Cực Phẩm Thái Tử Phi

Chương 92: Chương 92: Trại chủ vừa ra tay liền biết chân tướng.




Chương 92:

Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên chưa từng thấy nhìn thấy loại tạo hình này của Cố Khuynh Thành nên cực kỳ kinh ngạc, Cố Khuynh Thành cũng hết sức ngạc nhiên, nàng ở Thanh U biệt uyển đợi hơn nửa ngày cũng không thấy Tề Diệc Bắc đến, ai ngờ được bọn họ lại tới nơi này trước.

Làm người ta không thể tưởng tượng được là, Mộc tiên sinh ở bên kia lại kinh ngạc lên tiếng nói: "Các ngươi là họ hàng của Khuynh Thành sao?"

Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên liếc mắt nhìn nhau, lần đầu tiên phát hiện miệng của đối phương lại có thể lớn như vậy, Phó Du Nhiên vẻ mặt kinh hãi nói: "Chẳng lẽ. . . . . . Huynh chính là Đại sư huynh của Khuynh Thành?"

Cố Khuynh Thành bước mấy bước đi tới trước mặt hai người, có vẻ oán giận trợn mắt nhìn Tề Diệc Bắc một cái rồi mới nhìn Mộc tiên sinh nói: "Sư huynh, hai vị này là biểu ca và biểu tẩu của muội."

Tiểu nhị bên cạnh thấy vậy thì cười nói: "Thì ra là người một nhà, xin mời Mộc tiên sinh vào trong nội đường trò chuyện, để tiểu nhân mang đồ của ngài vào trong phòng trước."

"Làm phiền." Mộc Thanh Y nói lời cảm tạ với tiểu nhị xong mới chắp tay nói với Tề Diệc Bắc: "Tại hạ Mộc Thanh Y, là Đại sư huynh của Khuynh Thành."

Bởi vì ở đại đường quá ồn áo huyên náo nên mấy người đến lầu hai tìm một nhã gian ngồi xuống, Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên vẫn đang ở trong trạng thái đờ đẫn, một lần nữa đánh giá vị sư huynh không có gì đặc biệt này, một bộ y phục không tính là hoàn mỹ có thắt lưng màu xanh, đã là phong cách từ mười mấy năm trước, đôi giầy đeo dưới chân cũng không phải là kiểu dáng đang thịnh hành, mái tóc chỉ lấy một sợi dây màu xanh cột ở sau ót trông càng thêm tùy tiện, không có kim quan không có ngọc trâm, trông rất lỏng lẽo như có thể bị tuột ra bất cứ lúc nào, trông có chút xốc xếch, nhưng dù sao đó cũng không phải là khuynh hướng đang lưu hành hiện nay, nếu như phải nói hắn có cái gì đặc biệt, trừ giọng nói kia, d.đ.l.q.đ đại khái còn có thêm một đôi mắt hẹp dài, nếu tinh tế nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt dường như có ánh sao chớp động, thâm thúy lại chói mắt. Chỉ là, mặc dù vẫn có chút nét đẹp nhưng so sánh với một người bên cạnh mặc bộ áo trắng, đầu buộc kim quan, ngọc thụ lâm phong, đẹp đẽ động lòng người là Tề Diệc Bắc liền thấy ngay được sự khác biệt, hoàn toàn không thể so sánh được.

Nhận thấy được hành động kỳ quặc của hai vị họ hàng kia, Mộc Thanh Y có chút xấu hổ liếc nhìn Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành cúi đầu uống trà để che giấu sự ngượng ngập trong lòng, trong đầu đang nghĩ nên giới thiệu lại lần nữa thân phận chân chính của hai người kia với sư huynh, đang suy nghĩ thì thình lình thấy từ bên cạnh đưa qua một cái tay, Cố Khuynh Thành phản xạ có điều kiện vừa định tránh né nhưng rồi lại bình tĩnh ngồi yên, mặc cho cái tay kia tự nhiên lấy xuống mấy nhánh cỏ vụn trên đầu nàng.

"Tại sao lại biến thành bộ dáng này." Trong khẩu khí của Mộc Thanh Y mang theo vài phần cưng chiều mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra, đáy mắt lại càng lộ ra vẻ dịu dàng.

Một tầng đỏ ửng từ từ hiện lên đôi gò má của Cố Khuynh Thành, nàng nhỏ giọng nói: "Lúc tới hơi vội vàng, gặp một cỗ xe cỏ lật ở trên đường, không cẩn thận bị dính vào một chút."

Mộc Thanh Y giơ tay áo lên xoa xoa gương mặt của Cô Khuynh Thành, cười khẽ hai tiếng, lại nhẹ nhàng mở lòng bàn tay của nàng ra, dùng ống tay áo cẩn thận lau đi bụi bặm trong tay nàng, ân cần hỏi "Có bị ngã vào đâu không?"

Nhìn màu đỏ ửng trên mặt Cố Khuynh Thành đang lan rộng, Phó Du Nhiên nhẹ nhàng lấy cùi chỏ đụng Tề Diệc Bắc một cái, Tề Diệc Bắc gật đầu tỏ vẻ đã thấy, trên mặt Cố Khuynh Thành càng đỏ, nhưng cũng không né tránh, ngược lại Mộc Thanh Y nhận thấy được hai luồng ánh mắt nóng bỏng bên cạnh, động tác trên tay hơi chậm lại, cuối cùng rũ mắt xuống thu tay lại.

Nhìn vẻ mặt Cố Khuynh Thành hơi thất vọng lại nhụt chí, Phó Du Nhiên hoàn toàn hiểu ra.

Mặc dù chưa từng thấy qua Cố Khuynh Thành ra tay, nhưng chỉ bằng mấy chiêu mà nàng đã có thể phong bế huyệt đạo trên người Tử Yên, như vậy đủ thấy công phu của nàng tất nhiên sẽ không kém rồi, một người có thể gọi là cao thủ như thế nào lại để cho mình rơi vào thế chật vật như vậy? Đáp án chỉ có một. . . . . .

"Đại sư huynh," Phó Du Nhiên cười hì hì chống cằm, "Phiền toái huynh phải thường xuyên chiếu cố Khuynh Thành, thật là ngượng ngùng."

Tề Diệc Bắc không rõ chân tướng nhìn nhìn nàng, chỉ thấy Phó Du Nhiên cười nói: "Khuynh Thành nhà chúng ta d.đ.l.q.đ thường mơ mơ màng màng, va chạm như vậy cũng bị quẳng ngã một phen, rời nhà đi lâu như vậy, chúng ta đều rất lo lắng đấy."

Chỉ một thoáng khuôn mặt của Cố Khuynh Thành lại càng trở nên đỏ bừng, Mộc Thanh Y xấu hổ cười cười, "Khuynh Thành quen được chăm sóc từ nhỏ nên như vậy."

Lúc này Tề Diệc Bắc mới nghe ra chút manh mối, không thể tin được nhìn Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành không được tự nhiên nhìn về phía Phó Du Nhiên, hiện ra mấy phần nôn nóng, chỉ sợ Phó Du Nhiên nói thêm mấy câu gì nữa, đang lúc ấy thì cánh cửa nhã gian bị người đẩy ra, chỉ thấy tiểu nhị vừa rồi nghiêng ngã lảo đảo chạy vào, "Mộc tiên sinh, người nhà chưởng quỷ không xong, phiền ngài mau đi xem một chút."

Mộc Thanh Y liền vội vàng đứng lên, ngay cả một câu cũng không hỏi liền theo tiểu nhị kia chạy vội ra ngoài, đám người Tề Diệc Bắc không rõ liền quay qua nhìn Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành liền nói: "Là phu nhân chưởng quỹ của Vân Lai cư, từ nhỏ ốm yếu, lại thường xuyên xảy thai, nhưng hai người họ tình cảm rất tốt, chưởng quỹ không muốn tái giá, vì vậy mà người đã ở tuổi trung niên lại vẫn không có con cháu, thật vất vả mới có một cái nhưng bào thai giống như không được ổn định, đúng lúc sư huynh vào ở khách điếm nên đã giúp bà ấy điều lý hơn một tháng, chỉ cần kiên trì tới cuối năm, liền có hi vọng.”

Phó Du Nhiên hoảng hốt một lúc lâu, mãi đến lúc Tề Diệc Bắc nhẹ nhàng đụng nàng một cái thì nàng mới phục hồi lại tinh thần, Tề Diệc Bắc cười nói: "Nghĩ cái gì mà nhập thần như thế?"

Phó Du Nhiên cười lắc lắc đầu, nhưng mà trên mặt lại rất nhanh thoáng qua một tia ao ước thật sâu, Tề Diệc Bắc xem ở trong mắt, trong lòng khẽ động cầm tay của nàng, Phó Du Nhiên cười cười, "Chàng ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói với Khuynh Thành."

Tề Diệc Bắc lộ vẻ không tình nguyện, Cố Khuynh Thành cũng nói: "Muội cũng có lời muốn nói cùng biểu tẩu, Thái tử ca ca đi ra ngoài trước đi."

Hai so với một đương nhiên Tề Diệc Bắc phải chịu thua, nhìn Tề Diệc Bắc buồn bực ra khỏi nhã gian, Cố Khuynh Thành cười đến ánh mắt cong cong, "Ở trước mặt ta, Thái tử ca ca cho dù không vui cũng sẽ không biểu hiện ra rõ ràng như vậy."

Phó Du Nhiên híp mắt nhìn nàng nửa ngày, sau khi xác định nàng ấy không hề khoe khoang mới khẽ hừ một tiếng, "Ở trước mặt cô, hắn đương nhiên phải làm ra vẻ ưu nhã rồi."

Thấy Phó Du Nhiên vẫn mang hiểu lầm với mình, Cố Khuynh Thành khẽ cười nói: "Biểu tẩu vẫn không rõ sao? Chỉ có ở trước mặt người mình thích mới có thể hiển lộ ra bản chất chân chính của mình."

Phó Du Nhiên thấy trong lòng ấm áp, vội hỏi: "Là vậy sao?" Hỏi xong lại cảm thấy mình hỏi quá nhanh, ho nhẹ một tiếng ngồi trở lại chỗ cũ, gác chân nói: "Nếu nói như vậy, cô chính là người tay chân vụng về không biết chăm sóc cho bản thân mình sao?"

Cố Khuynh Thành cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Biểu tẩu cần gì phải giễu cợt ta."

Phó Du Nhiên gãi gãi đầu, "Cô xác định mình thích cái vị Mộc sư huynh kia sao?"

Tuy Cố Khuynh Thành có ngượng ngùng nhưng lại gật đầu hết sức kiên định, Phó Du Nhiên trợn mắt, "Thua bởi hắn, ta thay lão Tề cảm thấy quả thật không đáng giá."

"Biểu tẩu sao có thể nói như vậy." Cố Khuynh Thành nói tiếp: "Ta cùng với Thái tử ca ca chỉ là tình huynh muội, sư huynh. . . . . . Sư huynh đương nhiên có chỗ tốt của huynh ấy."

Tình huynh muội? Phó Du Nhiên âm thầm ghi nhớ, tính toán sau khi trở về sẽ thuật lại nguyên câu cho Tề Diệc Bắc nghe, sớm chặt đứt ý nghĩ của hắn. Nàng chớp mắt mấy cái, "Chỗ tốt? Ta lại không nhìn ra, hắn biết cô thích hắn sao?"

Ánh mắt Cố Khuynh Thành hơi tối lại, trầm mặc hồi lâu mới nói một cách không chắc chắn: "Có lẽ là. . . . . . Biết."

"Hắn thích nam nhân à?"

Vê mặt Cố Khuynh Thành tràn đầy kinh ngạc, "Vì sao biểu tẩu lại nói như vậy?"

Phó Du Nhiên trợn mắt: "Cô như thế này thì ngay cả ta cũng động lòng, nhưng hắn lại không động lòng? Không phải có vấn đề sao?"

Mặt Cố Khuynh Thành đỏ lên, "Sư huynh ít xuống núi, cũng không nghe nói huynh ấy có. . . . . . Bằng hữu tri kỷ nào cả."

"Không có?" Phó Du Nhiên gật đầu một cái, "Ta thấy hắn đối với cô cũng không giống như vô tâm."

"Thật sao?" Cả khuôn mặt Cố Khuynh Thành đều là vẻ nôn nóng, Phó Du Nhiên bật cười nhìn nàng ấy nói: "Nhìn cô bây giờ, mới phát giác được cô cũng là một người bình thường, không phải tiên nữ cũng không phải thần, cũng là một con người có thất tình lục dục."

Cố Khuynh Thành hơi kinh ngạc, từ nhỏ nàng đã hiểu được gặp người chỉ cần nói ba phần lời nói đạo lý, tuyệt đối không thể tùy tiện biểu lộ tâm sự của mình, thẳng cho tới khi lên núi, hơi thở của sự tự do mới làm cho nàng hơi buông lỏng chút ít, chỉ là ngay cả như thế, trên núi cũng chỉ có một cô nương là Tử Yên cùng làm bạn với nàng, mà Tử Yên cũng thực có tiềm chất làm Công chúa, cho dù là ở trên núi vẫn giữ điệu bộ cực kỳ điêu ngoa, tất nhiên Cố Khuynh Thành không thể cùng nàng ta thân mật thổ lộ tình cảm, hôm nay thấy Phó Du Nhiên thẳng thắn đối đãi, lại hoàn toàn không hề kiêng dè việc cùng với nàng thảo luận về người mà mình ngưỡng mộ, từ trên tâm lý lại cảm thấy thân mật hơn rất nhiều, vì vậy nàng xấu hổ cười cười, "Từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu nên tất nhiên phải cẩn thận khắp nơi, mà ta đều đã làm tốt, cho đến khi lên núi ta mới biết cái gì gọi là cuộc sống tự do tự tại."

Chuyện có liên quan đến Cố Khuynh Thanh, Phó Du Nhiên hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe nói một chút, phụ mẫu chết sớm, được phó thác cho người khác rồi lại bị đố phụ chèn ép, bất đắc dĩ mới phải vào cung, người ngoài chỉ nói Hoàng cung này là Thiên đường nhân gian tường vàng thềm ngọc, nhưng với Cố Khuynh Thành mà nói, nơi này vĩnh viễn cũng không so được với ba gian phòng ngói trong nhà mình.

Bất giác khoảng cánh giữa hai người gần hơn không ít, Phó Du Nhiên đột nhiên cười cười kéo Cố Khuynh Thành ngồi vào bên cạnh, "Tình cảm giữa đại cọc gỗ với cô là như thế nào?"

"Đại cọc gỗ?" Sau khi Cố Khuynh Thành sửng sốt một phen mới hiểu được Phó Du Nhiên là đang nói Mộc Thanh Y, liền nhẹ giọng nói: "Sư huynh đối với ta tất nhiên cực tốt, chỉ là. . . . . ." Nói đến đây, đầu nàng cúi cuống thật thấp, giống như là tìm được một khuê trung mật hữu (bạn khuê phòng thân thiết) mà nhỏ giọng bày tỏ: "Trong hai năm qua, ta chưa bao giờ giấu diếm tâm ý của mình, cho dù sư khuynh không thông suốt thì cũng nên phát giác ra được điều gì đó, nhưng huynh ấy vẫn không hề đáp lại, có thể thấy được huynh ấy đối với ta. . . . . . Thật là không có tâm tư."

Phó Du Nhiên lắc đầu một cái, "Cô không nhìn thấy dáng vẻ im lìm lúc hắn lau mặt cho cô sao? Hắn đối với người khác cũng như thế sao? Nếu như Đông Phương Tử Yên bị như vậy, hắn cũng có làm như vậy với nàng ta không?"

Cố Thuynh Thành suy nghĩ một chút rồi chậm rãi lắc đầu, Phó Du Nhiên vỗ tay cái bốp, "Vậy được rồi, ta dám khẳng định, hắn đối với cô không phải hoàn toàn thờ ơ, có thể là vì một nguyên nhân nào đó khiến hắn không dám thích cô."

Cố Khuynh Thành trầm tư không lên tiếng, Phó Du Nhiên càng nói càng cảm thấy ý nghĩ của mình là đúng, "Nhà hắn ở nơi nào?"

Cố Khuynh Thành khẽ thở dài: "Sư huynh từ nhỏ chính là cô nhi, huynh ấy được su phụ nhặt về nuôi."

"Cái này đúng rồi!" Phó Du Nhiên nói: "Cô suy nghĩ một chút xem, trừ đi điều kiện bản thân không nói, cô là nghĩa nữ của Quốc cữu Đại Tấn, lại từ nhỏ lớn lên ở trong cung, thân phận tôn quý, mà hắn chỉ là một cô nhi, thân phận chênh lệch cách xa như thế, hắn thân là một người nam nhân, như thế nào không có sự tự ti trong lòng?"

"Là . . . . . Như vậy sao?" Cố Khuynh Thành không chắc chắn nói: "Là vì thân phận của ta nên huynh ấy mới không chịu tiếp nhận ta sao?"

Phó Du Nhiên búng tay một cái, "Tin tưởng ta, không sai đâu." Nhớ ngày đó nàng cũng mang tâm trạng như vậy đối mặt với Tề Diệc Bắc, cũng vì vậy mà chậm chạp không dám đi bước đầu tiên.

"Vậy giờ phải làm thế nào?" Gặp phải chuyện tình yêu, cho dù là một nữ tử thông minh cũng giống như người mất đi chủ kiến, trên mặt Cố Khuynh Thành hiện ra vẻ mất mát khó che giấu.

Phó Du Nhiên đứng dậy đi hai bước, lại quay đầu nhìn cô nương xinh đẹp tựa như tiên kia một hồi lâu mới vỗ ngực lớn tiếng nói: "Cô yên tâm, chuyện này ta nhất định giúp cô. Thật ra thì vấn đề của hai người không tính là nghiêm trọng, ta cảm thấy là do phương pháp của cô có vấn đề."

"Phương pháp?"

"Không sai, phương pháp của cô quá ôn hòa, làm cho khuôn mặt và mái tóc bị dây bẩn cũng chỉ làm cho ánh mắt hắn dừng lại một chút thôi, như vậy không được."

Cố Khuynh Thành than nhẹ một tiếng, "Có thể được như vậy thì ta đã hết sức thỏa mãn rồi."

"Dĩ nhiên là không được." Không đem chuyện của Cố Khuynh Thành giải quyết xong, lòng của Phó Du Nhiên nhất định không buông xuống được, "Đá cứng còn có thể dùng thuốc mạnh hòa tan, muốn thành công thì phải không chừa thủ đoạn nào."

Cọc gỗ đã biến thành tảng đá rồi, mặc dù Cố Khuynh Thành không quá đồng ý hai cách gọi này nhưng vẫn tò mò nói: "Như thế nào gọi là ‘thuốc mạnh’?"

Phó Du Nhiên ngoắc ngoắc ngón tay với Khuynh Thành, đợi nàng ấy đến gần mới đè thấp giọng thì thầm thì thầm nói một đống, Cố Khuynh Thành càng nghe thì mặt càng đỏ lên lắc đầu liên tục nói: "Cái này, như vậy sao được."

"Thế nào không được? Trừ phi cô muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ không nóng không lạnh này với sư huynh của cô."

Cố Khuynh Thành khẽ cắn môi dưới suy nghĩ một hồi lâu, khẽ gật đầu quyết định: "Cứ làm như vậy đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.