Mặc dù Tề Diệc Bắc vẫn bước đi nhưng lại thầm tính toán sao cho bước chân của mình không quá dài, cũng không quá ngắn, thời gian bước cũng từ tốn để người ta có cảm giác là mình đang đi thật, nhưng vẫn để cho Phó đại trại chủ có thể đuổi theo dễ dàng. Hắn vụng trộm quay đầu nhìn lại, thấy Phó Du Nhiên vẫn đang khổ sở đứng ở trước cửa trà lâu, không hề có ý muốn đuổi theo hắn. Đúng là ngoài ý muốn của Tề Diệc Bắc, chẳng lẽ tiểu tử Tề Thụy Nam kia thật sự có sức hấp dẫn lớn đến vậy sao? Ngay cả khi hắn đã ra đòn sát thủ mà vẫn không thành công, thật là không còn lời nào để nói.
Tề Diệc Bắc đang ảo não thì phía sau bỗng vang đến một tiếng gọi trong vắt làm cho vẻ mặt cau có của hắn giãn ra.
Phó Du Nhiên đuổi theo Tề Diệc Bắc, vẻ mặt vô cùng quyết liệt: "Yến Phiên Tiêm!"
Nhìn Phó Du Nhiên nắm chặt hai đấm tay, đôi mắt ánh lên nét cương quyết lại làm Tề Diệc Bắc thấy hối hận. Đúng là hắn có ý định đến Yến Phiên Tiêm nhưng không phải là hôm nay, tuy nhiên, bây giờ hắn có thể nói là không đi sao? Đáp án chỉ có hai chữ: Không dám!
Mà suy nghĩ của Phó Du Nhiên lại cực kì đơn giản, lần đi chơi này là một cơ hội rất hiếm hoi, nếu không tận dụng thời cơ thì e rằng sẽ không còn cơ hội khác nữa. Cho dù sau này nàng thực sự rời khỏi hoàng cung, đi ra ngoài, nhưng lúc đó không có lão Tề ở bên cạnh, lại không quen thuộc nơi này, một thân một mình quả thực rất dễ bị chịu thiệt, cho nên… nàng đành tạm thời gạt thần tượng của mình qua một bên, sau này chắc chắn vẫn còn nhiều cơ hội để chạm mặt thần tượng ở trong cung, nghĩ như vậy lại làm trái tim Phó Du Nhiên nhảy nhót mãi không thôi.
Đi theo Tề Diệc Bắc được một lúc, Phó Du Nhiên lại bắt đầu công cuộc ngó ngang ngó dọc của mình, nhưng chưa kịp xem gì thì đã bị Tề Diệc Bắc kéo nhanh vào một nhà bán y phục ở giữa phố, hắn nhanh chóng mua 2 chiếc mũ có một lớp mành sa mỏng che trước mặt, một chiếc đội lên đầu mình, chiếc còn lại đội lên đầu của Phó Du Nhiên.
Phó Du Nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, nàng nhấc tấm sa mỏng lên, bất mãn nói: "Tại sao lại phải mang món đồ này? Phá mất tạo hình ta đã dày công sửa soạn."
Tề Diệc Bắc giữ chặt lấy cánh tay đang muốn hạ chiếc mũ xuống của Phó Du Nhiên, "Đội Cẩu tử (papazari) lúc nào cũng rình rập ở xung quanh đây, nếu không muốn lên trang nhất của thời báo Đại Tấn ngày mai thì đội cái này vào cho ta!"
Phó Du Nhiên giật tay lại, vẫn chưa từ bỏ ý định tháo chiếc mũ xuống, nàng tức giận nói: "Huynh là người của công chúng chứ đâu phải ta, không có ai nhận ra ta đâu, một mình huynh đội nó đi."
"Không được." – Vẻ mặt của Tề Diệc Bắc vô cùng nghiêm túc, rõ ràng là không cho nàng được phép thương lượng, - "Nếu không chúng ta không đi nữa." – Để hắn phải làm đại hiệp che mặt một mình á, còn lâu nhé.
Sức hút của thanh lâu thật lớn, đánh gục được cả Phó Du Nhiên. Cuối cùng thì trên đường vẫn xuất hiện hai đại hiệp che mặt, mặc dù thu hút không ít ánh mắt tò mò nhưng cũng loại bỏ được những phiền toái khác.
Nhìn thế giới qua một chiếc mành che khiến mọi thứ trở nên mờ ảo, Phó Du Nhiên tức giận nghiến răng, nàng đi theo Tề Diệc Bắc rẽ vào một cái ngõ nhỏ, thật kì lạ, con ngõ này càng đi lại càng thấy rộng rãi, khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ, Phó Du Nhiên lập tức dẹp bỏ sự khó chịu sang một bên, tò mò nhìn xung quanh.
Di Hồng Viện, Ỷ Thuý Các, Phiêu Hương lâu, Quần Phương quán...chỉ vừa nhìn qua những cánh cửa xanh xanh vàng vàng rực rỡ ngay từ bên ngoài đã đủ thấy nơi này rất có thực lực. Đi tới mấy nơi thế này, trong túi đương nhiên cũng phải mang theo thật nhiều tiền. Nếu không có tiền thì còn đi đâu? Có người nói, không có tiền mà đua đòi chơi kỹ viện cái gì? Cái này cũng không đúng, để phù hợp với nguyện vọng phần lớn dân chúng no cơm sinh ý đồ dâm dục, thì mấy nơi nhỏ như Hàm Xuân Thất, Lệ Nhân Ban này kia cũng được khai trương, nhằm giải quyết vấn đề khó khăn của mấy hoàng kiểm bà (kỹ nữ già). Có những đối tượng đến cửa hiệu còn không mở được, đứng tạm ở góc đường nào đó kinh doanh, hay là dạt vào mấy kỹ viện nhỏ, cố gắng đổi đời, bình thường chỉ phục vụ khách quen, nếu làm tốt thì có khi còn được người ta chuộc về làm tiểu thiếp, thoát được cuộc đời son phấn dung tục trong ngõ nhỏ, tìm kiếm cho mình một ngày mai tươi sáng hơn.
"Sao lại vắng tanh thế này?" - Phó Du Nhiên nhìn một lượt các bảng hiệu treo trên cao, nàng đi suốt từ nãy đến giờ nhưng chẳng thấy một bóng người nào, các thanh lâu lớn nhỏ ở hai bên đường đều đóng cửa im lìm, không tiếp khách, cảnh tượng vô cùng tiêu điều thê lương. - "Chẳng lẽ mấy thanh lâu trong kinh thành đều đóng cửa hết rồi?"
"Trừ phi tất cả nam nhân trong thiên hạ này chết hết thì mới xảy ra chuyện đó." - Tề Diệc Bắc ngẩng đầu nhìn sắc trời, - "Cô chờ ở đây một lúc sẽ được thấy một cảnh tượng khác."
Phó Du Nhiên tỏ vẻ không hiểu, nhưng Tề Diệc Bắc đã kéo nàng đi tiếp, "Tìm Yến Phiên Tiêm trước rồi nói sau."
"Thực sự là huynh chưa từng đến đó?" - Phó Du Nhiên vẫn không tin.
Tề Diệc Bắc không nói gì, lẽ ra nơi nổi tiếng như vậy hắn phải tới từ lâu rồi, nhưng thật là khéo, cứ lần nào muốn đi là lại có chuyện xảy ra khiến hắn phải trì hoãn mãi, hơn nữa hắn còn là người của công chúng nên không thể nói đến những nơi như thế là đến ngay được, cho nên hôm nay đúng là một cơ hội tốt.
Hai người từ từ bước đi, đúng lúc này có một ông lão đi từ hướng ngược lại tới, tay lão cầm một cái Đồng la mộc chùy (*), lão gõ “Xoảng – xoảng”, hai tiếng kêu vang lên, ngay lập tức kỳ tích đã xảy ra.
(*)Đồng la mộc chùy: một loại kẻng báo hiệu những thời khắc đặc biệt trong ngày của thời xưa, Bao gồm một chiếc đĩa đồng và một cái chùy gỗ (chùy gỗ thường có một đầu được bọc vải).
Tất cả các cánh cửa còn đang đóng chặt im lìm, nhưng vừa nghe thấy tín hiệu báo đến giờ làm ăn thì mọi thanh lâu đều mở toang cửa lớn, hàng tốp tú bà ùa ra tươi cười đon đả đón chào khách, đằng sau họ là những cô nương thanh lâu mặc những bộ trang phục mỏng manh vừa đi vừa lắc hông, cùng lúc đó, không biết từ đâu lại có nhiều “khách tiêu thụ” đi lại ở trên đường đến thế.
Có người mang vẻ mặt quen thuộc – đây là khách quen, có người lại mang vẻ mặt tò mò – đây chắc chắn là tân binh (người mới), nhưng không ngờ rằng cũng có nhiều người giống Phó Du Nhiên, đầu đội mành sa che mặt kiểu đại hiệp – đây hẳn là vì sợ người khác nhận ra thân phận của mình. Các cô nương ở đây mặc dù nhìn thấy bọn họ che mặt nhưng cũng không thể trách cứ, vì mặc kệ là ai nếu bắt được liền lôi ngay vào nhà mình. Nhất thời, trên đường rộn ràng tiếng vui cười tán tỉnh, oanh oanh yến yến, hương bay khắp phố, thơm nức mũi.
Rốt cục thì Phó Du Nhiên cũng đã hiểu được câu nói vừa rồi của Tề Diệc Bắc, thanh lâu là nơi hoạt động về đêm, ngủ ngày, cho nên mở cửa cũng muộn một chút, thế này thật khác hoàn toàn với hình ảnh tiêu điều vừa rồi.
"Vị tiểu công tử này..."
Phó Du Nhiên đang đứng ngắm đến thất thần thì có một đôi tay nhỏ bé trắng nõn đã giữ chặt lấy ống tay áo của nàng, Phó Du Nhiên giật mình ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là một cô gái xinh đẹp khoảng hơn hai mươi tuổi đang cười “haha”: "Tiểu công tử là lần đầu đến đây?"
Phó Du Nhiên gật gật đầu, cô gái kia lại cười nói: "Vào đây cùng tỷ tỷ, tỷ tỷ cam đoan sẽ hầu hạ công tử cảm thấy sung sướng đến tê cả người luôn." – Nói xong, nàng ta lại lôi kéo Phó Du Nhiên lên lầu.
Phó Du Nhiên cảm thấy có chút hứng thú, nàng bắt lấy tay của vị cô nương kia vỗ vỗ, "Tỷ tỷ, ta đang muốn đến Yến Phiên Tiêm, tỷ có biết nơi đó ở đâu không?"
Cô nương kia chớp mắt, tươi cười nói: "Nhũ danh của tỷ tỷ là Yến Nhi, chờ khi lên lầu, tỷ tỷ lại múa một khúc cho công tử xem, thế chẳng phải là Yến Phiên Tiêm (*) rồi sao?"
(*) Yến Phiên Tiêm (燕翩纤): Yến nhỏ tung cánh bay.
Tuy rằng từ nhỏ Phó Du Nhiên đã sống giữa đám đàn ông, cũng từng đọc qua xuân cung đồ, nhưng hôm nay được trực tiếp nghe thấy giọng nói mềm mại nũng nịu của nữ nhân khiến nàng khó cưỡng lại được, đang định đồng ý đi theo nàng kia thì bên cạnh đã vang lên một giọng nói lạnh lùng, "Nàng ấy không xem khiêu vũ." - Lời còn chưa nói xong đã kéo Phó Du Nhiên ôm vào lòng, sau đó lập tức chạy mất.
Phó Du Nhiên bất mãn vặn người, "Dù sao cũng chưa tìm được Yến Phiên Tiêm, chúng ta cứ đi nhà khác mở mang kiến thức cũng được chứ sao."
"Mở mang kiến thức?" -Tề Diệc Bắc hừ lạnh, - "Cô có biết nàng ta sẽ làm gì với cô không?"
Phó Du Nhiên làm ra vẻ ‘ta là bác học thông thái’, nàng xòe quạt phẩy phẩy, “Vào trong thanh lâu thì còn làm gì khác nữa. Đương nhiên là làm chuyện ‘ấy’ rồi."
"Ha!" – Gương mặt của Tề Diệc Bắc bị che bởi một lớp mành sa mỏng nên không thấy được biểu cảm hiện tại, chỉ có thể nghe thấy giọng nói khinh thường của hắn, "Thế cô có ‘cái kia’ không?"
Phó Du Nhiên trừng mắt: "Xấu xa!"
Tề Diệc Bắc đang muốn đáp trả thì khóe mắt lại nhìn thấy một biển hiệu, hắn dừng lại, tay siết chặt tay của Phó Du Nhiên, "Đi."
Phó Du Nhiên vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ngay, không có đèn lồng đỏ, cũng không giống như các thanh lâu khác phải có tú bà, cô nương đi ra đón khách, trước cửa chỉ có vài tên hộ vệ mặc đồ đen đang đứng canh gác, chiếc cửa lớn màu đỏ thắm được mở rộng, ngay bên cạnh cửa có khắc một bộ câu đối: “Tự vũ, phi yến vũ phiên tiêm” (*). Bên trên còn có một tấm biển lớn đề ba chữ to như rồng bay phượng múa "Yến Phiên Tiêm", góc trên cùng của tấm biển khắc một con Phi yến tinh xảo, toàn bộ mặt tiền của quán có một vẻ thanh nhã rất khác biệt, không giống với những nơi khác.
(*)Hai chữ ‘Vũ’ này khác nhau các bạn nhé: Tự vũ (似雨) - Mưa rơi. Phi vũ (飞舞) - Điệu múa. Với tài hiểu biết hạn hẹp của mình về các câu đối thì có thể tạm dịch như sau: “Tựa mưa rơi, yến nhỏ múa điệu vũ tung cánh bay.”
"Đúng là khác biệt." - Phó Du Nhiên vừa suýt xoa vừa nhanh chân bước lên bậc thang, chưa đi được hai bước đã bị một tên hộ vệ chặn lại, "Vị công tử này lần đầu đến Yến Phiên Tiêm?"
"Đúng vậy. Sao? Các ngươi định không cho ta vào?"
Gã hộ vệ cười nói: "Đương nhiên không phải, nhưng khác với nơi khác, Yến Phiên Tiêm của chúng ta có một quy định, mời công tử nhìn xem." - Hắn thuận tay chỉ sang bên cạnh, hóa ra trên cửa có một bảng thông báo, trên đó ghi; ‘Mười hai, vào bàn’.
Phó Du Nhiên nhìn tới nhìn lui mất nửa ngày mà vẫn chưa hiểu. Đúng lúc này có một vị công tử ăn mặc hoa lệ lướt qua người nàng, hắn đi tới cái bàn nhỏ ở trước cửa rồi lấy ra một tấm ngân phiếu giao cho người đàn ông trung niên đang ngồi ở đó, người đàn ông kia kiểm tra ngân phiếu rồi rút một que thẻ bài trong ống thẻ ở trên bàn, lão đưa cho vị công tử kia bằng cả hai tay, vị công tử kia mặt mày hớn hở nhận lấy thẻ bài, rồi tiêu dao đi qua cửa, bước vào bên trong.
"Muốn vào bàn cần có tiền hả?" – Đôi mắt trừng to của Phó Du Nhiên trông còn lớn hơn cả mắt trâu, buôn với bán tốt thật đấy, còn giỏi cướp tiền hơn cả sơn tặc.
"Đúng vậy."
"Các ngươi đang muốn chém đứt cổ của ta à?!" - Phó Du Nhiên oán giận muốn quay đầu bỏ về, nhưng lại thấy tiếc tiếc. Nàng bước đến gần tên hộ vệ, nói nhỏ: "Có thể châm chước, linh động cho ta được không?"
Tên hộ vệ kia vẫn cười vô cùng hòa nhã, - "Đây là quy củ của Yến Phiên Tiêm, tiểu nhân không dám làm sai ạ."
"Vậy thì giảm giá còn tám lượng đi!" - Phó Du Nhiên giơ đúng tám ngón tay lên, lại nhỏ giọng nói: "Đây là lần đầu tiên ta đến đây, cũng nên ưu đãi một chút chứ hả, có ưu đãi mới có thể giữ chặt được khách hàng quen mà."
Tên hộ viện kia đang muốn cự tuyệt thì chợt nghe thấy giọng nói của Tề Diệc Bắc từ cửa truyền tới, "Đừng làm ta mất mặt nữa, vào mau."
Phó Du Nhiên nhìn hai thẻ bài trong tay hắn mà đau lòng vô hạn: "Hơn hai mươi lượng của huynh có thể mua được hai căn đấy!"
Tề Diệc Bắc mặc kệ nàng, hắn kéo nàng vào cửa. Lúc vào cửa mới biết, thì ra hai thẻ bài kia tương đương với hai tờ giấy thông hành, lúc này có một cô nương thanh tú khả ái bước đến, cô dẫn bọn họ đi vào đại đường (sảnh lớn), sắp xếp cho hai người ngồi xuống một chiếc bàn, rồi rót ra hai chén rượu: "Nhị vị công tử có quen biết với cô nương ạ?"
Phó Du Nhiên sờ tay của cô nương kia, "Tỷ tỷ, đây là lần đầu tiên chúng ta đến đây."
"Công tử thật khéo chọn thời điểm." - Cô nương kia cười cười, nhẹ nhàng rụt tay về dấu vào bên trong tay áo, "Nô tỳ chỉ là người dẫn đường thôi, nếu công tử không quen biết với cô nương thì chi bằng cứ ngồi đây thưởng thức nhạc khúc trước đã, đợi đến trưa sẽ có tiết mục tìm phương phổ (tìm khúc nhạc hay), đến lúc đó công tử có thể tự mình tìm được một cô nương ưng ý."
"Tìm phương phổ?"
Nàng hầu kia hé miệng cười, - "Tìm phương phổ chính là quy củ từ trước đến nay của Yến Phiên Tiêm, cách mười ngày lại tổ chức một lần. Trong đó, cô nương sẽ lên trên đài thể hiện tài nghệ, nếu vị công tử nào thích liền ra giá, ai trả giá cao nhất người đó sẽ thắng. Nhưng có thắng cũng không được bắt ép cô nương phải hầu hạ mình, có thể được cô nương hầu hạ hay không thì còn phải xem bản lĩnh của công tử nữa."
Phó Du Nhiên nghẹn họng nhìn trân trối. Sao? Bỏ tiền ra mà vẫn còn phải xem tâm tình của cô nương như thế nào nữa à? Buôn bán kiểu này thì đúng là lãi to, "Cô nương này của các ngươi quý giá đến mức nào mà lại kiêu ngạo như vậy?"
"Công tử chưa từng nghe qua Tứ đại hoa khôi của Yến Phiên Tiêm?"
Phó Du Nhiên nhìn Tề Diệc Bắc, nàng ngơ ngác lắc đầu, nữ hầu kia cười nói: "Vậy thì hôm nay công tử sẽ được đại khai nhãn giới (mở rộng tầm mắt). Bốn vị cô nương của chúng tôi nổi danh khắp kinh thành, tiết mục tìm phương phổ cũng là do họ khởi xướng đấy."
Lòng hiếu kỳ của Phó Du Nhiên bị kích thích đến cực điểm, sau khi cô hầu gái lui ra, nàng liền kích động túm lấy Tề Diệc Bắc vẫn câm như hến từ nãy tới giờ. - "Đừng ngồi im như thế nữa, mau nói cho ta nghe một chút về tứ đại hoa khôi này đi."
"Ta làm sao biết được."- Có biết hắn cũng không nói. Tề Diệc Bắc nhìn Phó Du Nhiên dặn dò: "Lát nữa đến tiết mục tìm phương phổ cô phải ngồi im xem náo nhiệt thôi nghe chưa, không được phép làm loạn nữa!"
"Ta không có tiền, có điên mới tham gia vào cái trò đó!"
Tề Diệc Bắc hài lòng gật đầu, hắn chỉ hy vọng tiết mục tìm phương phổ đó hết nhanh nhanh để hắn còn đem quả bom hẹn giờ này chạy nhanh về cung.
Trong nháy mắt, cả đại đường đã chật kín người ngồi, chủ yếu là các nhân sĩ tuổi trẻ phong lưu, cao thấp béo gầy có đủ cả, trong tay ai cũng cầm một chiếc thẻ bài, trên gương mặt người nào cũng đều hiện lên sự quyết tâm cao độ. Một tiếng cồng vang lên, tất cả mọi người đều xôn xao, Phó Du Nhiên nhìn sắc trời ở ngoài cửa sổ, hóa ra đã đến buổi trưa rồi.
Một nữ tử trẻ tuổi mặc bộ quần áo màu hồng phấn bước lên đài cao ở giữa đại đường, nhất thời tất cả mọi người ở bên dưới đều cười.
"Tiết mục tìm phương phổ hôm nay lại do lão bản đích thân lên sân khấu à?"
"Dù mất bao nhiêu tiền ta cũng muốn được Yến lão bản tiếp chuyện."
"Yến tỷ tỷ tấu một khúc Phượng cầu hoàng bãi (*) đi..."
(*)Phượng cầu hoàng bãi (凤求凰罢): Phượng hoàng ngừng tìm bạn đời… Đoạn này…Yến lão bản được coi là tú bà của Yến Phiên Tiêm, chức danh tú bà thường dành cho những người đã có tuổi, hết thời. Nhân sĩ này có ý trêu trọc Yến lão bản, tên nguyên văn của bài hát là “Phượng cầu hoàng – Phượng hoàng tìm bạn đời”, vì trêu Yến lão bản đã lớn tuổi còn lên đài dự thí nên người này đổi lại thành “Phượng cầu hoàng bãi – Phượng hoàng ngừng tìm bạn đời”.
Đối mặt với sự trêu đùa của mọi người nhưng nữ tử ở trên đài vẫn không hoang mang, nao núng, "Sắc đẹp của ta đã lụi tàn rồi, làm sao còn dám tham gia tìm phương phổ? Hôm nay ta lên đài là vì muốn giới thiệu với mọi người cô nương mới nhất của Yến Phiên Tiêm."
Phó Du Nhiên ngạc nhiên, nữ tử mặc áo hồng này dù nhìn thế nào thì cũng chỉ mới hai tư, hai lăm tuổi thôi, còn trẻ thế mà đã làm lão bản của Yến Phiên Tiêm rồi sao? Gương mặt nàng ấy ngọc ngà thanh tú, mày liễu sắc nét, đôi môi mọng đỏ, chỉ nhìn vào từng đường nét thì cũng thấy thường thường, nhưng tất cả các đường nét ấy hợp lại thành gương mặt của nàng, thì lại làm cho người ta cảm thấy nàng ấy vô cùng gợi cảm, xinh đẹp lạ thường.
"...Vị cô nương này có tài nghệ vô song. Hôm nay là lần đầu tiên cô nương lên đài, bắt đầu từ ngày mai nàng ấy chính là hoa khôi thứ năm của Yến Phiên Tiêm."
Chúng dâm tặc ở dưới đài cùng ồ lên trầm trồ, lại càng thúc giục Yến lão bản để cho cô nương mới lên đài. Đúng lúc này, ở bên trong đại đường vang lên một giọng hát trong vắt như hoàng anh xuất cốc (chim hoàng anh rời tổ), du dương như dòng suối chảy dài, giọng hát kết hợp với tiếng chuông, xướng lên một khúc ‘Thiên thượng nhân gian’. Tất cả mọi người như bị trúng tà, bị giọng hát êm ái này cướp đi toàn bộ tâm thần.
Giữa lúc mọi người đang như say như mê chìm đắm trong giọng hát mê hoặc thì thần khúc đột nhiên ngừng lại, bên trong truyền đến một vài tiếng kêu tranh chấp yếu ớt, sau đó là một tiếng vang rất lớn, giống như tiếng đồ vật đang lăn lóc trên mặt đất. Sau đó, một nữ tử lảo đảo bước ra đi lên trên đài, mọi người lúc này mới tỉnh mộng, vừa nhìn thấy bóng dáng nữ tử kia, đã có người khẩn cấp hô lên: "Một ngàn lượng!"
"Ba ngàn!"
"Ba ngàn năm!"
"Bốn ngàn!"
Tiếng hô sau cao hơn tiếng trước, nhưng khi mọi người nhìn kỹ gương mặt của nữ tử kia thì lại thấy thất vọng.
Tứ đại hoa khôi của Yến Phiên Tiêm đều là tài sắc song tuyệt, nhưng nữ tử của ngày hôm nay thì… Giọng ca của nàng đúng là câu hồn đoạt phách, nhưng bộ dạng lại vô cùng bình thường, gương mặt thanh tú trung tính, còn hơi mang chút khí khái nam nhi nữa, tóm lại là rất không phù hợp với tiêu chuẩn của cô nương thanh lâu.
Những giọng nói xôn xao hứng thú giảm đi khá nhiều, thế nhưng nữ tử ở trên đài lại tự tin tươi cười, đưa tay ôm quyền hướng về phía mọi người, “Chư vị, xin mời!”
Mọi người ở bên dưới nhất thời lại tăng thêm hứng thú, có chút mới lạ nha!
Còn Yến lão bản đang đứng ở dưới đài, không biết là vì giá rao quá thấp, hay vì thái độ tùy tiện của cô nương làm nàng không hài lòng mà trông mặt nàng xanh mét, nàng ta nhỏ giọng phân phó cho tỳ nữ đứng bên cạnh, nghe xong người tỳ nữ vội vàng chạy đi.
Bảng giá đã lên tới tám ngàn lượng. Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo nhưng mang đầy tức giận vang lên: "Một vạn lượng!"
Chúng dâm tặc cùng ồ lên, nhìn theo tiếng hô vừa dứt, bọn họ chỉ thấy một dáng người nhỏ nhắn, là một công tử mặc bộ quần áo bằng gấm đỏ, đầu đội mũ có mành sa che mặt đang đứng thẳng tắp, một ngón tay của hắn giơ lên cao làm tư thế “Số một” và chỉ vào cô nương đang đứng trên đài, giọng nói đầy căm hận: "Con mẹ nó, một vạn lượng!" - Nghe giọng nói kia dường như sắp khóc đến nơi rồi.
Ngồi cùng bàn với vị công tử áo gấm đỏ là một vị công tử khác mặc bộ quần áo bằng lụa trắng, trên đầu cũng đội chiếc mũ có mành sa. Giờ phút này vị ấy đang dùng tay day day trán, có vẻ vô cùng đau đầu.