Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 85: Chương 85: Bữa cơm đoàn viên




Trong phòng bệnh, Chu Dung và Diệp Hoan vẻ mặt sầu não. Ánh mắt của Kiều Mộc, Chu Mị, Cao Thắng Nam như dao găm thi nhau khoét thịt hắn. Chỉ có Liễu Mi vẫn duy trì vẻ mặt hứng thú nhìn tới nhìn lui.

Không khí trong phòng như nén lại, yên tĩnh đến mức làm Diệp Hoan cảm giác mình đang nằm trong hầm mộ.

Hiện giờ hắn quả thật rất muốn chui vào trong mộ...

Diệp Hoan thề, hắn ngoại trừ có tình cảm vượt trên mức bình thường với Nam Kiều Mộc, người đã ở bên hắn từ nhỏ. Ba cô gái Chu Mị, Cao Thắng Nam và Liễu Mi hắn không có tình cảm gì đặc biệt. Dù rằng các nàng đều là những mỹ nữ trăm ngàn người có một, nhưng tình cảm là thứ cần nuôi dưỡng từng ngày, ngoài Kiều Mộc, hắn với các nàng kia chưa từng có ý muốn không an phận

Các nàng với hắn cũng không phải quá quen thuộc

Nhưng điều phiền toái bây giờ là các nàng dường như có suy nghĩ không an phận với hắn. Đến cùng là hắn đã làm chuyện gì khiến các nàng hiểu lầm là hắn có ý với các nàng vậy chứ?

Diệp Hoan vò đầu bứt tai mãi mà vẫn không lý giải được

Chu Dung thấy con trai mặt mày u ám, bà cũng khẽ thở dài, nhưng mà tiếng thở dài này lại xen lẫn cả một chút tự hào.

Diệp Hoan được nhiều cô gái tốt để ý như vậy đủ thấy thằng bé lớn lên thật anh tuấn, mị lực, ưu điểm vô số. Bằng không sao lại có nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ.

Trong mắt người mẹ thì con mình luôn luôn hoàn mỹ, kể cả nhà lãnh đạo tài ba của Đằng Long cũng không phải trường hợp ngoại lệ

Sự yêu thương phải nén nhịn suốt hai mươi năm, một khi bùng phát thì như sông Hoàng Hà vỡ đê. Chu Dung hiện giờ chính là như vậy. Việc lựa chọn ai làm con dâu cũng là một việc vừa khổ não vừa hạnh phúc, đương nhiên, nếu con bà thích hết mấy cô gái này thì cứ đón hết về làm con dâu. Cơ nghiệp khổng lồ như tập đoàn Đằng Long còn sợ không nuôi nổi mấy cô con dâu này hay sao?

Mỗi người một suy nghĩ riêng khiến không khí trong phòng bệnh lại càng tĩnh lặng. Cho đến khi Thẩm Đốc Lễ được cảnh vệ vây quanh bước vào phòng, bầu không khí đó mới bị phá vỡ.

Thẩm Đốc Lễ vừa vào cửa đã nói một tràng: “Đi thôi, đến giờ cơm rồi. Anh đã bảo Lưu Tư Thành bao hết hội sảnh khách sạn Hilton. Hôm nay một nhà chúng ta…” Thẩm Đốc Lễ nghẹn lời. Hắn ngạc nhiên phát hiện ra có bốn vị mỹ nữ như hoa như ngọc đang ngồi trong phòng bệnh con trai hắn. Ba người dùng ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm con hắn, người còn lại thì hăng hái ngó trái ngó phải.

Không khí vô cùng quỷ dị.

Thẩm Đốc Lễ dày dạn kinh nghiệm lập tức đã phân tích được tình huống. Một màn trước mắt này nhất định là tình huống tranh giành tình ái mà đối tượng hẳn là con trai hắn.

Là một người đàn ông truyền thống, Thẩm Đốc Lễ liền hung hăng trừng mắt với Diệp Hoan.

Bốn cô gái thấy Thẩm Đốc Lễ xuất hiện, nhao nhao đứng lên

Cao Thắng Nam và Liễu Mi vừa thấy Thẩm Đốc Lễ thì không khỏi ngẩn ngơ. Gương mặt người này các nàng đã quá quen thuộc, một gương mặt thường xuyên xuất hiện trong chương trình tin tức. Chẳng lẽ hắn lại là…

Hai cô gái quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Hoan, vẻ mặt khiếp sợ

“Ta đến khách sạn trước, mấy người…” Thẩm Đốc Lễ hươ hươ ngón tay vào bốn cô gái, không biết nên chỉ vào ai, ngón tay hươ lung tung hệt như thầy cúng đang xua đuổi tà ma, sau một hồi đành bất đắc dĩ nói: “…đều cùng đi đi”

Thẩm Đốc Lễ hàm hồ ném lại một câu rồi quay người đi thẳng.

Chu Dung liếc mấy cô gái một vòng quan sát phản ứng các nàng rồi đi theo Thẩm Đốc Lễ. Khi ra cửa bà cũng không quên gửi cho Diệp Hoan một ánh mắt trêu chọc.

Phòng bệnh chỉ còn lại Diệp Hoan và bốn cô gái. Diệp Hoan mặt mày nhăn nhó còn khổ sở hơn phải uống thuốc đắng.

Hắn trầm mặc một hồi, khô khốc nói: “Cao cảnh quan chắc công việc bề bộn, không có thời gian dùng cơm đâu nhỉ? Cô hãy hết lòng phục vụ nhân dân ….”

Cao Thắng Nam gằn giọng: “Anh đang nói tiếng người sao? Công việc cảnh sát đúng là bận bịu nhưng hôm nay tôi vừa hay được nghỉ. Bữa cơm này tôi không thể không ăn!”

Diệp Hoan: “…”

Diệp Hoan quay đầu nhìn Liễu Mi, vẻ mặt đáng thương: “Liễu tổng, công việc của cô chắc cũng bề bộn, lại nói chúng ta không phải rất thân thiết…”

Liễu Mi cười tủm tỉm đón lời: “Không thân cũng không sao, cùng nhau ăn bữa cơm bồi đắp tình cảm. Từ hôm nay chúng ta bắt đầu làm thân đi”

Diệp Hoan xoay đầu về hướng Chu Mị và Kiều Mộc. Hai cô gái im lặng không nói gì nhưng lại làm như vô ý vuốt ve chiếc vòng tay phỉ thúy mà Chu Dung đã tặng các nàng…

Mùi thuốc súng lan tỏa khắp nơi…chỉ chực chờ bạo nổ

Diệp Hoan nghiến răng: “Đi! Đều mẹ nó đi hết đi! Ăn chết các người đi!”

Có lần Diệp Hoan được một lão mù xem bói dạo trên cầu vượt tính mệnh cho. Lão bấm chỉ tay cả buổi rồi phán rằng đời này hắn phạm mệnh đào hoa. Diệp Hoan cười không khép miệng lại được, không tiếc thưởng cho thầy bói năm đồng.

Trước kia hắn cho rằng mệnh cách đào hoa là một việc rất đáng tự hào. Ít nhất đời này hắn không lo không lấy được vợ. Thực tế, mấy năm gần đây, Diệp Hoan lăn lộn trong chốn tình trường quả thật như cá gặp nước.

Mãi cho đến hôm nay hắn mới biết mệnh phạm đào hoa thực ra cũng không phải là tốt. Lão già tướng số còn nói đây là một kiếp nạn, cần làm lễ, bùa chú hóa giải gì gì đó. Hắn lúc đó còn bận cười sung sướng như thằng ngốc, không rảnh để ý.



Hội sảnh của khách sạn Hilton được bài trí hoa lệ. Trên trần có một chùm đèn thủy tinh thật lớn đang tỏa sáng rực rỡ , ánh sáng bàng bạc màu thủy ngân soi rọi từng góc nhỏ trong sảnh.

Vệ sĩ của Thẩm Đốc Lễ và Chu Dung đã kiểm soát toàn bộ hội sảnh, chia làm hai hàng đứng gác trước cửa ra vào. Cả hội sảnh mênh mông chỉ kê một chiếc bàn tròn lớn ở khu vực trung tâm. Thẩm Đốc Lễ im lặng ngồi ở vị trí chủ nhà. Chu Dung ngồi bên cạnh, nét mặt tươi cười quan sát bốn cô gái trước mặt. Bà càng nhìn càng thấy thuận mắt, người nào cũng xinh đẹp, giỏi giang.

Thẩm Đốc Lễ mặt mày âm trầm, không nói lời nào.

Hắn không có thành kiến gì với bốn cô gái, chỉ đang tức giận Diệp Hoan. Hắn vốn là người theo tư tưởng truyền thống, lại là người trong giới chính khách, sợ nhất là mấy chuyện rắc rối tình cảm này. Cho dù đối tượng tranh chấp là con trai hắn cũng không được.

Thẩm Đốc Lễ lạnh lùng nhìn một vòng, chủ động lên tiếng: “Con còn có hai người bạn thân nữa mà? Sao không gọi bọn hắn tới?”

Diệp Hoan mặt mày đau khổ, liếm liếm cái miệng khô khốc, giận giữ nói: “…Bữa cơm này đã đủ rối loạn rồi, không cần gọi bọn họ tới thêm phiền nữa”

Thẩm Đốc Lễ đương nhiên hiểu ý hắn. Bốn cô gái mặc dù không mở miệng nói chuyện nhưng ánh mắt nhìn nhau đều nảy lửa, sặc mùi súng đạn. Ngay cả người ngoài cuộc như hắn còn cảm thấy rõ ràng. Bữa cơm này đúng thật là khó ăn!

“Mang thức ăn lên đi!” Thẩm Đốc Lễ ra hiệu

Rất nhanh, phục vụ đã bưng lên một bàn thức ăn phong phú.

Mấy cô gái ở trước mặt Thẩm Đốc Lễ có chút rụt rè. Dù sao vị đang ngồi trước mặt chính là nhân vật tai to mặt lớn, là người cầm cân nảy mực chính sự quốc gia, ăn một bữa cơm cũng phải giữ ý từng li từng tí. Đồng thời các nàng cũng mừng cho Diệp Hoan có thể nhận lại cha mẹ ruột. Từ nay về sau hắn không bao giờ còn là cô nhi nữa. Cha mẹ hắn đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy khắp Trung Quốc, sau này Diệp Hoan sẽ không còn thiếu ăn thiếu mặc, không còn phải khổ não vì kiếm tiền nữa.

Chu Dung cầm chén rượu đứng dậy, bốn cô gái cũng đứng lên theo.

“Hôm nay là ngày vui của gia đình chúng ta. Hai mươi năm rồi, một nhà chúng ta đã có thể ngồi cùng một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên. Cảm tạ ông trời đã che chở. Ta..ta..thật hạnh phúc!” Chu Dung nói xong, mắt lại ngấn nước.

Thầm Đốc Lễ nhìn sang Diệp Hoan, sắc mặt hơi đỏ lên, nâng chén nói: “Nào, mừng một nhà đoàn tụ! Cạn ly!” Dứt lời, ngửa đầu uống cạn chén rượu

Tim Diệp Hoan đập mạnh, hốc mắt cũng đã phiếm hồng. Hắn đứng lên, tay cầm chén rượu, bày ra một bộ dạng lưu manh quen thuộc

“Tôi..tôi không biết nói gì. Cảm tình thâm, nhất khẩu muộn . Xem tôi đây!” Diệp Hoan ngửa đầu, chuẩn bị dốc cạn chén rượu

“Khoan đã!” Chu Dung và Thẩm Đốc Lễ đồng thời lên tiếng

Diệp Hoan khó hiểu nhìn hai người

Chu Dung đoạt lấy chén rượu trên tay Diệp Hoan, vội vàng nói: “Vết thương còn chưa khỏi, bác sĩ nói không được uống rượu, con đổi đồ uống khác đi”

“Chút xíu này thì ăn thua gì chứ..”

Thẩm Đốc Lễ nghiêm mặt: “Hồ đồ! Thân thể là của mình, lúc đang dưỡng thương mà uống rượu gì chứ. Không cho phép uống!”

Diệp Hoan trừng mắt nhìn lại hắn, sắc mặt cũng trầm xuống

Chu Mị vội vàng lên tiếng hòa giải: “Tất cả mọi người không uống rượu là được rồi. Dùng bữa! Dùng bữa thôi! Diệp Hoan, cho anh cái đùi gà nè, ăn gì bổ nấy…”

Diệp Hoan thèm thuồng nhìn đùi gà. Ở bệnh viện cả ngày chỉ được uống nước ăn cháo, khó có dịp được ăn mặn, cuối cùng cũng có thể ăn một bữa cho đã thèm rồi

Diệp Hoan chỉ vừa liếm môi đã thấy Nam Kiều Mộc thò đũa vào bát hắn gắp cái đùi gà ra, lạnh lùng nói: “Tôi học ngành y đây. Đùi gà đối với người đang dưỡng thương quá nhiều dầu mỡ, hại nhiều hơn lợi. Vẫn nên ăn thứ thanh đạm thì hơn”

Chu Mị hơi biến sắc

Cao Thắng Nam vui vẻ gắp một miếng củ cải trắng bỏ vào bát Diệp Hoan: “Ăn củ cải trắng tốt nè! Nhiều vitamin!”

Liễu Mi cũng không quên góp một tay vào trò vui. Cô gắp bỏ miếng củ cải trong bát hắn, thay bằng một khúc cá: “Đàn ông không ăn nhiều thịt cá thì sao khôi phục được cơ thể khỏe mạnh? Hắn cũng không phải con thỏ, ăn củ cải trắng làm gì chứ?”

“Ăn cá có gì tốt….”

“abcxyz…”

“abcxyz…….”

Bốn cô gái cứ thế tranh cãi gay gắt trên bàn ăn

Thẩm Đốc Lễ vẫn ngồi bất động, Chu Dung ráng nhịn cười

Diệp Hoan….vẻ mặt ngốc trệ, mắt lồi ra như cá chết

Không biết cãi nhau bao lâu, cuối cùng Diệp Hoan vỗ bàn rầm một cái, hoàn toàn bạo phát: “Mấy mụ đàn bà các người im miệng hết cho tôi! Có để cho người khác sống không? Con mẹ nó, ai rảnh tay thì bóp chết tôi luôn đi!”

Mấy cô gái lập tức cúi đầu, ngậm miệng.

Trong mắt Thẩm Đốc Lễ lúc này mới hơi lộ ra thần sắc khen ngợi. Con trai hắn mặc dù hơi trăng hoa nhưng vẫn còn làm chủ được cục diện, không để cho con dâu cưỡi lên đầu.

Chu Dung lại càng hài lòng. Con trai bà đúng thật là càng nhìn càng thuận mắt, lúc giận giữ trông cũng khí phách như vậy. Hơn nữa cũng không phải loại đàn ông sợ vợ.

Diệp Hoan đùng đùng đứng dậy, quay người khập khiễng bỏ ra ngoài.

Chu Mị vội vàng hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

“Lão tử đi tiểu, cô muốn quản sao?”

“Có muốn tôi giúp anh một tay không…”

“Giúp gì? Giúp lôi tiểu đệ của tôi ra à? Ngồi xuống ăn cơm của cô đi, ít quản chuyện người khác thôi!” Diệp Hoan hùng hùng hổ hổ biến mất khỏi hội sảnh

Hắn đang rất phẫn hận. Cùng người nhà ăn một bữa cơm đoàn viên, một chuyện đơn giản như vậy lại bị mấy người phụ nữ kia biến thành võ đài giao chiến náo loạn hết cả!

Bữa cơm này không thể nào ăn nổi rồi!

Trong hội sảnh, Thẩm Đốc Lễ đặt đũa xuống bàn, ánh mắt quét qua bốn cô gái, như có như không mà nói một câu:

“Nước chảy mới có thể thành sông…” <“Nước chảy thành sông” là câu thành ngữ Trung Quốc ý nói rằng thành công sẽ tự nhiên đến khi có đầy đủ các điều kiện cần thiết mà không cần phải nhất mực truy cầu>

Mấy cô gái rùng mình, có chút hiểu được…

Thẩm Đốc Lễ quay sang Chu Dung: “Dung nhi, ngày mai anh phải trở lại Bắc Kinh rồi. Còn rất nhiều việc phải làm, Diệp Hoan không muốn cùng anh về Thẩm gia, vậy tạm thời cứ ở lại Ninh Hải. Em giúp anh khuyên nó. Em phái thêm người bảo vệ nó, việc ám sát ở đầu ngõ lần trước đã để sát thủ chạy thoát. Theo như luật lệ của giới lính đánh thuê, đã tiếp nhận nhiệm vụ thì nhất định phải hoàn thành, cho nên anh lo thời gian này chúng sẽ tiếp tục hành động. Việc này không thể xem nhẹ…”

Đang nói, vệ sĩ của Chu Dung vội đi đến, vẻ mặt hoảng sợ: “Chu tổng, không thấy Diệp tiên sinh đâu cả…”

Mọi người cả kinh, đồng thời đứng bật dậy.

“Nó chạy hướng nào?”

Vệ sĩ lắc đầu: “Diệp tiên sinh từ nhà vệ sinh lẻn vào phòng bếp rồi theo cửa sau chạy đi…”

“Cái gì? Bên ngoài…bên ngoài nguy hiểm như vậy, thằng bé sao có thể…” Chu Dung quýnh lên

“Diệp tiên sinh lúc đi qua phòng bếp còn…cầm theo một con gà quay…” Vệ sĩ lúng ta lúng túng nói

“Gà…gà quay?”

“Đúng vậy, mấy người đầu bếp có nói bọn hắn không biết Diệp tiên sinh là ai nên muốn cướp lại con gà. Diệp tiên sinh…hắn..cắn phao câu gà sống chết không chịu nhả ra, còn đạp đầu bếp một cước. Đầu bếp nói hắn cứ như một con chồn, miệng ngậm gà, chạy nhanh như chớp…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.