Nguyệt Hoa nghe vậy
thì ngẩn người, Hoàng hậu cũng không nói thêm nữa, không bao lâu liền
thấy Vinh Thăng trở lại, vẻ mặt lúng túng đi đến bên tai Tề Diệc Bắc nói nhỏ một hồi, Hoàng hậu hỏi: "Thế nào, có lời gì không tiện nói sao?"
Tề Diệc Bắc phất tay cho Vinh Thăng lui xuống rồi nói: "Xế chiều hôm nay
Du Nhiên bị Lão sư gọi về Mặc phủ rồi ạ, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Phó Du Nhiên ngẩn người, rõ ràng mình đang ở chỗ
này mà hắn lại nói gì mà bị nghĩa phụ gọi đi . . . . . . Đúng rồi, nhất
định là do Vinh Thăng không tìm được mình, hắn sợ Hoàng hậu giận nên lúc này mới viện ra cái lý do này, lôi Mặc Yến Thần ra làm cái cớ.
Nguyệt Hoa lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lại cố tình làm ra vẻ mờ mịt: "Nói như
vậy, Thái tử phi không có ở trong cung phải không ạ?"
Tề Diệc Bắc khó chịu, không kiên nhẫn nói: "Trễ như thế còn chưa có trở lại, tất nhiên là có chuyện trì hoãn."
Hoàng hậu cười nhẹ dựa người vào ghế, hơi chút nghiêng đầu, ẩn ý nói: "Diệc
nhi quả nhiên là không muốn Du Nhiên phải chịu bất kỳ một uất ức nào."
Phó Du Nhiên thấy trong lòng ấm áp, nhìn trộm qua Tề Diệc Bắc đang nghiêng
người dựa vào ghế, vẻ mặt hắn như có điều suy nghĩ, lại gọi Vinh Thăng
ra nói nhỏ mấy câu, Vinh Thăng vừa nghe vừa gật đầu liên tục, sau đó
xoay người rời đi.
Sắc mặt của Nguyệt Hoa lập tức trở nên khó coi, cố nặn ra một chút ý cười nói: "Đã như vậy, chúng ta cũng khai yến thôi chứ ạ?"
Hoàng hậu khoát tay áo, "Trước không vội, nói không chừng Du Nhiên cũng sắp trở về rồi đấy."
Nguyệt Hoa hồ nghi nhìn Hoàng hậu một cái, thân thể đang rướn lên lại chầm
chậm ngồi xuống, Hoàng hậu lại nói: "Nguyệt Hoa, ngươi vào cung đã bao
lâu?"
"Hồi nương nương," Nguyệt Hoa lại đứng dậy, "Nếu như tính luôn thời gian hầu hạ Thái tử lúc trước thì sắp được sáu năm rồi ạ."
"Sáu năm rồi, ngươi đi theo Thái tử cũng có hơn bốn năm thôi?"
"Vâng"
Hoàng hậu thở dài một tiếng, "Ta ban ngươi cho Thái tử, nguyên là nhìn trúng
ngươi dịu dàng hiền thục, không ngờ cũng có một ngày ta nhìn lầm người."
Nguyệt Hoa thất kinh trong lòng, vội vàng ngẩng đầu, giống như một con tiểu bạch thỏ bị kinh hãi.
Hoàng hậu lạnh lùng nói: "Ta hỏi ngươi một lần nữa, lúc đi mời Thái tử phi, đến tột cùng là nói như thế nào?"
Sắc mặt của Nguyệt Hoa trở nên tái nhợt, nếu lúc này thừa nhận mình phái
người đi nhưng không nói rõ mục đích của yến tiệc lần này, sợ rằng Hoàng hậu sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Hoàng hậu nhìn chằm chằm Nguyệt Hoa, "Nói."
Nguyệt Hoa chần chờ một chút, trong lòng đã hạ quyết định bèn nói: "Nguyệt Hoa thật sự có nói với Thái tử phi thiết yến đêm nay là vì muốn chúc mừng
sinh thần của Hoàng hậu nương nương ạ."
"Là ai đi truyền lời?"
Cung nữ bên cạnh Nguyệt Hoa run rẩy, vội vàng quỳ xuống, "Là nô tỳ ạ."
"Nói như thế nào?"
"Nô tỳ. . . . . ." Cung nữ kia dùng mắt liếc qua Nguyệt Hoa thấy Nguyệt Hoa hơi cúi đầu, cung nữ kia vội run giọng nói: "Nô tỳ chỉ truyền đạt lại y nguyên lời Nguyệt Hoa Lương đệ nói, mời Thái tử phi điện hạ đến dự
tiệc, cũng đặc biệt nhấn mạnh đây là tiệc chúc mừng sinh thần của Hoàng
hậu nương nương."
Hoàng hậu hơi hí mắt ra nhìn Nguyệt Hoa thấy
nàng ta vẫn cố tự trấn định đứng thẳng lưng, Hoàng hậu thản nhiên cười
nói: "Vậy thì kỳ quái, thời điểm có người đến thông truyền thì Bổn cung
cũng đang ở trong phòng cùng Thái tử phi, sao những gì ta nghe được
không giống với những gì ngươi nói nhỉ?"
Cung nữ kia cũng lờ mờ phát giác ra điều không ổn nên cứ ấp úng không biết nên nói cái gì.
Nguyệt Hoa biến sắc, tại sao lại có thể có chuyện trùng hợp như thế?
"Là do ngươi tự tiện chủ trương, sửa lại lời của Nguyệt Hoa?" Hoàng hậu
chậm rãi nói xong, khóe miệng thậm chí còn nang theo một nụ cười.
"Không. . . . . . Nô tỳ. . . . . . Không có. . . . . ."
"Lớn mật!" Nguyệt Hoa lớn tiếng doạ người, "Lại có loại nô tài dám vượt qua
phạm vi như vậy, người đâu mau lôi ả cung nữ này ra ngoài!"
Vừa dứt lời, mấy thái giám liền tiến lên muốn kéo cung nữ kia xuống.
Hàn Mai đứng ở sau lưng Hoàng hậu vội tiến lên một bước, lớn tiếng nói: "Lớn mật!"
Mấy tên thái giám vội vàng buông tay rồi nhìn qua Nguyệt Hoa, Hoàng hậu cầm ly trà lên ném tới trước người Nguyệt Hoa, chỉ nghe "Cạch" một tiếng,
mảnh sứ vỡ tan tành khiến nước trà bay tán loạn văng khắp nơi, dính cả
vào y phục của Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa vẫn chỉ cúi đầu, căn chặt răng
không để cho mình lộ ra ý khiếp đảm.
Gương mặt Hoàng hậu như phủ
một lớp băng, Nguyệt Hoa "Phịch" một tiếng quỳ xuống mặt đất, mấy tên
thái giám đã sớm sợ đến kêu cha gọi mẹ, liên tiếp cầu xin tha thứ.
Hoàng hậu dựa vào lại ghế, "Nguyệt Hoa, ngươi cũng nói là nha đầu này vượt
qua phạm vi, vậy theo ngươi thấy nàng ta khiến Bổn cung sinh ra hiểu lầm với Thái tử phi, nên làm như thế nào để xử trí cho thỏa đáng?"
"Toàn bộ. . . . . . Toàn bộ theo xử lý của Hoàng hậu nương nương ạ."
Hoàng hậu dựng mày liễu lên, "Ta cho ngươi nói!"
Cả người Nguyệt Hoa run lên, "Nô tỳ không dám."
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, "Loại người vô dụng như vậy giữ lại có ích lợi gì?"
"Vâng . . . . ."
"Vâng cái gì?"
Nguyệt Hoa cắn cắn môi dưới, "Nha đầu này, tội đáng phải chết."
Hoàng hậu không buồn nhấc mắt, khoát tay áo nói: "Lôi nàng ta xuống."
Hàn Mai đứng bên cạnh vâng một tiếng, nhanh chóng sai mấy tên thái giám động thủ.
Cung nữ kia bị sợ đến hồn bay phách tán, nhìn qua Nguyệt Hoa kêu to: "Lương đệ cứu nô tỳ với!"
Nguyệt Hoa nghiêng đầu đi, mím chặt môi không nói một lời, mắt thấy cung nữ
kia sẽ bị kéo ra thì chợt trong điện vang lên một tiếng quát thanh thúy, "Dừng tay!"
Phó Du Nhiên từ trong nhóm cung nữ phía sau lao ra,
quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu, "Mẫu hậu, nàng ta cũng chỉ thay người làm việc thôi, tội không đáng chết, kính xin mẫu hậu tha cho nàng ta một
mạng."
Hoàng hậu khẽ nâng khóe miệng, liếc mắt nhìn Hàn Mai bên
cạnh, Hàn Mai vội kêu mấy tên thái giám dừng tay, lại mang cung nữ kia
vào trong điện.
Phó Du Nhiên bỗng nhiên xuất hiện khiến Tề Diệc
Bắc mừng rỡ khác thường, cũng làm cho Nguyệt Hoa lập tức biến sắc, cái
gì mà truyền lời lúc Hoàng hâu đang ở đó chứ, tất cả đều là giả, chỉ sợ
Thái tử phi đã biết hết mọi chuyện nên đoạt trước tiên cơ rồi.
Hoàng hậu đứng dậy, đi tới trước mặt Phó Du Nhiên đỡ nàng dậy, lại liếc qua
cung nữ kia cười nói: "Sẵn có Thái tử phi thay ngươi cầu tình, Bổn cung
sẽ xem xét cho ngươi một cơ hội."
Cung nữ kia hình như bị giật
mình quá độ, co quắp nằm trên mặt đất nức nở hồi lâu mới ngẩng đầu lên,
oán hận nhìn thoáng qua Nguyệt Hoa, lệ rơi đầy mặt mà nói: "Khởi bẩm
nương nương, Lương đệ quả thật sai nô tỳ đi mời Thái tử phi điện hạ,
nhưng lại đặc biệt phân phó nô tỳ rằng đừng có nói với Thái tử phi hôm
nay Hoàng hậu nương nương cũng tới dự."
Hoàng hậu hơi cúi người, "Ngươi nói cái gì?"
Chó cùng rứt giậu (Câu này ví tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm
liều, kể cả điều xằng bậy), loại thời điểm này nên chuyển thành nhân
chứng tố cáo việc làm đen tối hình như là đường ra tốt nhất, sau khi
nghe cung nữ kia lớn tiếng lặp lại một lần nữa, Hoàng hậu từ từ bước đi
thong thả đến trước mặt Nguyệt Hoa, lắc đầu nói:
"Lúc Phỉ Nhi xảy ra chuyện, ta còn tưởng rằng ngươi nhát như chuột, không hề có chủ
kiến, bây giờ nhìn lại thì ra ta đã nhìn lầm."
"Hoàng hậu nương nương, nô tỳ còn có chuyện bẩm báo."
Bao nhiêu sự thật chứng minh, một khi đâm thọt đồng bọn không thành bị cắn
ngược lại quả thật là một điều đáng sợ, nếu nhân chứng giờ muốn vô tội
trắng án thì bắt buộc phải lập công chuộc tội mới được.
Hoàng hậu nghiêng người sang, cảm thấy hứng thú nói: "Chuyện gì?"
Cung nữ kia đưa tay vào trung y móc ra một túi gì đó, bên trái một tầng bên
phải tầng một mở ra, thấy nàng ta nhanh tay nhanh chân mở cái túi ra thì Hoàng hậu càng hăng hái hơn, ngay cả Phó Du Nhiên cũng tiến lại gần
cung nữ kia, túi nhỏ cuối cùng cũng mở ra hoàn toàn, lại lộ ra một bọc
giấy ở bên trong, Hoàng hậu cười như không cười nhìn nàng ta, "Ngươi cất giấu thứ gì vậy?"
Cung nữ kia dập đầu, đưa bọc tới trong tay Phó Du Nhiên, "Đây là bột thuốc mà vào cái hôm mưa sao băng Nguyệt Hoa
Lương đệ đã cho vào rượu ạ. Còn dư lại nửa gói bột thuốc Lương đệ ném
vào trong lò than, nô tỳ thừa dịp Lương đệ không chú ý liền lấy lại một
ít."
Nguyệt Hoa cau mày, Hoàng hậu nghi ngờ nhìn tiểu cung nữ kia một cái, "Ngươi giữ nó có ích lợi gì?"
Phó Du Nhiên cũng hơi buồn bã, chuyện Tề Diệc Bắc bị bỏ thuốc gần như là có thể khẳng định, coi như hiện tại tiểu cung nữ này lấy ra chứng cớ, cũng chỉ là chứng minh chuyện đã xảy ra mà thôi, nói lại những điều này còn
có công dụng gì?
Cung nữ kia buồn bã nói: "Nô tỳ luôn sợ sẽ có
một ngày mình lại đi lên con đường của Văn Song tỷ tỷ, cho nên đặc biệt
lưu ý cử động của chủ tử, luôn luôn giữ tinh thần tỉnh táo để ý mọi
chuyện vì sơ sẩy một chút sẽ mất mạng không chừng." Nhưng ai ngờ đến lúc thật có việc xảy ra, ngay cả cơ hội lên tiếng cũng không có, nghĩ đến
mới vừa rồi sống chết mong manh, cung nữ kia lại bật khóc lên.
"Văn Song là ai ?"
"Văn Song tỷ tỷ vẫn hầu hạ ở Thanh Ung viên, có lần Yến Lương đệ ăn phải vật không rõ trong cơm canh, tiếp theo thì mất đi lý trí ở trước mặt Thái
tử gây ra chuyện xấu hổ, rồi sau đó Văn Song tỷ tỷ liền được người ta
phát hiện bị chết đuối trong ao."
Hoàng hậu gật đầu một cái xem như đã có ấn tượng.
Tiểu cung nữ lại nói: "Văn Song tỷ tỷ ở Thanh Ung viên, cùng nô tỳ giống nhau, đều có thời điểm hầu hạ ở Vân Lang các."
Nguyệt Hoa sắc mặt rét lạnh, đanh giọng nói: "Bình Nhụy, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
Hoàng hậu nghiêng đầu, chậm rãi nói: "Nàng ta muốn nói gì tự nhiên sẽ nói, ngươi vội cái gì?"
Nước mắt của Bình Nhụy lại ngưng tụ trong mắt, "Ngày thường Nguyệt Hoa Lương đệ cùng chúng nô tỳ thân như tỷ muội, nô tỳ vạn lần không muốn như vậy, nhưng sự thật lại như thế, hai vị Lương đệ Tiết -Yến đều thông minh hơn người, sao có thể không biết Văn Song tỷ tỷ vừa chết, hai vị ấy đều sẽ
bị dính líu vào, cũng sẽ trở thành đối tượng bị hoài nghi chứ? Nếu như
họ hiểu đạo lý này thì sẽ không xuống tay với Văn Song tỷ tỷ, như vậy
Văn Song tỷ chết đi. . . . . ."
"Đó chính là do người khác?"
Hoàng hậu nở một nụ cười nhạt, "Khiến cho hai người các nàng trở thành
kẻ địch, như vậy những người khác sẽ có cơ hội ngồi hưởng lợi rồi."
Sắc mặt của Nguyệt Hoa càng ngày càng tái nhợt, nàng ta không nói được lời nào cũng không nhúc nhích, cứ quỳ ở nơi đó.
"Vâng" Bình Nhụy lớn tiếng nói: "Chính là sau khi nô tỳ nghĩ thông suốt cửa ải này, mới đặc biệt lưu ý đến hành động của Nguyệt Hoa Lương đệ."
Hoàng hậu cầm lấy bọc giấy trong tay Phó Du Nhiên, hỏi: "Đây là thuốc gì?"
"Nô tỳ không biết." Bình Nhụy đáp: "Hôm đó Thái tử được đỡ vào trong phòng
nghỉ ngơi, nô tỳ từng đến gần cửa nghe lén, thấy không hề có chút âm
thanh nào, nô tỳ cho là Lương đệ mưu hại Thái tử nên bị sợ đến gần chết, nhưng sau đó không tới nửa canh giờ, Thái tử điện hạ đã tỉnh lại, bình
yên vô sự rời đi, nhưng nô tỳ nghĩ trong thuốc bột này nhất định là có
chút bí mật, cho nên mới cất giấu trong người."