Phó Du Nhiên dắt ngựa tới rồi nhảy lên yên ngựa, tâm tình không tệ nên cưỡi ngựa cũng thư thái hơn rất nhiều.
Lộc cộc lộc côc. . . . . .
Chưa đi được bao lâu thì phương xa truyền đến một hồi tiếng vó ngựa dồn dập, càng lúc . . . . . Càng gần. . . . . .
"Du Nhiên!"
Du Nhiên kinh ngạc dừng lại nhìn Tề Diệc Bắc đột nhiên xuất hiện, ngây ngốc nói: "Chàng không đi lâm triều sao?"
Tề Diệc Bắc nhìn nàng hồi lâu cũng không nói gì, cuối cùng thở ra một hơi, yên lòng nói: "Nàng mất tích cả đêm, ta làm gì còn tâm trạng mà đi lâm triều."
Phó Du Nhiên khẽ kẹp bụng ngựa giục đi đến bên cạnh Tề Diệc Bắc, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."
Tề Diệc Bắc không được tự nhiên nói: "Ta biết tại sao nàng giận dỗi chạy ra ngoài, chuyện tối ngày hôm qua. . . . . ."
Phó Du Nhiên vội nói: "Không cần giải thích, là do ta chuyện bé xé ra to."
Tề Diệc Bắc cũng gấp gáp nói: "Tối hôm qua vốn định cùng nàng ngắm sao băng nhưng Nguyệt Hoa phái người tới nói mình bị bệnh nên ta đến đó thăm, ai ngờ nàng ấy đã chuẩn bị một bữa tiệc rồi mời ta ngắm sao cùng, ta từ chối không được. . . . . ."
Phó Du Nhiên cười cười, "Là thế thì ta lại càng không nên tức giận."
Phản ứng của Phó Du Nhiên hoàn toàn không nằm trong dự liệu của Tề Diệc Bắc, hắn không rõ rốt cuộc là Phó Du Nhiên thật d.đ.l.q.đ lòng nghĩ như thế hay là sự yên tĩnh trước cơn bão táp, nuốt một ngụm nước bọt xuống, hắn lại nói: "Du Nhiên, tới lúc này rồi thì nàng cũng nên sớm hiểu tâm ý của ta chứ?"
Phó Du Nhiên dùng sức gật đầu, "Hôm nay là do ta nhất thời xúc động, sau này nhất định sẽ không thế nữa, ta muốn quý trọng thời gianđược ở cùng với chàng, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn sẽ không rời xa chàng."
Phía chân trời xẹt qua một ngôi sao băng cuối cùng, vẻ kiên định lưu chuyển trên mặt Phó Du Nhiên so với ngôi sao càng thêm chói mắt, khóe môi Tề Diệc Bắc dần dần nhếch lên, hắn không hiểu tại sao Phó Du Nhiên lại thổ lộ với hắn ngay tại thời điểm này, hắn chỉ biết là hắn rất vui vẻ.
Hắn vươn tay nhấc Phó Du Nhiên lên ngồi trước người mình để hai người cưỡi chung một con ngựa, Tề Diệc Bắc nắm chặt bàn tay nhỏ bé bịgió thổi lạnh buốt của Phó Du Nhiên, lại dùng áo choàng trên người d.đ.l.q.đ làm bao bọc lấy nàng, từ từ thong thả đi về hướng hoàng cung.
Phó Du Nhiên nói: "Chàng đi nhanh thì còn có thể kịp buổi lâm triều."
"Ta đã bảo Vinh Thăng thay ta xin nghỉ bệnh, " Tề Diệc Bắc áy náy nói: "Thật xin lỗi vì đêm qua đã để nàng đợi trễ như thế, ta nên sai người nói với nàng một tiếng mới đúng."
Tề Diệc Bắc lại nói: "Trong lòng vẫn có hơi sợ, sợ nàng chạy qua đó lôi ta ra ngoài, đến lúc đó ta còn có mặt mũi nào mà gặp người khác."
"Ta là người ngang ngạnh như vậy sao?"
Tề Diệc Bắc siết chặt vòng tay ôm eo Phó Du Nhiên, nhỏ giọng cười nói: "Chỉ là thỉnh thoảng không nói đạo lý thôi, có điều ta thích vậy."
Phó Du Nhiên cười cười nhích lại gần phía sau, "Yên tâm đi, chàng đã từng nói nữ tử chững chạc một chút vẫn tốt hơn, sau này ta cũng muốn làm người chững chạc hơn, trở thành một Thái tử phi xứng với chàng, tương lai còn phải làm mẫu nghi thiên hạ, nhất định sẽ không làm chàng bẽ mặt."
Tề Diệc Bắc cảm động, hắn không nói gì chỉ ôm Phó Du Nhiên chặt hơn, Phó Du Nhiên ngạc nhiên nói: "Sao chàng biết ta ở đây?"
"Nàng còn có nơi nào khác để đi sao?" Tề Diệc Bắc nói: "Hi Nguyệt nói hôm nayMộc Thanh Y sẽ đi, ta nghĩ có lẽ nàng sẽ đến đây an ủi Khuynh Thành nên tới đây thử vận may xem sao."
Phó Du Nhiên cười trộm, giống như tranh công nói: "Hôm nay ta đã làm được một chuyện tốt."
"Chuyện tốt gì?"
"Ta tìm Mộc Thanh Y về."
Tề Diệc Bắc ghìm lại cương ngựa, sửng sốt một hồi lâu mới khẽ nhếch khóe miệng nói: "Hắn chịu tiếp nhận Khuynh Thành rồi hả ?"
Phó Du Nhiên gật đầu, đem chuyện xưa của "Mộc, Thanh, Y" nói lại một lần nữa, sau khi Tề Diệc Bắc nghe xong thổn thức vô hạn nói: "Nếu như là ta. . . . . ."
Phó Du Nhiên nắm chặt cánh tay của hắn, quay đầu lại nhìn hắn nói: "Lời của chàng cũng sẽ giống như Mộc Thanh Y sao?"
Tề Diệc Bắc cười hôn lên gương mặt của nàng một cái, sửa lời nói: "Nếu như là ta, coi như ngày hôm sau phải chết cũng muốn ngay tối hôm trước quyến rũ nàng khiến nàng hoàn toàn thuộc về ta."
Phó Du Nhiên làm như muốn nhổmột bãi nói: "Thật không biết xấu hổ."
Tề Diệc Bắc cười khanh khách ôm nàng vào trong lòng nói: "Du Nhiên, đời này kiếp này, ta nhất định sẽ không phụ nàng."
Phó Du Nhiên ngọt ngào cười một tiếng, Tề Diệc Bắc chợt hơi kinh ngạc nói: "Khoan đã, nàng nói nàng đã tìm Mộc Thanh Y về, vậy. . . . . . Tam ca phải làm thế nào? Hôn kỳ của bọn họ đã định là mùa xuân sang năm, hơn nữa chuyện này đã chiêu cáo toàn thiên hạ, bây giờ phải làm sao đây?"
Phó Du Nhiên cười nói: "Chàng yên tâm, không phải Tề Vũ Tây đã thương nhớ người kia cả ngàn năm rồi sao? Huyền Sắc đã đợi ngàn năm, chàng cho rằng huyết chú đã được giải trừ thì hắn sẽ buông tha dễ dàng như vậy sao? Đến lúc đó cả tân lang tân nương đều không thấy, hai bên vắng mặt thì còn thành hôn cái gì nữa?
"Vậy mặt mũi của triều đình đều mất sạch."
Phó Du Nhiên chớp mắt, cười nói: "Hôm này chàng không đi lâm triều đúng không?"
"Sao?"
"Không bằng chúng ta đi tìm Huyền Sắc xem hắn tính toán thế nào đi."
Nhìn vẻ mặt tò mò của Phó Du Nhiên, Tề Diệc Bắc vỗ vỗ đầu của nàng, "Sao lại tò mò thế không biết."
Nói thì nói như thế nhưng lộ trình của hai người đã được chuyển hướng, lúc nhìn thấy cửa chính của phủ Quốc sư thì Tề Diệc Bắc đành thở dài, ôm Phó Du Nhiên xuống ngựa đến trước cửa kêu cửa.
Lúc này trời còn chưa sáng, tiếng gõ cửa nghe có vẻ cực kỳ vang dội nên cũng không lâu lắm cửa liền mở ra, người mở cửa chính là lão quản gia.
Phó Du Nhiên cũng hơi không đành lòng, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi vì sớm thế này dã đánh thức ngươi."
Lão quản gia cười lắc lắc đầu, có vẻ tâm tình không tệ, ông ta dẫn hai người đi đến đại đường thì thấy Huyền Sắc đang bận rộn làm cái gì đó.
Phó Du Nhiên ghé đầu nhìn xem thử thì thấy có một cái rương lớn bị niêm phong lại, giấy niêm phong đều là giấy vàng vẽ phù chú.
"Ngài đang làm gì vậy?"
Huyền Sắc giật nảy mình quay đầu lại nhìn Phó Du Nhiên và Tề Diệc Bắc, đúng rồi, là nhìn bằng đôi mắt của hắn, khăn bịt mắt đã được mở ra.
Đó là là một đôi mắt như thế nào nhỉ, trắng đen rõ ràng, trong suốt có thể so với nước suối trong khe núi, đại khái giống như đôi mắt của một đứa trẻ mới sinh.
Có điều chắc là do quá lâu chưa dùng nên ánh mắt có chút dại dại, nhưng cũng không làm mất đi vẻ mỹ lệ của hắn, ngược lại còn làm nổi bật lên vẻ đáng yêu của hắn.
Phó Du Nhiên giống như thấy được bảo bối, vui mừng hướng Huyền Sắc vươn tay ra, nhưng trước khi nàng chạm được vào dung nhan tuyệt mỹ kia thì đã bị Tề Diệc Bắc kéo vào trong ngực, nhìn ánh mắt khinh bỉ của Tề Diệc Bắc, Phó Du Nhiên cười gượng hai tiếng rồi nói với Huyền Sắc: "Bên trong chứa cái gì thế? Thần bí như vậy?"
Đối với Phó Du Nhiên, Huyền Sắc không hề có ý giấu giếm, cười trộm nói: "Tề Vũ Tây."
Tề Diệc Bắc nghe vậy thì hoảng sợ, còn Phó Du Nhiên sau khi kinh ngạc ngắn ngủi đi qua thì than thở, "Vẫn là đạo hạnh của ngài cao thâm, đây là muốn mang Tề Vũ Tây đi sao?"
Huyền Sắc cười híp mắt gật đầu nói: "Hắn vẫn không thể tiếp nhận chuyện trước kia nhưng ta đã chờ mong quá lâu rồi, một khi chú ấn đã giải trừ thì ta cũng không khác gì người phàm, nào còn có nhiều thời giờ như vậy tiêu hao cùng hắn."
Nhìn cái rương bị niêm phong vô cùng chặt chẽ, Tề Diệc Bắc gấp gáp nói: "Huynh ấy có thể bị ngợp chết hay không?"
"Yên tâm, " Huyền Sắc lại quay đầu lại tiếp tục công việc dán mấy phù chú phụ lên, "Mấy phù chú này sẽ ngăn cách âm thanh ở bên trong, còn có thể bảo đảm an toàn của hắn."
Phó Du Nhiên trưng ra vẻ kính nể nhìn về Tề Diệc Bắc nói: "Như thế nào? Ta nói đúng chứ? Huyền Sắc sẽ không dễ dàng buông tay như vậy mà."
Tề Diệc Bắc hoàn toàn hết ý kiến, không buông tay nhưng cũng không nên dùng đến thủ đoạn này chứ.
Dán dán dán dán nè, không bao lâu, Huyền Sắc đã dán hết toàn bộ phù chú cầm trong tay, hắn vỗ nhẹ nhẹ cái rương rồi nói với lão quản gia: "Nâng hắn lên xe đi, cửa thành vừa mở ra ta liền dẫn hắn rời đi."
Quản gia cười cười gật đầu, lại nói với Huyền Săc: "Quốc sư đại nhân, lão nô đã theo ngài mấy chục năm, rốt cuộc cũng nhìn thấy được ngài vui vẻ như vậy, trong lòng thật là vui mừng."
Huyền Sắc cười nói: "Sau này ta cũng không phải là Quốc sư nữa rồi, ngươi cũng sẽ không còn là quản gia của phủ Quốc sư, có thể tự do tự tại rồi, đáng tiếc linh dược của ta cho ngươi không chịu ăn chứ nếu không đã khôi phục được ít thanh xuân, chẳng phải sẽ tuyệt diệu hơn sao?"
Quản gia vuốt vuốt chòm râu, lắc đầu nói: "Vẻ thanh xuân tất nhiên là tốt, nhưng lòng tham của con người là vô hạn, trẻ được mười tuổi lại muốn trẻ lại hai mươi tuổi, một mực kéo dài tuổi thanh xuân cũng không phải là chuyện tốt, phải biết thiên mệnh, thuận theo tự nhiên mới là đúng."
Huyền Sắc gật đầu một cái, đã trải qua thời gian cả ngàn năm nên đương nhiên hắn biết sống quá lâu cũng là một loại hành hạ.
Quản gia không nói thêm gì nữa, đi tới bên cạnh cái rương nhẹ nhàng nhấc lên một cách dễ dàng, giống như trong đó không có gì cả.
Xem ra không cần ăn Linh đan chỉ cần dính chút linh khí là đủ rồi.
Tuy lúc trước Phó Du Nhiên có giả thiết qua nhưng chuyện xảy ra nhanh như vậy khiến Tề Diệc Bắc vẫn có phần không thể tiếp nhận.
"Các người đi rồi vậy hôn sự của Tam ca phải làm sao? Triều đình nên làm thế nào?"
"Ta có một lá thư ở đây " Huyền Sắc lấy ra một phong thư, "Xin Thái tử chuyển giao cho Hoàng thượng, trong thư nói Ung vương Điện hạ có tiên duyên riêng, sẽ theo ta cùng đi tu tiên, đây là ý trời, không thể trái lời."
Tề Diệc Bắc im lặng.
Chuyện gì mà động đến "Ý trời" thì so với thánh chỉ của Hoàng đế còn hiệu quả hơn.
Phó Du Nhiên đợi một hồi lâu mới thấy Huyền Sắc giao phó xong chuyện, nóng lòng muốn thử mà nói: "Ta ấy à? Dầu gì ta cũng đã vì chuyện của ngài mà bỏ ra không ít công sức, cũng coi như là công thần nên có phần thưởng hay không?"
Huyền Sắc lại lấy ra một phong thơ, cười nói: "Tất nhiên có. Đây là cách điều chế Thanh tâm đan đã được nghiên cứu qua nhiều năm, đều là những thứ thường gặp, nếu thường xuyên uống vào tuy không được vạn thọ vô cương, nhưng kéo dài tuổi thọ thì không thành vấn đề."
Phó Du Nhiên như thu được chí bảo vội vàng ôm vào trong lòng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: "Sau này ngài sẽ giống như người phàm thật sao?"
Huyền Sắc cười nói: "Đây là ta chuyện cầu còn không được."
Phó Du Nhiên gật đầu, lại nói: "Chuyện giữa các người ta còn có nhiều chỗ không hiểu, tỷ như ngài làm thế nào tu đạo được vậy, lúc nhìn ảo ảnh ta thấy rõ ràng Liên Hoa không phải là dáng vẻ của ngài bây giờ . . . . ."
Huyền Sắc khoát khoát tay, "Chuyện xưa này quá dài, ta chỉ nói vài chuyện trọng yếu thôi nhé. Sau khi Liên Hoa chết, không biết trải qua kiếp thứ mấy thì ta là một đệ tử tục gia của phật gia, rất có thiên phú trong việc tu đạo, cũng trong kiếp đó ta đã nhớ lại tất cả mọi chuyện, sau đó liền tìm được khối bia đá kia, ta từng thử qua rất nhiều phương pháp nhưng cũng không thể loại trừ được huyết chú, khi đó ta rất hăng hái, một lòng muốn đi tìm chuyển thế của Tử Mặc. Có lẽ đúng là duyên phận, ta lại thật sự tìm được hắn, một chữ tình trong thiên hạ đúng là rất kỳ diệu, chỉ nhìn một cái ta lại cảm thấy tim của mình đã đặt trên người hắn. Nhưng cũng giống như huyết chú nói , hắn. . . . . . Đã rồi."
"Vậy ngươi chẳng phải ngài lại đau lòng một lần nữa sao?"
"Sự đau đớn mà Liên Hoa trải qua khi biết Tử Mặc qua đời đến nay ta vẫn chưa quên, lại phải trải qua một lần nữa vẫn là đau lòng không thôi. Cũng chính từ đó trở đi, ta kiên định ý nghĩ của mình là nhất định phải phá Huyết Chú, tìm được Tử Mạc, cùng hắn bên nhau trọn đời."
"Lúc trước sao ngài phải bịt mắt mình lại? Tại sao cuối cùng nó lại biến mất không thấy?"
Huyền Sắc cười nói: "Chuyện xưa này còn dài hơn, đó là một cái pháp bảo nhưng cũng là một phong ấn, có nó, ta mới có thể đợi đến tận bây giờ."
Phó Du Nhiên còn chưa hiểu trắng đen, nhưng Huyền Sắc cũng đã không muốn nhiều lời nữa, Tề Diệc Bắc kéo Phó Du Nhiên lắc đầu với nàng một cái, mặc kệ là Liên Hoa cùng Tử Mạc, hay là Huyền Sắc cùng Tề Vũ Tây, bọn họ đã đánh mất quá nhiều rồi, từ nay về sau điều bọn họ cần làm chính là quý trọng lẫn nhau, về phần chuyện xưa thấm đẫm máu và nước mắt, không đề cập tới cũng được.
Truyền thuyết phải có màu sắc huyền bí mới mỹ lệ, hãy để cho tình yêu say đắm ngàn năm này biến thành truyền thuyết lưu truyền lại đi, ba phân huyền bí, bảy phần mỹ lệ