"Tổ tông sống?" - Phó Du Nhiên ngồi xuống cạnh Tề Diệc Bắc - "Nghĩa là sao?"
“Đối với những việc trong triều đình, thái tử chỉ có thể ngồi nghe mà thôi, cho dù có muốn tham gia thảo luận cũng không thể tùy tiện nói linh tinh được, nếu có người hỏi ý kiến của Thái tử cũng không thể nói ra tâm ý của chính mình.”
"Tại sao lại vậy?" - Phó Du Nhiên không hiểu, đành hỏi lại - "Tuy Thái tử chỉ có thể nghe người khác báo cáo, nhưng ý kiến hay thì vẫn được tiếp thu chứ?"
"Ừ, lúc đầu ta cũng tưởng vậy. Nhưng mà, khi tất cả các đề nghị của cô đều bị xếp xó, thì cô sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu."
"Kể cả muốn góp ý cũng không được sao?"
Tề Diệc Bắc lắc đầu, "Không phải không được, mà nhiều năm qua trong triều đình đã hình thành một bộ máy làm việc thâm căn cố đế. Cho dù là mệnh lệnh của phụ hoàng, muốn ban ra cũng phải hoàn thiện từng bước một, nếu không sẽ sai với pháp huấn của tổ tông, không tuân theo quy củ. Quân thần cùng chế trụ lẫn nhau, đến phụ hoàng còn phải chịu như thế, huống chi là thái tử."
"Nói như vậy thì hoàng đế cũng không phải lão đại?"
"Đây là việc cai trị một quốc gia, cô cho rằng nó giống như cô đang quản lý Thần Phong trại sao?"
Phó Du Nhiên gật đầu nói, "Đúng vậy, ta làm trại chủ có lúc cũng phải thuận theo ý kiến của các huynh đệ, không thể muốn đi cướp là cướp ngay được."
"Nguyên tắc cũng gần giống nhau." - Tề Diệc Bắc mỉm cười - "Mặc dù ý kiến của Thái tử không được thi hành, nhưng trên triều đường vẫn nổ ra tranh chấp. Sẽ có một đám người cổ hủ dùng chiêu bài “Thái tử ít tuổi” để chèn ép ta, nói có sách, mách có chứng, bác bỏ mọi ý kiến của Thái tử. Bọn họ làm vậy để gây sự chú ý của Hoàng Thượng, cho Hoàng Thượng biết bọn họ là những 'Nho sĩ' không sợ cường quyền, vịn cớ cho mọi việc làm của họ."
"Sao lại có loại người như thế?" - Phó Du Nhiên nhăn mặt, cau có nói - "Chèn ép người khác để nâng mình lên, thật khốn nạn!"
"Không chỉ như vậy đâu, cho dù chủ kiến của Thái tử được thi hành, nhưng vì Thái tử không có thực quyền nên không thể theo dõi quá trình làm việc, vì thế công việc sẽ dần dần sai lệch so với ban đầu, nếu xảy ra chuyện gì cũng chỉ trách ý kiến Thái tử không tốt thôi."
"Vậy... chẳng nêu ý kiến nữa cho xong."
"Không nêu ý kiến?" - Tề Diệc Bắc lắc đầu: "Nếu thái tử không có chủ ý, không nói được câu nào thì làm sao quần thần phò tá Thái tử lập công được? Không nói, sẽ có người bức cô phải nói mới thôi."
Phó Du Nhiên suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên vỗ tay đánh đét một cái, "Ta hiểu rồi, cho nên ngươi mới giả bộ cả ngày ốm yếu, không ngừng truyền ra mấy tin tình cảm lăng nhăng, cốt là để cho mọi người thất vọng về huynh, như vậy huynh lại càng không cần phải đưa ra chủ ý gì nữa!"
"Cái bọn họ cần không phải một thái tử có chủ ý, mà là một con rối gỗ biết phát ra tiếng. Đối với con rối này, mặt ngoài thì họ giả vờ thủ phục dưới chân, xưng thần xưng đế, nhưng thật ra bên trong lại xem thường ý kiến của con rối đó. Cô thử nghĩ mà xem, con rối gỗ này không phải là một vị tổ tông sống thì là cái gì? Dùng để quỳ lạy, chỉ như thế mà thôi."
Phó Du Nhiên hơi suy nghĩ một chút, cũng gật đầu nói, "Nhưng mà, ngươi không biết như thế lại mất nhiều hơn được sao? Hiện tại toàn bộ người trong thiên hạ đều nghĩ Thái tử là kẻ bất lực, ngay cả Hoàng Thượng cũng có ý muốn phế Thái tử..."
"Cái gì?"
Phó Du Nhiên cười gượng, đem chuyện lúc nàng vừa mới vừa vào cung đã làm bậy làm bạ nói ra hết, may thế nào lại chiếm được cảm tình của Chiêu Thái đế, nói xong liền vội vàng trấn an: "Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng đâu, qua vài ngày nữa là Thái tử có thể được chính thức tham chính rồi. Chuyện này giống như đưa một con chó nhỏ tới quản lý một đàn cừu vậy, ban đầu con chó còn quá nhỏ nên khi bị đám cừu trêu trọc bắt nạt cũng không dám phát ra tiếng kêu la. Nhưng khi tất cả mọi người đều nói con chó nhỏ kia thật vô dụng, thì nó đã từ từ lớn dần lên, đến lúc đó nó chỉ cần sủa một tiếng sẽ khiến cho đàn cừu xấu xa kia sợ mất mật, không dám ho he gì nữa. Lúc này mọi người chỉ còn nhớ tiếng sủa oai hùng của con chó nhỏ đó, chứ chẳng ai còn nhớ tới việc nó đã từng bị bọn họ cười chê vì vô dụng như thế nào."
Tề Diệc Bắc nhìn chẳm chằm Phó Du Nhiên, lát sau mới phì cười, nói: "So sánh gì kém vậy, nhưng đạo lý này cũng được. Lão sư của ta đã từng nói, thói quen của con người rất đáng sợ, mọi người đã quen với việc nhìn thấy một Hoài vương hoàn mỹ, vì thế sẽ không cho phép hắn có sai lầm, cho nên Hoài vương chỉ có thể càng thêm hoàn mỹ thì mới được mọi người công nhận. Trái lại, nếu Thái tử đã luôn làm sai, thì khi hắn tham chính chỉ cần làm tốt một việc nhỏ cũng đủ để người ta phải nhớ kỹ rồi."
Phó Du Nhiên bĩu môi: "Như thế lại không công bằng với Hoài vương, dù sao người ta cũng đã cố hết sức mới được như ngày hôm nay, vì muốn được mọi người công nhận mà cố gắng làm việc, nhưng việc đó lại thành gánh nặng đeo trên người hắn, khiến hắn càng cố gắng thì gánh nặng lại càng đè chặt."
Nụ cười trên môi Tề Diệc Bắc dần biến mất, một lúc lâu sau cũng không thấy hắn cất tiếng, ánh mắt đang nhìn Phó Du Nhiên cũng chuyển hướng tới chuỗi vòng Tử Tinh đang đặt trên bàn, rồi lại ngẩng đầu nhìn mặt trăng, trên gương mặt không thể hiện biểu tình nào, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì nữa.
Tề Diệc Bắc không nói lời nào, Phó Du Nhiên cũng ngẩn người, không biết qua bao lần trăng đổi sao dời, Tề Diệc Bắc đột nhiên hỏi: "Hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt cần bao lâu?"
Vẻ mặt Phó Du Nhiên mờ mịt, Tề Diệc Bắc vươn vai, đứng dậy ngáp một cái, "Mấy ngày nay còn chưa được ngủ ngon nữa, ta về ngủ trước đây."
Phó Du Nhiên trừng mắt, vừa muốn mở miệng thì Tề Diệc Bắc lại nói: "Hôm nay cô ngủ đã rồi, người đang có tinh thần, thôi thì cô cứ ngồi đây ngắm trăng làm thơ đi, đó cũng có thể xem là một cảnh đẹp lãng mạn đấy.”
Thế là Phó Du Nhiên đành trơ mắt nhìn cái tên Tề Diệc Bắc không có nghĩa khí kia đi mất, nàng ngồi đó trợn trừng nhìn chuỗi vòng Tử Tinh mãi cho tới khi bình minh bắt đầu ló dạng.
Ánh nắng bắt đầu xuất hiện, nàng nghĩ chuỗi vòng chắc cũng hấp thu đủ ánh trăng rồi nên đứng lên, mang theo chuỗi vòng Tử Tinh đi vào trong phòng. Vừa đặt mông ngồi xuống giường đã nhìn thấy Tề Diệc Bắc đang nằm cạnh đó ngủ say như chết, nàng giật mạnh cái chăn trên người hắn định rống to đòi chỗ ngủ, đã bị cảnh tượng hương diễm ở trước mắt làm cho kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm.
Dưới chăn là vị "Thái tử phi" trên người chỉ có mỗi một cái yếm che đi mấy chỗ trọng yếu, còn lại hai cánh tay trắng muốt cùng cái lưng trần trơn bóng thì đang phơi hết ra ngoài, nhìn “nàng” ngủ ngon lành, hai bên gò má nhẹ ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên trông vô cùng đáng yêu. Nhưng chuyện này không phải là trọng điểm a! Phó Du Nhiên lắc lắc cái cổ (bẻ cổ lấy khí thế ấy mà), vứt lại cái chăn lên người Tề Diệc Bắc, rồi đứng bên giường quát to: "Đồ chết tiệt, mau dậy cho ta!"
Tề Diệc Bắc bị tiếng quát như sét đánh này làm cho tỉnh ngủ, hắn ngồi dậy dụi mắt, cái chăn ở trên người liền trôi xuống, hắn mơ mơ màng màng nhìn Phó Du Nhiên một lúc, mãi sau mới bất mãn nói:
"Rống cái gì thế?"
Phó Du Nhiên lại đem cái chăn phủ lên người Tề Diệc Bắc, giận dữ nói: "Sao ngươi lại ngủ như vậy?"
Tề Diệc Bắc phát cáu, "Ta ngủ ở trên ghế lâu như vậy rồi, giờ muốn nằm giường cũng không được hay sao? Vừa mới cởi quần áo còn chưa được ngủ bao lâu nữa… Huống hồ gì chiếc giường này vốn là của ta nha!"
Phó Du Nhiên cũng nổi khùng, "Ai nói gì đến cái giường, ta đang hỏi ngươi vì sao không mặc trung y (phần áo lót mỏng mặc bên trong)... cứ thế này mà ngủ hả?"
Tề Diệc Bắc cúi đầu nhìn thân hình của ‘mình’, "Mặc ít ngủ mới thoải mái mà."
"Cái này không phải là trọng điểm!" - Phó Du Nhiên giận điên - "Ngươi... ngươi làm như vậy là phá hỏng danh tiết của ta!"
Tề Diệc Bắc ngẫm nghĩ, nửa ngày sau mới có phản ứng, " 'Thái tử phi' dù sao cũng là người của thái tử, vợ chồng ở cùng một chỗ thì cô còn sợ cái gì?"
"Ai... ngươi nói là người của ai?" - Phó Du Nhiên đỏ mặt - "Ngươi để ta tiến cung cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi, ai biết sau này ngươi có đổi ý hay không. Nếu sau này ngươi nhìn ta không vừa mắt, muốn đuổi ta ra khỏi cung thì sao? Ta còn muốn lập gia đình nữa nhá!"
"Cô..." - Tề Diệc Bắc giận sôi gan, đây đúng là: bà nội trợ đã lấy chồng mà còn nhớ thương tình cũ đã chết, chưa từng thấy lão bà bà nào như vậy a. Vẫn là Tề Diệc Bắc thông minh, không thèm dây dưa với vấn đề này nữa, hắn xuống giường mặc quần áo, lại tức giận nói: "Như vậy đã được chưa?"
Phó Du Nhiên rầu rĩ ngồi phịch xuống giường, đem chuỗi vòng Tử Tinh quẳng cho Tề Diệc Bắc, "Rốt cuộc nên làm thế nào?"
Tề Diệc Bắc nghĩ ngợi một lúc, "Vẫn theo cách cũ đi!"
Thế là hai người lại theo phương pháp cũ, từ trên nhảy xuống giường, từ giường đụng vào bên cửa sổ, từ cửa sổ nhảy tới trên bàn... Ba trăm sáu mươi độ, không bỏ qua một góc nào.
Đang đứng chờ ở ngoài điện chuẩn bị vào hầu hạ chủ tử thức dậy, Vinh Thăng chợt nghe thấy bên trong phòng phát ra những tiếng rầm rầm, oành oành, kèm theo đó là tiếng kêu rên của đôi nam nữ, đầu óc hắn ngay lập tức nghĩ đến những thứ không lành mạnh, nhưng lại làm ra vẻ nghiêm túc quay sang trách mắng đám cung nhân đứng cạnh: "Lỗ tai lúc nào cần điếc thì phải điếc, nếu để cho ta biết kẻ nào ở sau lưng nói năng lung tung thì đừng có trách ta."
Đám thái giám, cung nữ nào dám nói không, cả một đám mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm (mắt nhắm mắt mở không biết gì hết), nhưng trong lòng người nào cũng thầm bội phục thái tử quả là siêu nhân.
Trong lúc đó Phó Du Nhiên cùng Tề Diệc Bắc đụng mãi đến mức nội thương đầy người, nhưng vẫn không thấy kỳ tích nào phát sinh cả. Tề Diệc Bắc thở hổn hển ngồi bệt trên mặt đất, lôi chuỗi vòng Tử Tinh kia ra nhìn chằm chằm một lúc lâu, mãi sau mới lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc phải làm cái gì bây giờ?"
Phó Du Nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Tề Diệc Bắc, giật chuỗi vòng về tay mình rồi cũng chăm chú nhìn, nàng nắm chặt chuỗi vòng Tử Tinh, nói to: "Thần phật ơi, xin hãy ban cho ta sức mạnh..."
Còn chưa kịp nói hết, cái gáy rắn chắc của nàng đã bị trúng một quyền, Tề Diệc Bắc tức giận nói: "Xin cô đấy, người lớn một chút đi."
Phó Du Nhiên bĩu môi, bỗng nhiên ánh mắt cô sáng lên, "Hay chúng ta thử lấy chưởng đối chưởng đi, để chuỗi Tử Tinh vào lòng bàn tay, sau đó cùng đồng thời phát lực."
Lúc này Tề Diệc Bắc chỉ là con mèo mù, dù có phương pháp nào hắn cũng phải thử một lần.
Hai người bọn họ chuẩn bị tư thế, Phó Du Nhiên hét lớn: "Một, hai, ba, trao đổi!"