Vì không muốn đánh rắn động cỏ, hai người tách thành hai đường để vây đánh. Tề Diệc Bắc bên trái, Phó Du Nhiên bên phải, đúng lúc hai người ngắm trúng con mồi chuẩn bị đồng loạt xông lên, bỗng một giọng nói thản nhiên vang bên tai họ.
"Tại hạ đợi đã lâu."
Phó Du Nhiên tiến lên, "Rốt cuộc có thể giải quyết hay không? Nói một câu thôi!"
Huyền Sắc khẽ cười, "Hai vị đã cảm nhận được 'Thời cơ' sao?"
Tề Diệc Bắc nhíu mày nói: "Thời cơ rốt cuộc là cái gì?"
Huyền Sắc cười cười, "Ta cũng không biết."
"Cái gì?" Phó Du Nhiên lập tức phát hỏa, "Không biết mà còn giả thần giả quỷ !"
Huyền Sắc vẫn mỉm cười: "Ta chỉ phỏng đoán chuyện này có liên quan tới 'Thái tử phi', nhưng cụ thể liên quan đến vật gì thì không thể biết được. Có lẽ là một vật nào đó, hoặc cũng có thể là bản thân Thái tử phi."
Tề Diệc Bắc nhíu mày nói: "Ý của ông là có một vật trung gian biến chúng ta thành thế này?"
"Đúng vậy" Huyền Sắc gật đầu nói: "Tuy nhiên cuối cùng ta chỉ tính ra ở trên người Thái tử phi, còn chuyện khác thì không thể tính được. Sự việc huyền bí xảy ra trước kia, tất nhiên sẽ có dấu hiệu hoặc biểu hiện khác thường, cho nên mới bảo hai vị cần dụng tâm lĩnh hội."
Phó Du Nhiên tức muốn đánh người, "Nói đi nói lại vẫn như thế!"
Huyền Sắc cũng không nôn nóng, "Việc này liên quan đến tương lai vận mệnh Đại Tấn, Huyền Sắc đâu dám coi nhẹ. Vào một đêm hai tháng trước ta quan sát thiên tượng (hiện tượng thiên văn), thấy sao Bắc Đẩu nằm cạnh sao Tử Vi có chút mờ đi, cứ lập lòe. Mà cạnh sao Tử Vi lại xuất hiện thêm một ngôi sao đặc biệt sáng chói, rút hơn một nửa khí từ sao Tử Vi, biết là Thái tử điện hạ gặp việc không thể giải quyết, mới nghĩ tới việc Thái tử xuất cung, bèn phái người đi tìm hiểu, báo cho ngài hãy đợi thời cơ xuất hiện."
Phó Du Nhiên trợn mắt, "Loại dối trá này cũng nghĩ ra được à? Mắt ông không nhìn thấy thì xem thiên tượng kiểu gì?"
Huyền Sắc bật cười thành tiếng, "Thú vị thú vị, quả nhiên là số trời an bài."
Tề Diệc Bắc liếc Phó Du Nhiên một cái, Phó Du Nhiên bĩu môi, "Cho dù lời ông ta là thật, nhưng bây giờ vẫn chưa có biện pháp, nói gì cũng vô dụng."
Huyền Sắc nói: "Nếu có chuyện khác thường xảy ra, phải có các yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa, huống chi đây là việc không thể tưởng tượng ra. Chưa nói không biết khi nào mới là thời cơ chân chính, cho dù biết, cũng đâu thể dễ dàng nắm chắc. Cho nên ngày ấy khi tính ra, ta đã ra ngoài tìm phương pháp giải quyết."
Tề Diệc Bắc vội hỏi: "Thực sự có biện pháp giải quyết?"
"Chỉ cần tìm ra vật trung gian biến hai người thành như thế này, ta có thể dùng nó khai triển năng lượng lớn nhất, xoay chuyển thế cục."
Phó Du Nhiên nửa tin nửa ngờ: "Vật kia... Rốt cuộc là cái gì vậy?"
Huyền Sắc lắc đầu, "Hôm trước khi ta gặp Thái tử phi, vẫn chưa phát hiện ra năng lượng nào dao động trên người ngài. Lúc trở về tính thêm một lần nữa, nhưng vẫn tính ra ở trên người Thái tử phi, vì vậy vật kia có khả năng đang bị tạm phong ấn hoặc do năng lượng bị tiêu hao quá mức, nên ta không thể phát hiện ra."
Phó Du Nhiên thở dài: "Nói nửa ngày, vẫn là như thế."
Huyền Sắc vừa định lên tiếng, Phó Du Nhiên đã vỗ vai hắn, thành khẩn nói: "Lão Huyền, không phải ta không tin ông, mà là ông vẫn chưa làm ra chuyện gì để ta tin phục cả, mất công ta đặt hy vọng lớn vào ông, ông định bồi thường ra thế nào đây?"
Phó Du Nhiên tặc lưỡi nói: "Mọi người đều nói ông dùng Trú nhan thuật, nhất định có không ít thuốc dưỡng sinh đại bổ gì đó, trước tiên cứ cho ta nếm thử mấy viên đã."
Huyền Sắc lắc đầu, "Không có."
Phó Du Nhiên lại nói: "Nghe nói mấy hôm trước ông đi tìm báu vật, có tìm được không? Lấy ra xem nào."
Huyền Sắc bật cười nói: "Hôm nay ta đến đây cũng vì chuyện này." Nói xong, lôi một bình ngọc nhỏ từ trong áo.
"Đây là cái gì?"
"Có thể tăng cường năng lượng của vật trung gian, khai triển uy lực lớn nhất." Huyền Sắc nói: "Ta đi 'tìm báu vật' là tìm loại tài liệu cuối cùng để phối chế ra nó."
Tề Diệc Bắc cầm lấy bình ngọc, "Dùng như thế nào?"
"Rất đơn giản, chỉ cần đổ lên trên vật trung gian, vào giờ ngọ và giờ tý đặt dưới mặt trời và mặt trăng để hấp thụ tinh hoa là được. Tuy nhiên, thời hạn có hiệu lực chỉ được ba ngày, nếu trong ba ngày sử dụng mà không tìm ra cách giải quyết, phải đợi đến bằng giờ sang năm mới phối chế lọ khác."
"Thật là keo kiệt, sao ông không chế ra mấy lọ để phòng ngừa?" Phó Du Nhiên đoạt lấy, mở nắp bình ra ngửi, mùi thơm ngào ngạt khiến người khác chỉ muốn một ngụm uống hết luôn, " Nhưng chúng ta vẫn chưa tìm ra vật trung gian biến chúng ta thành như vậy, cho dù có bình ngọc này cũng vô dụng."
"Quan trọng nhất... vẫn là ở trên người Thái tử phi" không hiểu vì sao tâm trạng Huyền Sắc lại tốt lên, "Chuyện này mới thấy lần đầu, thật thú vị."
"Thú cái mông!" Phó Du Nhiên khinh thường nói: "Ông có thời gian giả bộ, sao không nghĩ cách đề cao tu vi của bản thân đi, cũng chẳng tới mức tính được một nửa thì không ra được nữa, thực xấu hổ!"
Huyền Sắc cười tủm tỉm: "Đây là thiên ý, việc làm được ta đã làm rồi, chuyện sau này chỉ có thể dựa vào hai vị mà thôi." Dứt lời cúi người hành lễ, rồi nghênh ngang bỏ đi.
Phó Du Nhiên đang định kêu y lại, Tề Diệc Bắc nói: "Không cần, ông ta chỉ thuận theo thiên mệnh thôi, làm vậy đã giúp chúng ta không ít, cho dù hỏi thêm nữa ông ta cũng không nói gì nữa đâu."
Phó Du Nhiên đem lời nói nuốt vào bụng, ngượng ngùng đi theo Tề Diệc Bắc trở về Đông cung. Có trời mới biết vừa rồi nàng không phải hỏi chuyện này, mà muốn hỏi Huyền Sắc khi nào mới đem thuốc dưỡng sinh đại bổ đến cho nàng. Tuy nhiên không thể để lão Tề biết, nếu không sẽ lại bị trách móc .
Trở lại Đông cung, không thèm quan tâm tới ánh mắt kinh ngạc của đám thái giám nô tỳ, "Thái tử phi" lại kéo "Thái tử" vào tẩm cung, đóng chặt cửa, thế này sao tránh khỏi vài sự suy đoán ái muội. Nhưng Tề Diệc Bắc vẫn rất cố gắng, vào trong tẩm điện bèn bày thân thể ra, "Nhìn xem có vấn đề gì không."
Phó Du Nhiên vuốt cằm đánh giá Tề Diệc Bắc từ trên xuống dưới, "Hai tay, hai chân, một cái đầu, rất bình thường ."
Tề Diệc Bắc khinh thường, "Ta nghĩ rồi, nếu không phải thân thể cô khác thường, như vậy vật từ trước tới giờ không rời khỏi người cô chỉ có một."
Phó Du Nhiên nghĩ nghĩ, "Là bảo bối kia?"
"Không sai. Huyền Sắc nói có thể là một vật nào đó, cũng có thể là bản thân 'Ta'. Nếu là đồ vật, nhất định là vật báu đó."
"Nếu vậy thử xem sao?" Nói xong Phó Du Nhiên mở nút bình, Tề Diệc Bắc ngăn lại, "Không vội, nếu không phải Tử Tinh kia, mà là thân thể 'Ta' thì sao?"
Phó Du Nhiên quan sát chiếc bình ngọc nhỏ, "Ít như vậy, nếu là thân thể thì cũng không đủ dùng. Có hai khả năng, biết đâu chúng ta đoán trúng!"
Tề Diệc Bắc lôi chiếc vòng Tử Tinh ra, trầm ngâm một lúc, "Cứ suy nghĩ đi đã, huống hồ bây giờ đã quá trưa, chờ tới nửa đêm chúng ta quyết định cũng không muộn.”
Phó Du Nhiên đặt chiếc bình ở trên bàn, nằm lên giường nói to: "Tùy ngươi, ta ngủ một giấc đã, nửa đêm dậy đỡ bị mệt."
Tề Diệc Bắc cũng không quan tâm, chỉ ngẩn người nhìn chăm chú chiếc vòng. Không biết qua bao lâu, chợt có người gõ cửa khẽ nói, nhìn sang Phó Du Nhiên đã tiến vào mộng đẹp, hắn bất đắc dĩ thở dài, đi ra ngoài điện mở cửa, thì ra là Phỉ Nhi.
Trong tau Phỉ Nhi bê một chiêc khay màu vàng, trên bày mấy món điểm tâm. Nàng ta hành lễ với Tề Diệc Bắc, "Phỉ Nhi thấy sắc trời đã tối, hai vị điện hạ vẫn chưa dùng bữa, nên làm riêng một chút điểm tâm, mời điện hạ và Thái tử phi dùng."
Tề Diệc Bắc xoa xoa trán, "Thái tử đi nghỉ rồi, cứ để đấy đi."
Phỉ Nhi cười ái muội, "Trong khoảng thời gian này có phải Thái tử phi điện hạ cảm thấy gân cốt rã rời, tinh thần mệt mỏi?"
Tề Diệc Bắc tất nhiên hiểu nàng ta muốn nói gì, chỉ cười cười không nói. Phỉ Nhi nghiêng người tiến vào trong đặt khay điểm tâm lên bàn, quay lại kéo tay Tề Diệc Bắc, "Phỉ Nhi có một bộ “Thư cân hoạt lạc pháp”, Thái tử phi có muốn xem thử không?"