Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 192: Chương 192: Đắc chí




Sau khi hành động giải cứu con tin được thành công, ngoại trừ một cô bé bị Cổ Dũng làm bị thương lúc trước thì không ai bị thương quá nghiêm trọng.

Tám tên cướp trong khi chiến đấu với đội đặc chủng thì bảy tên bị giết, một tên thì bị chiếc vớ của Diệp Hoan làm cho đầu óc mơ hồ, đang được đưa tới bệnh viện để được chữa trị.

Các con tin vừa hoan hô vừa chạy về phía Diệp Hoan, sau đó mọi người nâng hắn lên, tung lên cao, cứ như thế mà lặp lại vài lần.

Diệp Hoan khi đối mặt với bọn cướp hung ác mà mặt không đổi sắc, thế mà lúc này mặt đã trở nên trắng bệch. Hắn ở trên cao vừa quơ tay múa chân vừa hét lên thảm thiết, mọi người lại nghĩ là hắn do vui mừng quá nên mới la hét nên càng hăng hái tung Diệp Hoan lên.

Cho đến khi Hà Bình thấy Diệp Hoan không bình thường, vội vàng bảo mọi người dừng lại, lúc ấy họ mới phát hiện ân nhân của họ đã ngất xỉu từ lúc nào rồi.

Vì vậy Diệp Hoan cũng được đưa tới bệnh viện luôn.

Trước xấu hổ sau đó là quá khích.

Về sau, Diệp Hoan mới ngượng ngùng nói cho Hà Bình rằng hắn không phải vì bị tung hô mà ngất, thật ra hắn ngất là vì hắn ở trên cao nhìn thấy những thi thể của bọn cướp được khênh ra, thân thể đã bị bắn tới máu thịt lẫn lộn. Trải qua một hồi tranh đấu kịch liệt với bọn cướp, hắn chợt nhận ra mình...mắc chứng sợ máu.

Hà Bình vặn vẹo cơ mặt một lúc lâu mới nhịn được cái ý muốn lấy giày đập vào mặt Diệp Hoan.

Tên thuộc hạ vừa mới vào sinh ra tử của mình chỉ trong chớp mắt lại biến về thành một bông hoa mong manh yếu đuối, trong lòng Hà Bình không khỏi cảm thấy đau thương lan tràn...

... . . . , ... . . . ,

Nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, Hà Bình mang theo đội viên trở về quân doanh.

Ngày hôm sau, những người được cứu đưa ra vài đại biểu đi tới thăm nơi đóng quân của đại đội Lam Kiếm, trao cho họ một tấm cờ khen thưởng nạm vàng, bày tỏ sự biết ơn đối với đại đội, sau đó cũng tặng Diệp Hoan một lá cờ có khắc dòng chữ "Cứu tinh nhân dân, khắc tinh tội ác".

Một ông lão còn kéo tay Diệp Hoan, nước mắt lưng tròng mà khuyên Diệp Hoan phải cố gắng giữ vững bản sắc đàn ông, nếu không bắt buộc thì không cần rửa chân, có thể không đổi vớ thì đừng đổi, cứ giữ nguyên tình trạng thế này mà tham gia lần hành động tiếp theo.

Mặt Diệp Hoan đỏ như con cua bị nướng chín, ngoại trừ việc gật đầu mấy cái thì cũng không biết nói gì, không biết là ngượng ngùng hay là cao hứng nữa.

Vài ngày sau, thủ trưởng quân khu và đảng uỷ sau một thời gian xem xét đã quyết định trao cho đội Lam Kiếm chiến công hạng ba vì lần giải cứu này. Do Diệp Hoan trong lần hành động này có thành tích nổi bật nên hắn cũng được trao một quân công hạng ba, thưởng cho quân hàm sĩ quan, nói cách khác, Diệp Hoan hiện tại đã có được quân tịch chính thức, là một sĩ quan không hơn không kém, nếu như mặc quân phục vào thì những binh nhất và binh nhì đều phải cúi chào hắn.

Lần này thật sự là một lần ngoại lệ hiếm thấy trong quân đội. Bình thường người muốn tăng lên quân hàm trong quân đội thì phải có thời gian rèn luyện nhất định, nếu chiếu theo quy định thì chỉ những ai đã đi lính được một năm mới có cơ hội nhận quân hàm binh nhì, hai năm thì sẽ nhận được quân hàm binh nhất. Đây là cánh cửa thép trong quân đội bao năm qua, thế mà Diệp Hoan chỉ mới đi lính được hai tháng lại có thể vượt qua nó, đương nhiên là chuyện hiếm thấy.

Tất nhiên cũng không thể bỏ qua sự ảnh hưởng của Thẩm Đốc Trí, người cháu trai mà chính ông đưa vào quân doanh khiến ông cảm thấy hãnh diện, khi bàn bạc về việc khen thưởng cho Diệp Hoan ông chắc chắn là ủng hộ hết sức rồi.

Diệp Hoan vui muốn chết.

Sĩ quan đó nha! Tuy nhiên hắn không hiểu sĩ quan là thế nào nhưng nghe vào tai cũng cảm thấy rất oách, có chữ "quan" mà, chắc cũng cao chứ nhỉ?

Lần liều mạng giải cứu con tin này thật sự đáng giá, quá đáng giá luôn ấy chứ!

Sau khi huân chương và lệnh ủy nhiệm chính thức quân hàm được đưa tới quân doanh thì Diệp Hoan liền hớn hở diện luôn quân phục. Tuy chỉ có một gạch duy nhất nhưng Diệp Hoan cũng vui vẻ rất lâu, đi tới đi lui trong phòng rất lâu, cảm thấy chưa thỏa mãn nên hắn còn gắn thêm huân chương chiến công hạng ba, dáng vẻ nghênh ngang đắc chí đi ra bãi tập, định tới đó khoe khoang với các đội viên khác

Diệp Hoan chính là Diệp Hoan, có chút kiêu ngạo, ham hư vinh, hơn nữa không mảy may muốn che giấu đặc điểm đó. Thời điểm cần lánh mặt thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện còn thời điểm nên lên giọng thì sẽ ầm ầm như núi lở. Trên vai chỉ có một gạch nho nhỏ nhưng uy phong như đại tướng ba quân, mang tư thái của tuyệt đỉnh cao thủ nhìn xuống chúng sinh.

Thời gian nghỉ ngơi buổi chiều, các đội viên trong đại đội thường chơi bóng rổ trên bãi tập để phát tiết nốt tinh lực còn dư thừa. Đây là thời điểm náo nhiệt nhất trong doanh trại. Diệp Hoan diện quân phục, vai đeo quân hàm, ngực gắn huân chương, mặt mũi ngạo nghễ đi tới sân bóng.

Cả sân bóng liền lặng ngắt như tờ, mọi người đều ngừng động tác, mở to hai mắt nhìn một kẻ lạc loài mặc quân phục chỉnh tề đứng nghiêm giữa một đám đàn ông đang cởi trần, mồ hôi nhễ nhại

"Tên nhóc này làm sao vậy?" Các đội viên khó hiểu nhìn nhau, tựa như vừa nhìn thấy heo bay trên trời vậy

Diệp Hoan không để ý đến ánh mắt giật mình của mọi người, kiêu căng hất hàm lên, ngón tay ngoắc ngoắc, lên giọng: "Các đội viên, đến đây cúi chào anh đây mau!"

Mọi người: "........."

Diệp Hoan lăn lộn trong quân đội hơn hai tháng, đã quen thuộc với các đồng đội. Ngày thường mọi người vẫn quàng vai bá cổ chơi đùa, thân thiết hơn cả anh em ruột thịt cho nên Diệp Hoan cũng không buồn khách khí với bọn họ, kêu gào muốn bọn họ chạy tới cúi chào hắn

"Cúi chào? Thằng nhóc này uống lộn thuốc rồi à?" Các đội viên ngẩn ra một lúc rồi lập tức cười toe toét

"Lão tử là sĩ quan, nghe rõ chưa! Sĩ quan cũng là quan, các anh không phải nên cúi chào tôi sao?" Diệp Hoan lên giọng giáo huấn

"Quan đúng không? Được, cậu đợi đó. Chúng tôi chạy về mặc quần áo đàng hoàng rồi trở lại tán dóc tiếp với cậu" Các đội viên cười cười nhìn nhau rồi cả đám tản ra nhanh chóng chạy về ký túc xá. Trên bãi tập chỉ còn lại Diệp Hoan đứng lẻ loi một mình, rất có phong thái độc cô cầu bại....

Mấy phút sau, mọi người ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề, lũ lượt đi tới thao trường, mặt mày phấn chấn, quân phục thẳng thớm, quân hàm trên vai lòe lòe tỏa sáng.

Diệp Hoan trợn tròn mắt

Tất cả đồng đội của hắn trên vai ai cũng một gạch hai sao, ba sao. Thậm chí có mấy người còn là hai gạch. Cả bãi tập này, chỉ có mỗi Diệp Hoan trên vai không có ngôi sao nào

Căn cứ vào tri thức ít ỏi đến đáng thương của hắn về cấp bậc trong quân đội, hắn liền hiểu được mấy quân hàm này đại biểu cho cấp bậc gì. Trong đám người này, quân hàm thấp nhất cũng là cấp Úy. Cấp Úy hình như còn cao hơn sĩ quan...

"Tiểu Hoan Tử, mau tới đây hành lễ với các đại ca đi" Các đội viên cười ha hả, vẫy vẫy Diệp Hoan

Mặt Diệp Hoan lúc này đã giống như tuyết mùa đông

"Đúng rồi, cậu không phải muốn so quân hàm sao? Đến đây đến đây, chúng ta cùng so, ai thua thì người đó phải cúi chào" Mọi người cười ầm ĩ.

"Lão tử có huân chương!" Diệp Hoan thẹn quá hóa giận, cố gắng vớt vát chút mặt mũi

Vừa dứt lời, đám đồng đội này tựa như những ảo thuật gia móc túi lấy ra một đống huân chương sáng bóng, có người trong tay có tới bốn, năm cái.

Bộ đội đặc chủng tuyển chọn người vô cùng nghiêm khắc, ai mà không phải là bộ đội tinh nhuệ được lựa chọn từ tất cả các quân doanh. Hơn nữa, bọn họ trải qua vô số nhiệm vụ, đã lập nhiều công lao cho tổ quốc. Diệp Hoan hôm nay đúng là tự làm mình mất mặt rồi.

Khi mọi người còn đang hi hi ha ha, đại đội trưởng Hà Bình cũng xuất hiện. Đang là thời gian nghỉ ngơi nên Hà Bình cũng không so đo bộ dáng ngả ngớn của mọi người

"Các cậu tụ tập ở đây làm gì vậy?" Hà Bình vừa mở miệng hỏi, đám đội viên liền tách ra nhường đường cho hắn

Đợi đến khi hiểu rõ sự tình, Hà Bình gật đầu, vội vàng bỏ lại một câu " Cậu chờ đó!" rồi đi về phòng làm việc

Mấy phút sau, Hà Bình trở lại bãi tập, trên người cũng diện một bộ quân phục phẳng phiu, trên vai lấp lánh hai gạch ba sao khiến Diệp Hoan nhìn mà hoa mắt

"Cậu đã hành lễ với mọi người rồi, bỏ qua tôi thì không phải phép, đến đây, cúi chào tôi một cái nào"

Hà Bình chậm rãi nói, mặt mũi rất nghiêm túc

Diệp Hoan: "........"

Được lắm! Cả đám này từ trẻ đến già đều chơi xỏ mình!

Diệp Hoan tức giận giật quân hàm trên vai xuống, xoay người giận dỗi đi về ký túc xá, vừa đi vừa lầm bầm chửi rủa: "Một đám người giả dối ham hư vinh, thi nhau nhục nhã lão tử để tẩy rửa tâm hồn đen tối của các người.."

Hà Bình nhìn bóng lưng tức giận của Diệp Hoan, khẽ nở nụ cười

Hà Bình không phản đối loại ganh đua cạnh tranh này, nó sẽ kích phát ý chiến đấu và trí tiến thủ của các đội viên. Quân hàm và huân chương là vinh quang chỉ thuộc về một quân nhân. Bất cứ khi nào lấy ra cũng có thể làm người ta kiêu ngạo. Vinh quang này cũng đáng giá để người ta ganh đua

Quân nhân không giàu có cũng không có quyền lực. Không thể vung tiền như rác giống đám thương nhân, không tay nắm quyền định đoạt quốc gia thiên hạ như các quan chức chính phủ. Điều duy nhất bọn họ có thể tự hào chính là mỗi một quân hàm, một huân chương đều chứng minh rằng họ đã đổ bao nhiêu mồ hôi, chảy bao nhiêu máu, hy sinh bao nhiêu tuổi đời vì đất nước, vì nhân dân.

Ganh đua như vậy là một sự ganh đua vĩ đại

....

Trở về phòng, Diệp Hoan lập tức gọi điện cho chú năm Thẩm Đốc Trí

"Chú năm, chú có phải chú ruột của cháu không?"

"Có chuyện gì nói thẳng đi, ta đang bận lắm" Giọng điệu Thẩm Đốc Trí rất không kiên nhẫn

"Được, cho cháu quân hàm thượng tá đi, đừng lôi cái sĩ quan gì đó ra lừa gạt cháu"

"Hà Bình rèn luyện cháu đến váng đầu rồi à? Cháu dựa vào cái gì mà đòi quân hàm thượng tá?"

"Cháu đổi lại cách nói khác, như thế nào mới có thể lên cấp vậy?"

"Rất đơn giản, lập thêm nhiều công lao cho quốc gia, cho dân tộc. Nếu cháu có bản lĩnh lập công, ta đây rất sẵn lòng trao quân hàm và huân chương cho cháu"

"Nhét tiền hối lộ chú được không?"

"Cút!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.