"Ngươi thật sự muốn đưa hai huynh đệ sơn tặc của nàng ấy đến kinh thành sao?" Từ lúc rời khỏi Đông Cung, Mặc Vĩ Thiên không ngừng lảm nhảm, "Giờ cha ta đã về kinh, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chúng ta, không thể xảy ra bất cứ sai lầm nào trước lễ phong phi."
"Ta biết" Tề Diệc Bắc vừa đi vừa nói: "Với tính cách điên rồ của nàng ta, nếu không đáp ứng, chỉ sợ lại thêm rắc rối, bây giờ về bàn bạc với sư phụ rồi hãy nói..." Đột nhiên, hắn dừng lại, Mặc Vĩ Thiên theo sau không để ý đụng vào người.
"Ngươi làm gì..."
"Hoài vương."
Tề Diệc Bắc thốt lên hai chữ đã dập tắt sự bất mãn của Mặc Vĩ Thiên. Hắn ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, Hoài vương điện hạ một thân áo trắng kim quan từ xa đi tới, có vẻ như muốn đến Đông cung. Mặc Vĩ Thiên cười nói: "Xem ra trại chủ đã đối đãi với huynh đệ ngươi không tệ, nếu để Hoàng Thượng thấy, chắc ngài rất vui mừng."
Tề Diệc Bắc hừ nhẹ, "Đúng là cái tâm của Tư Mã Chiêu[1]."
Trong lúc hai người nói chuyện, Hoài vương đã tới gần, Mặc Vĩ Thiên cười nói: "Hoài vương điện hạ thần thanh khí sảng (hình dung con người tinh thần khoan khoái, tâm tình thư sướng), chắc hẳn gần đây có chuyện vui."
Tề Thụy Nam nói: "Mặc huynh cứ đùa, vị này chính là nghĩa muội của Mặc huynh Phó cô nương sao?"
Tề Diệc Bắc hạ mi nhẹ nhàng thi lễ, "Tiểu nữ ra mắt Hoài vương điện hạ."
Tề Thụy Nam cười nói: "Phó cô nương không cần khách khí, tiểu vương từ lâu đã nghe danh, nhưng không có duyên gặp mặt, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên như lời đồn đại."
"Đồn đại?"
"Đúng vậy, tất cả mọi người đều nói Phó cô nương điềm đạm như nước, khí chất như hoa, hôm nay vừa thấy, quả thực đúng vậy."
Mặc Vĩ Thiên muốn phì cười, trêu ghẹo nói: "Từ trước tới nay người tự xưng quân tử như Hoài vương mà miệng lưỡi trơn tru thế, đừng nói là ngài có ý với muội muội ta nhé?"
Tề Thụy Nam mỉm cười, chắp tay với Tề Diệc Bắc: "Phó cô nương xin đừng chê trách, lời đồn như thế, tiểu vương cũng chỉ ăn ngay nói thật mà thôi."
Tề Diệc Bắc hạ thấp người nói: "Hoài vương tình thâm ý trọng, đối với vương phi đã khuất nhớ mãi không quên, sao có thể như lời nghĩa huynh, Du Nhiên đâu dám có hy vọng xa vời này."
Tề Thụy Nam mỉm cười, lại nói: "Mặc huynh, nghe nói Mặc tiên sinh đã về kinh? Đúng là thế sao?" Hắn hỏi Mặc Vĩ Thiên, nhưng ánh mắt vẫn liếc về Tề Diệc Bắc. Mặc Vĩ Thiên cười xấu xa quay mặt sang một bên, giả bộ ngắm cảnh. Tề Diệc Bắc thầm mắng trong lòng, ngẩng đầu lên mỉm cười nói: "Hồi điện hạ, đúng là chúng thần cùng nghĩa phụ tiến cung."
"Ta đã mấy năm không gặp Mặc tiên sinh, hôm khác nhất định sẽ đến kính thăm."
Mặc Vĩ Thiên nói: "Chắc chắn rồi, khi đến nhớ mang nhiều vàng bạc châu ngọc, thư họa cổ một chút. Lần trước Hoài vương điện hạ tìm được bút tích gốc của Vương Chi, thực khiến tiểu đệ đại khai nhãn giới, không biết bây giờ có còn hay không?"
Tề Thụy Nam cười nói: "Trân phẩm tất nhiên là có thể gặp nhưng không thể cầu, tuy nhiên bảo vật phải gặp người biết thưởng thức. Ở chỗ tiểu vương có một bức Viễn Sơn Thu thủy đồ, nhất định hôm ấy sẽ dâng lên, xin Mặc tiên sinh biện giải thật giả." Dứt lời, hắn lại nói với Tề Diệc Bắc: "Ngày mai ta đã hẹn với mấy vị bằng hữu đi chơi thuyền, chẳng biết Phó cô nương có hứng thú đi không?"
Tề Diệc Bắc hơi trầm ngâm, "Du Nhiên không dám làm trái ý tốt của điện hạ, nhất định ngày mai sẽ đi cùng nghĩa huynh."
Tề Thụy Nam vui vẻ nói: "Thế thì tốt, ta phải đến thăm Thái tử điện hạ, không bồi nhị vị hàn huyên thêm được, mời!"
Tề Thụy Nam đi rồi, Mặc Vĩ Thiên nhìn chằm chằm Tề Diệc Bắc nói: "Ngươi thật sự muốn đi du thuyền cùng hắn?"
Tề Diệc Bắc cười nói: "Nếu Hoài vương điện hạ có tình ý với 'Phó Du Nhiên', tại sao chúng ta không thành toàn hắn? Đi nghe hắn nói linh tinh cũng tốt."
Mặc Vĩ Thiên cười to: "Không ngờ ngươi cũng có một ngày dùng mỹ nhân kế."
Tề Diệc Bắc giật giật khóe miệng, "Hoài vương định làm gì, trong lòng chúng ta đều rõ, cơ hội tốt như vậy hắn sao có thể bỏ qua. Tuy nhiên, trận này cuối cùng hắn vẫn thua."
Hai người thầm thì một lúc, hồi phủ chờ Mặc Yến Thần bàn bạc đối sách. Chúng ta trước tạm không nhắc tới, bây giờ nói về Phó Du Nhiên.
Sau khi đám Tề Diệc Bắc rời khỏi Đông cung, Phó Du Nhiên lâm vào gian đoạn tư tưởng hỗn loạn. Nàng không biết quyết định của mình là đúng hay sai, vì sở thích của mình, mà phải giải tán sơn trại, nếu để huynh đệ trong trại biết được, mọi người sẽ đau lòng đến mức nào. Nhưng nàng cũng rất lo lắng, các huynh đệ trong trại hiện giờ đều là trung niên, đến khi tuổi già sức yếu, sao có thể cướp bóc mà làm sơn tặc được? Nghĩ như vậy, việc giải tán sơn trại lại thấy hợp lý một chút, có lẽ như lời Tề Diệc Bắc nói , chỉ cần cuộc sống yên ổn, sẽ chẳng có ai muốn làm sơn tặc nữa.
Đúng lúc nàng đang miên man suy nghĩ, Vinh Thăng tiến vào bẩm báo, nói Hoài vương đã đến. Phó Du Nhiên cũng không có tâm trạng giả bệnh để làm nũng soái ca, ủ rũ đi tới. Tề Thụy Nam thấy Thái tử vẻ mặt nhợt nhạt đi ra, bước chân lảo đảo, Phó Du Nhiên khoát tay, "Ta không sao, mấy ngày nay vất vả cho Nhị ca rồi."
Tề Thụy Nam nói: "Thái tử vì thần mà bị thương, đương nhiên mỗi ngày thần phải tới thăm, làm sao đến mức vất vả chứ. Thần thấy sắc mặt Thái tử không tốt, hãy trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Phó Du Nhiên lắc đầu, "Ta đang có tâm sự."
Tề Thụy Nam mỉm cười, cũng không hỏi thêm, Phó Du Nhiên nói: "Trong sân có một tổ kiến, kiến bé kiến to cùng chung sống với nhau. Nhưng sáng nay, kiến đầu đàn lại bỏ tổ kiến mà đi, tổ kiến như rắn mất đầu, rối loạn vô cùng, ngươi nói xem, con kiến đầu đàn kia có phải không có lương tâm không?"
Tề Thụy Nam hơi kinh ngạc, "Thái tử vì việc này mà tâm tình không tốt?"
Phó Du Nhiên gật đầu, Tề Thụy Nam mỉm cười, nói: "Con người phải không ngừng vươn lên, loài kiến cũng thế. Con kiến đầu đàn rời đi đương nhiên là có nguyên nhân của nó, tổ kiến hỗn loạn do chưa thích ứng được, chờ một thời gian sau, tổ kiến đã quen dần, sẽ tự bắt đầu một cuộc sống mới. Trước đây chúng vì kiến đầu đàn mà bận rộn không ngừng, nay được tự do, không biết chừng chúng lại thêm phần vui sướng."
Không hiểu sao, nghe được lời nói của soái ca, tâm tình Phó Du Nhiên dần dần bình ổn, gật đầu nói: "Nghe nhị ca nói vậy, ta đã yên tâm hơn."
Trong mắt Tề Thụy Nam hiện lên một tia nghi hoặc, Thái tử trước đây tuy thông minh, nhưng đều do Hoàng hậu răn dạy. Hiện giờ thì khác, từ trong ánh mắt Thái tử có thể nhận ra, sự cô đơn và vui vẻ đều xuất phát từ thực lòng, thật sự sẽ có người vì một tổ kiến mà thương cảm như vậy? Nếu không phải, như vậy diễn xuất của Thái tử đã dày công tôi luyện đến mức không lộ ra ngoài .
Nghĩ vậy, Tề Thụy Nam ướm hỏi: "Mới vừa rồi thần đã gặp Mặc huynh và Phó cô nương, còn hẹn ngày mai cùng nhau du thuyền. Nếu thân thể Thái tử đã không còn lo ngại, người có muốn đến đó không?"
Hai mắt Phó Du Nhiên sáng lên, du thuyền? Lão Tề quả thực là người bạn chí cốt, biết thay nàng bồi dưỡng tình cảm vợ chồng, nàng cười nói: "Ta không đi, sợ sẽ quấy rầy hai người."
Tề Thụy Nam nói: "Chỉ là bằng hữu cùng đi du ngoạn, tại sao lại quấy rầy được?"
"Bằng hữu?" Phó Du Nhiên nhăn mặt: "Huynh cũng thật là, hẹn con gái đi du ngoạn còn đưa theo một đống bằng hữu làm gì? Cô nam quả nữ chung một thuyền, mới phát triển tình cảm."
"Thái tử cứ đùa, thần và Phó cô nương..."
"Đúng rồi, huynh vẫn chưa biết, nói một chút tin tức cho huynh nghe, " Phó Du Nhiên kéo cổ Tề Thụy Nam, khẽ nói vào tai hắn: "Mặc tiên sinh đã đề thân (đề nghị kết thông gia) với phụ hoàng, chờ ngày ta phong phi, phụ hoàng sẽ đem Phó cô nương gả cho huynh, để tổ chức hôn lễ cùng ta."
Tề Thụy Nam hoảng sợ, "Vì sao thần không biết? Hơn nữa vừa rồi Mặc huynh và Phó cô nương cũng không nhắc tới."
"Nữ nhân da mặt mỏng, sao có thể không biết xấu hổ mà đứng trước mặt huynh nói 'Ta muốn gả cho chàng' được?"
Tề Thụy Nam hơi hồ đồ, "Nhưng phụ hoàng rõ ràng vẫn muốn Phó cô nương tiến cung."
"Vốn định như vậy ." Phó Du Nhiên hăng hái nói: "Nhưng sau đó Phó cô nương không vui, nói chỉ ngưỡng mộ Hoài vương huynh, mà nay Mặc tiên sinh về kinh cũng là vì việc này."
"Thái tử nói thật sao?" Tề Thụy Nam vẫn hoài nghi.
"Thật hơn cả vàng ấy chứ!" Phó Du Nhiên vỗ vai, "Đến lúc đó huynh sẽ biết, ta tiết lộ cho huynh, để khi phụ hoàng chỉ hôn, huynh không quá hoảng sợ."
Tề Thụy Nam trầm ngâm im lặng, quả thực hắn đã từng có ý này để được Mặc Yến Thần ủng hộ, nhưng chẳng lẽ việc này chỉ đơn giản thế thôi ư?
Phó Du Nhiên thấy Tề Thụy Nam không nói, tưởng hắn không muốn cưới vợ, vội la lên: "Có phải huynh vẫn còn nhớ thương Vương phi đã khuất nên không muốn cưới?"
"Thần chỉ ... hơi ngạc nhiên, Phó cô nương dịu dàng đáng yêu, đương nhiên là hiền thê lương mẫu."
Phó Du Nhiên mừng rỡ, "Thế thì tốt, mấy hôm tới huynh không cần tiến cung thăm ta, chỉ cần chú tâm bồi dưỡng tình cảm vợ chồng, đến lúc huynh đệ chúng ta cưới vợ, sẽ lại là một giai thoại."
Tề Thụy Nam từ đầu tới cuối vẫn không hiểu được vì sao Thái tử điện hạ lại vui vẻ đến thế, trong lúc nghi hoặc đã bị Thái tử lôi ra cửa, dặn dò lập tức trở về chuẩn bị thật tốt việc du thuyền, mãi đến khi hắn ù ù cạc cạc ra khỏi cung, mới nhớ tới vẫn chưa thỉnh an Chiêu Thái đế và mẫu thân, vội vàng quay trở lại, trong lòng vẫn nửa tin nửa ngờ.
Vài ngày sau, đám người Tề Diệc Bắc và cả Hoài vương cũng không lui tới Đông cung nữa, Phó Du Nhiên vì nghĩ bọn họ đang chuẩn bị hôn sự, dù ngày ngày trôi qua trong nhàm chán, nhưng nàng vẫn rất đắc ý, có thể gả cho thần tượng của mình, cuộc đời nàng thực quá hoàn mỹ .
Có câu thời gian như tên bay, năm tháng như thoi đưa, "Vèo ——" một cái, nhân dân cả nước lại vui mừng, "Thái tử" Phó Du Nhiên của chúng ta cuối cùng đã nghênh đón việc đại sự quan trọng nhất trong cuộc đời của nàng—— cưới vợ.
***
[1] Nguyên văn là “Tư Mã Chiêu chi tâm”: Ý của câu thành ngữ này là chỉ dụng ý của Tư Mã Chiêu ai nấy đều biết. Tìm hiểu thêm tại đây!