn có thể chờ đợi sao?