Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 88: Chương 88: Chiến đấu trên đường phố




Diệp Hoan cảm thấy cuộc sống của mình càng ngày càng rối loạn.

Chẳng những năm lần bảy lượt bị người ta đuổi giết, lại còn thêm một khoản nợ tình khổng lồ.

Đúng là mệnh phạm đào hoa mà!

"Đàn bà thúi, có thể nới lỏng tay ra một chút được không ?" Diệp Hoan mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, nghiến răng nghiến lợi nói.

Cao Thắng Nam chậm rãi buông tay ra, trong mắt xuất hiện một tia cười đắc ý.

" Diệp thiếu gia xin chúc mừng anh, sau này anh liền có hai người bạn gái tạm thời, thật là có phúc nghen. Em thấy cao hứng thay cho anh đó ."

"Cô nói tạm thời là có ý gì ?" Diệp Hoan đột nhiên có cảm giác bất thường.

" Tạm thời có nghĩa là trước mắt em và Kiều Mộc đều là bạn gái của anh. Nhưng mà bạn gái chính thức thì chỉ có một thôi, em cùng cô ấy cạnh tranh công bằng. Ai thắng thì ở lại, ai thua thì sẽ phải rời đi"

Diệp hoan trợn mắt há hốc mồm, thì ra ngay từ đầu cô nàng đã nhắm vào cái chủ ý chết tiệt này rồi.

Cao Thắng Nam nhìn hắn chằm chằm:" Anh sẽ không cho rằng cả đời này có thể cưới đồng thời hai vợ chứ ?"

"Nhị đệ nói nó không hề thấy áp lực, không biết ý các cô thế nào... ?"

" Nếu vậy em sẽ cắt phéng nó đi, như vậy em cũng sẽ không thấy áp lực nữa... Đàn ông kẻ nào cũng giống nhau, cứ luôn ôm mộng năm thê bảy thiếp."

Diệp Hoan lắc đầu nói: " Tôi khẳng định là Kiều Mộc sẽ không đáp ứng chuyện này đâu."

Cao Thắng Nam bĩu môi, xem thường nói: " Cô ấy không đáp ứng đồng nghĩa với việc chủ động rút lui."

"Tôi có thể đổi ý không? Chuyện này quá hoang đường!"

"Anh dám đổi ý, em sẽ lại đánh anh cho tới khi anh đồng ý lần nữa mới thôi. Anh hãy suy nghĩ cho thật kỹ."

Diệp hoan khóc không ra nước mắt.

Hắn hiện tại rất muốn lao ra ngoài ngõ, bảo tên sát thủ cho hắn một phát vào đầu để chết càng nhanh càng tốt. Cái gì bạn gái, cái gì lão bà, đều đi làm quả phụ hết cmn đi ...

Cao Thắng Nam sau khi nói ra tình cảm của mình cảm thấy thật nhẹ nhõm, nhìn về phía Diệp Hoan ánh mắt hiện ra sự vui vẻ.

Diệp Hoan cảm giác thấy có gì đó không đúng, hắn cảm thấy ánh mắt của Cao Thắng Nam như một con báo, lập lòe tia sáng xanh nguy hiểm. Còn hắn chính là một con linh dương ngây thơ ngơ ngác đã lọt vào mắt kẻ săn mồi.

Rất đáng sợ, cảm giác này rất là đáng sợ !

Tuy vậy, bây giờ sống chết trước mắt, tên sát thủ vẫn đang lùng sục hắn trong cái ngõ nhỏ lắt léo như mạng nhện này. Diệp Hoan không có thời gian dây dưa với mấy chuyện tình cảm rối rắm này, bảo toàn tính mạng đã rồi hãy nói sau.

"Làm sao bây giờ? Sát thủ không biết núp ở chỗ nào, chúng ta có thể chạy thoát khỏi hắn không ?" Diệp hoan khẩn trương nói.

Khuôn mặt của Cao Thắng Nam hơi tái đi, cô cảm thấy cánh tay phải bị thương đã dần tê liệt.

"Phải liều mạng thôi!" Cao Thắng Nam cắn răng nói.

"Cô là cảnh sát mà, tại sao lúc nãy không nổ súng bắn hắn? Đúng rồi, súng của cô đâu?"

Cao Thắng Nam trừng mắt nhìn hắn: "Hôm nay là ngày nghỉ của em, cầm theo súng để làm gì? Cho dù không nghỉ, nếu như không làm nhiệm vụ thì toàn bộ súng cũng phải giao lại cho cục để cất giữ."

Diệp Hoan hoàn toàn tuyệt vọng, sau này trước khi ra đường thật sự là phải xem kỹ ngày Hoàng Đạo. Có lẽ hôm nay bát tự của hắn xung đột với toàn thế giới .

"Cô nói thử xem, nếu giờ chúng ta đi ra đầu hàng thì sát thủ có thể tha cho chúng ta hay không?" Diệp hoan lòng tràn đầy mong đợi hỏi.

Cao Thắng Nam liếc xéo lấy hắn: "Nếu muốn anh có thể đi ra thử xem sao."

Trời đã về khuya, mọi người đều đã chìm trong mộng đẹp. Trong ngõ nhỏ không gian yên ắng. Cách đó không xa mơ hồ truyền đến vài tiếng chó sủa .

Yên tĩnh!

Yên tĩnh đến đáng sợ, yên tĩnh làm cho sự sợ hãi sâu trong đáy lòng cứ lớn dần, lớn dần

Hai người trốn ở một góc vắng vẻ nào đó trong hẻm, không dám di chuyển.

Tuy sát thủ không tìm thấy hai người, nhưng bọn họ cũng không biết sát thủ đang ở nơi nào hết .

Kẻ địch ẩn nấp mới là nguy hiểm và kinh khủng nhất.

Có nhiều lần, Diệp Hoan lấy hết dũng khí muốn kéo Cao Thắng Nam cùng liều chạy ra khỏi ngõ nhỏ. Nhưng là trong lòng sợ hãi tới mức không dám nhích chân ra.

Nếu như lao ra đúng lúc đụng phải sát thủ với nòng súng lạnh như băng, chết như vậy cũng quá oan uổng rồi.

Cao Thắng Nam lúc này cũng không nghĩ ra được chủ ý gì, thậm chí trông cô còn sợ hãi hơn Diệp Hoan

Cô là cảnh sát nhưng cũng là một người phụ nữ. Một người phụ nữ ở bên người yêu thì luôn luôn có thói quen ỷ lại người đàn ông của mình.

"Diệp hoan, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Có mang điện thoại không? Tranh thủ gọi đơn vị của cô gửi một lực lượng lớn đến để hỗ trợ đi"

"Điện thoại em để ở trên xe rồi, lúc nãy anh bị bị sát thủ đuổi giết em không kịp cầm theo."

"Điện thoại của tôi cũng hết pin rồi, cái gì mà pin dùng đến 100 ngày. Kết quả là dùng không tới một ngày, mẹ nó! Ba cái hàng fake này hại chết lão tử rồi." Diệp hoan thì thào mắng. (Dân TQ mà cũng xài hàng fake ah ? Hư cấu thật)

"Chẳng lẽ chúng ta bây giờ chỉ có thể ở chỗ này chờ chết sao? "Cao Thắng Nam tuyệt vọng.

"Lão tử còn chưa có vợ đó, sao có thể chết được chứ!" Diệp hoan lẩm bẩm, ý chí khao khát được sống trỗi dậy mãnh liệt.

"Cho dù phải chết Nhị đệ cũng phải ngẩng lên trời, lão tử liều mạng với ngươi"

Cao Thắng Nam nhìn hắn cười, cô thích cái tính cách này của hắn.

"Diệp hoan thật kỳ lạ, em đột nhiên cảm thấy nếu như hai chúng ta cùng chết ở chỗ này em thấy cũng lãng mạn đấy chứ, phải không ? Thật bi diễm! Cũng giống như hoàng hôn vậy, cuối cùng đều lưu lại cho thế giới một vòng lửa đỏ" Cao Thắng Nam sắc mặt tái nhợt, mí mắt càng lúc càng khép lại.

Diệp hoan cảm thấy da đầu tê rần: " Chị cả ah, giờ là lúc nào rồi mà còn nói những lời đó chứ. Bình thường mà nói những lời này sẽ có người khen chị là nghệ sĩ đó. Nhưng trước tiên có thể bảo toàn tính mạng rồi sau đó hãy cân nhắc hoàng hôn làm thế nào lưu lại cho thế giới một vòng lửa gì đó có được không ?"

Diệp hoan hiện tại đã xác định cô nàng cảnh sát này không đáng tin cậy. Cô ấy làm sao có thể tốt nghiệp trường cảnh sát được nhỉ?

Cao Thắng Nam bất mãn trừng hắn, nói: "Sát thủ bây giờ không biết đang rình rập chúng ta ở nơi nào, anh làm thế nào phá vỡ được cục diện giằng co này ?"

Diệp hoan giọng trầm lại nói: "Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất, chúng ta sẽ dụ hắn tới đây, sau đó giết hắn!"

"Sát thủ có súng, chúng ta không có súng, dụ sát thủ tới anh không phải là muốn chết sao?"

Diệp hoan cười lạnh: "Không có súng thì chúng ta chỉ có một con đường chết hay sao? Bàn về việc đánh nhau trong hẻm nhỏ thì anh đây chính là chuyên gia đó. Sát thủ càng lợi hại thì các biện pháp của dân thường lại càng không ngờ tới , thắng bại vẫn là 5-5 đấy."

Cao Thắng Nam gật đầu nới: Tốt, em nghe theo anh."

Diệp Hoan cẩn thận nghe ngóng động tĩnh, sau đó nhặt một viên đá nhỏ dùng sức ném ra ngoài. Như đánh hơi được điều gì đó tiếng bước chân dồn dập của sát thủ rất nhanh truyền đến.

Diệp Hoan sắc mặt suy sụp gần như muốn khóc: "Cái thân thể này chưa có chuẩn bị cho tình huống như vầy!"

"Sát thủ so với anh còn kiên nhẫn hơn, không giết được anh thì thề không bỏ qua "

"Lão tử không ngủ với vợ của hắn, tại sao lại không chịu buông tha cho ta?" Diệp Hoan đau buồn nói.

Hai người nói chuyện, tiếng bước chân của sát thủ đã càng ngày càng gần.

Cao Thắng Nam nhìn Diệp Hoan khóc như nhà có tang, đột nhiên nở nụ cười. Một nụ cười tuyệt mỹ kinh diễm.

Khẽ vuốt mặt Diệp Hoan, Cao Thắng Nam nhẹ nhàng nói: "Diệp hoan, không có súng anh không nên liều mạng,hãy cùng những người khác sống cho thật tốt, biết không ?"

Diệp hoan ngơ ngác: "Cô có ý gì? "

Chỉ vào một cái ngã ba ở trước mặt, Cao Thắng Nam nói: "Khi sát thủ tiến lại gần em sẽ chạy về hướng bên trái để đánh lạc hướng. Chân anh bị thương hãy chạy hướng bên phải, chạy đến khi ra khỏi con hẻm. Khi nào thấy đường lớn anh sẽ an toàn. Cách đây khoảng 500m có một đồn công an."

Anh hãy nhớ sau khi chạy thoát phải tranh thủ thời gian báo công an.

Nói xong không đợi Diệp Hoan phản ứng, Cao Thắng Nam nhìn hắn thật sâu rồi lao vội đi như một mũi tên.

Diệp Hoan kinh hãi, vội vã chạy theo cô nhào lên nắm được một góc áo của cô hung hăng kéo cô trở lại. Thân thể hai người mất cân bằng cùng ngã xuống.

Cùng lúc đó, một tiếng súng vang lên nặng nề ngay tại chỗ Cao Thắng Nam vừa đứng.

"Xú bà nương, cô bị điên rồi! Tôi đã nói là có biện pháp xử lý hắn cô lại làm cái gì vậy? Cô cho rằng có thể lấy thân mình đỡ đạn cho tôi sao? Đầu óc có bị bệnh không?" Diệp hoan giận tím mặt mắng to.

Cao Thắng Nam sắc mặt tái nhợt tuyệt vọng, giận dữ nói: "Diệp Hoan, hắn có súng chúng ta chạy không thoát đâu. Biện pháp của anh dù có tốt nhưng mà cũng không nhanh bằng đạn được."

"Biết cái gì gọi là tập kích bất ngờ không? Chính là đánh lén, đánh lén hiểu không?"

"Như thế nào là đánh lén? "

Diệp hoan không đáp hỏi ngược lại: "Tay phải cô hiện đang bị thương, nếu để cho cô đối phó với một người không có lực đánh trả, cô có thể trong bao lâu đánh gục hắn ?"

"Nếu như đối phương thân thể tố chất cường tráng nhưng không cách nào đánh trả thì có thể sẽ mất 5 đến 6 giây. Anh hỏi cái đó làm gì?"

"Năm đến sáu giây? Tốt, tôi sẽ nghĩ biện pháp để làm cho sát thủ không có năng lực đánh trả trong năm đến sáu giây, cô hãy nhân cơ hội đó khống chế hắn."

Cao Thắng Nam nóng nảy: "Anh không được huấn luyện cận chiến, như thế nào có thể làm cho hắn mất đi năng lực đánh trả, anh không nên mạo hiểm như vậy."

"Nếu không mạo hiểm chúng ta đêm nay đều phải chết! "

Diệp Hoan im lặng lắng nghe tiếng bước chân trong ngõ nhỏ, trợn mắt nhìn về phía Cao Thắng Nam ra hiệu, sau đó đi vào một con đường tắt ở phía sau.

Cao Thắng Nam hồi hộp, mở to hai mắt nhìn thấy Diệp Hoan đi vào con đường tắt biến mất không thấy gì nữa.

Tiếng bước chân của sát thủ dần tới gần, Cao Thắng Nam thủ thế tay trái nắm chặt.

Nếu như Diệp Hoan đánh lén thất bại, mình sẽ liều mạng với sát thủ. Chết một người so với chết 2 người dù sao vẫn còn tốt hơn.

Kiếp này còn chưa biết hương vị tình yêu như thế nào, chết đi thật là không cam lòng. Cao Thắng Nam nhìn lên bầu trời đêm trong mắt hiện lên vài phần kiên định và không nỡ.

Tình thế càng ngày càng nguy hiểm, sát thủ hiện tại đã đi tới góc bên cạnh, mà Cao Thắng Nam thì trốn ở góc bên kia. Hai người cách nhau không quá hai mét, tạo nên một cuộc đối đầu, chỉ cần lộ ra 1 chút hai người có thể mặt đối mặt, sát khí càng lúc càng đậm.

Sát thủ cầm chặt súng, khóe miệng lộ ra 1 nụ cười lạnh.

Việc mà gã muốn làm đêm nay đó chính là săn và giết.

Đối với 2 người bọn họ mà nói thì đã là như cá nằm trong chậu, ăn chắc rồi.

Khi trên trán hai người nở 2 bông hoa máu thì nhiệm vụ của gã coi như hoàn thành.

Hiện tại điều gã muốn làm là bước ra ngoài, sau đó bóp cò.

Trong hẻm đúng là hang ổ của Diệp Hoan, con đường tắt này đêm nay sẽ giúp hắn tìm thấy một con đường sống .

Tình thế Cao Thắng Nam đang ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Hoan hóp bụng lại, ngừng thở, quỷ mị đi đến sau lưng sát thủ không một tiếng động.

Sát thủ đưa lưng về phía hắn, tập trung vào việc giết Cao Thắng Nam.

Có thể khẳng định, tên sát thủ này chưa từng nghe qua một câu thành ngữ của Trung Quốc "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau ".

Chim sẻ đã rón rén tiếp cận sát thủ, nhưng mà gã dường như chưa phát hiện ra, sự chú ý của gã hoàn toàn hướng về Cao Thắng Nam. Như thế nào cũng không nghĩ ra Diệp Hoan lợi dụng địa hình sẵn có lẳng lặng vòng ra phía sau.

Tại thời điểm chỉ còn khoảng một mét, Diệp Hoan chợt lo lắng

Như thế nào mới có thể làm cho tên sát thủ này không thể phản kháng đây ?

Đánh vào đầu? Không thuận tay.

Vặn cổ? Lại càng không thể. Chỉ có bộ đội đặc chủng trong phim ảnh mới có thể làm được, Diệp Hoan chưa từng học qua.

Đá vào Nhị đệ? Nếu như hắn có thì cũng là ở phía trước, suy tính một lát ánh mắt của Diệp Hoan sáng lên .

Hắn đột nhiên nghĩ đến khi còn bé thường cùng bọn Hầu Tử chơi một trò.

Trò chơi này rất sexy rất bạo lực, nhưng mà dùng với tên sát thủ này thì đúng là rất hợp thời.

Mẹ nó, coi như ngươi toàn thân đều là thép, là gỗ, không lẽ lỗ nhị của ngươi cũng có tập võ sao ?

Diệp Hoan nở nụ cười tà ác.

Hai bàn tay đan vào nhau duỗi ngón trỏ ra, cân nhắc một chút có lẽ người nước ngoài sẽ lớn hơn so với người ở trong nước. Hắn lại đem ngón giữa kết hợp với ngón trỏ , sau đó hướng về phía lưng sát thủ ngay tại lỗ nhị lấy hết sức hung hăng đâm một cái .

Phốc!

"Ohhhhhh" con mắt của sát thủ lòi ra như muốn nổ tung, bụm lấy lỗ nhị của mình phát ra tiếng kêu thảm thiết .

"Mau! Mau! đến phiên cô! "Diệp hoan kêu to

Cao Thắng Nam nhảy ra phối hợp với Diệp Hoan, một cước đá rơi súng của tên sát thủ, sau đó một trận quyền cước không dứt, tạm thời làm mất đi năng lực chống cự của gã

Cho đến khi ngã xuống đất ngất đi, hai tay gã vẫn còn túm lấy bộ hạ không ngừng run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.