Cụ già hơn tám mươi tuổi, trong tay ôm lấy một con cá chết, đau thương như thể vừa chết mất đứa cháu trai, mà thằng cháu trai thật Diệp Hoan đang đứng nhìn cảnh này thì cảm thấy cực kì quái dị. Ai mà tưởng tượng được một vị đại tướng quân đã từng sát tử trên chiến trường đến nửa đời người, bây giờ bày ra dáng vẻ xuân tàn thu héo còn hơn cả Lâm Đại Ngọc nữa.
“Ông nội à, xin hãy nén bi thương, sau này cháu cam đoan không phá hoại cá của ông nữa được không? Nếu ông thật đau lòng như vậy, để hôm khác cháu chuẩn bị cho ông mấy nghìn con cá nhỏ, nào là cá trích, cá chép, rùa, .v..v.. Ông muốn ăn cá gì thì nuôi cá đó...” Diệp Hoan cười bồi nói.
Thẩm Sùng Võ đang từ bi thương lập tức biến thành phẫn nộ, giậm chân nói: “Anh còn muốn ăn cá của lão tử! Để lão tử dứt khoát ném anh vào hồ nước làm con rùa con để nuôi là được! Ta... ta...”
Thẩm Sùng Võ vừa nói, ánh mắt lại nhìn khắp mọi nơi qua lại như con thoi, rõ ràng là ông đang muốn tìm xung quanh một vũ khí cầm tiện tay...
Diệp Hoan vội vàng ôm cổ ông dỗ dành: “Ông bớt giận, đừng xúc động mà, hơn nữa ông mắng cũng phải xem là đối tượng nào chứ, ông nói cháu mình là con rùa, vậy ông thì làm sao bây giờ? Phải không?”
Thẩm lão gia tử tức giận đến thiếu chút nữa đứt hơi, kịch liệt ho khan vài tiếng rồi chợt quát lên: “Phản rồi! Mau mang roi đến! Lão tử muốn đập chết cái con r... khụ, cái thằng nhỏ mắc dịch này!”
Cảnh vệ đứng cạnh thấy hai ông cháu ầm ĩ, hiển nhiên không coi lời nói của lão thủ trưởng là thật, trái lại còn buồn cười nhìn bọn họ. Lão thủ trưởng xưa nay nghiêm túc cứng nhắc, cũng chỉ có trước mặt đứa cháu này mới có vẻ mặt vui cười, giận dữ. Mọi người cũng biết cho dù Diệp Hoan thường khiến lão thủ trưởng tức giận đến phẫn nộ nhưng trong lòng lão thủ trưởng thích nhất vẫn là đứa cháu này.
Vài ngày trước lúc Diệp Hoan vẫn còn ở Châu Âu, ông cụ thường xuyên mất ngủ, ngoài miệng tuy không nói gì nhưng trong lòng lại cực kỳ lo lắng, ngay cả trên tủ đầu giường cũng không biết từ đâu kiếm ra một bức ảnh của Diệp Hoan, đặt cùng chỗ với rất nhiều huân chương quân công cả đời ông, đủ thấy trọng lượng của Diệp Hoan trong lòng lão thủ trưởng.
Đương nhiên, cái gọi là trước khác nay khác, tính tình ông cụ là như vậy, lúc yêu quý cháu trai chỉ tiếc không thể nâng niu hắn trong lòng bàn tay nhưng vào thời điểm thằng cháu khiến ông tức giận thì lại hận không thể treo cái ảnh đen trắng của hắn lên tường.
Diệp Hoan vội vàng kéo Nam Kiều Mộc đang ngẩn người bên cạnh qua làm bia đỡ đạn: “Ông à, có khách đến, khách quý! Trước tiên ông đừng có vội nóng giận, nhìn qua một chút đã nào...”
Biểu cảm giận dữ của ông cụ hơi dừng lại một chút, nhìn Nam Kiều Mộc từ trên xuống dưới, nói: “Con bé là Nam Kiều Mộc à?”
Nam Kiều Mộc bình tĩnh lại, vội khom người chào Thẩm lão gia: “Xin chào lão tướng quân, quấy rầy sự an tĩnh của người, con thật có lỗi quá.”
Ông cụ híp mắt cẩn thận nhìn Nam Kiều Mộc một phen, lúc này mới đĩnh đạc vung tay lên: “Trong nhà rồi còn gọi lão tướng quân cái gì, xa lạ quá! Cũng gọi ông nội giống Diệp Hoan thôi.”
Diệp Hoan nghe vậy mừng quá, ông nội nói ra những lời này cho thấy ông đã tiếp nhận cháu dâu Nam Kiều Mộc này rồi, bây giờ coi như đã xác định rồi, sau này bất luận kẻ nào của Thẩm gia cũng đừng hòng lải nhải gì nữa.
Nam Kiều Mộc không ngốc, sắc mặt vui mừng, nhanh miệng sửa lại cách xưng hô: “... Ông nội.”
Ông cụ cười ha ha, gật đầu coi như chấp nhận, cười nói: “Trán rộng, mũi thẳng, lông mày thanh mà không tán, ánh mắt ngay thẳng đàng hoàng, ừ, không tệ, không tệ, là một người phụ nữ trọng tình trọng nghĩa, có tướng trị gia vượng phu.”
Nam Kiều Mộc bị Thẩm Sùng Võ bình luận một lượt xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, cúi đầu thấp đến mức chỉ muốn tìm kẽ nứt mà chui vào.
Diệp Hoan vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Ông nội còn có thể làm thầy tướng nữa à? Đúng nha, trông rất giống mấy tên thầy bói mặc đạo bào ung dung cưỡi lừa, rất cao thâm nha.”
Ông cụ cả giận nói: “Hồ đồ! Xem lão tử như mấy kẻ bịp bợm giang hồ kia hả? Thẩm gia chúng ta dù sao cũng là thế gia thi thư trăm năm, tứ thư ngũ kinh không gì không biết. Nếu không phải năm đó vấp phải chiến loạn, khoa cử bị hủy thì học thức của lão tử muốn thi đỗ một chức tiến sĩ hạng nhất còn không vấn đề gì, thuật xem tướng có đáng là gì.”
Không biết nhớ tới cái gì, ông dữ tợn trừng mắt lườm Diệp Hoan một cái, nói: “Không giống kẻ nào đó hồ đồ không học vấn không nghề nghiệp, gặp chuyện liền bất chấp mọi thứ chạy đến Châu Âu, trước đó không chịu suy tính, vào thời điểm nguy cấp không giết thì chạy, điển hình cho hạng người hữu dũng vô mưu, mãng phu!”
Diệp Hoan chớp chớp mắt, quay đầu vẻ mặt mờ mịt hỏi Nam Kiều Mộc: “Ông nói ai thế?”
Ông: “…….”
Nam Kiều Mộc mím môi cười, cúi đầu không nói.
Ông cụ thở dài: “Đáng ra ta phải đưa anh vào trường học đọc nhiều sách vở mới đúng, Thẩm gia từ đời tổ tiên đến thế hệ anh bây giờ, ai mà không đầy bụng kinh luân, tài hoa tuấn kiệt? Làm sao lại sinh ra anh cái thằng dũng mãnh đệ nhất như Trương Phi thế này.”
Diệp Hoan hoảng sợ lùi lại một bước, âm thanh cũng trở nên run rẩy: “Ông ơi ông đừng có hại cháu chứ, cháu không có nửa điểm hứng thú với đọc sách, ông mà đưa cháu đến trường học, cháu chết cho ông xem!”
“Anh... cái thằng mắc dịch này!” Cụ già lại kích động đến muốn rút súng.
“Hơn nữa, cháu không đọc sách gì nhưng vẫn bình an sống đến tận bây giờ đó sao? Đọc sách có gì tốt? Hiện tại sinh viên đi đầy đường, thạc sĩ tiến sĩ cứ đến cuối tuần liền dẹp hết tri thức, chui vào chợ buôn buôn bán bán. Không thấy bọn họ có tiền đồ gì mấy, còn chưa bằng ra ngoài làm ăn mày.”
“Vậy anh đi ăn mày đi!” Ông cụ giận tím mặt.
Diệp Hoan bỗng dừng lại, giọng nói hơi trầm lắng: “Cái này... Ông à, ông cần phải chuẩn bị trước tâm lý, nếu cháu mở hàng làm ăn mày, vậy trên tờ giấy trải trước mặt sẽ phải ghi vài dòng hoàn cảnh, ít nhất cũng phải viết một câu 'Cả nhà chết hết, bán mình chôn cất ông'...”
Rất khó hình dung được có một cụ ông trên tám mươi tuổi rồi mà nắm đấm vẫn còn sức lực đến mức này, lão tướng quân năm đó không hổ là thượng tướng đứng đầu trăm vạn quân sĩ.
Sau khi đánh một bộ tổ hợp quyền, lão tướng quân có phần thở dốc, trừng mắt nhìn Diệp Hoan nói: “Còn dám nói mấy lời bậy bạ nữa không?”
Vẻ mặt Diệp Hoan thống khổ kính cẩn nghe theo: “Không dám”
Sau khi bạo hành xong, Thẩm lão gia khôi phục tâm tình phấn chấn, vung tay lên: “Đi, đều vào nhà, vào nói chuyện với lão bất tử ta nào.”
Dứt lời ông cụ đi nhanh vào nhà, Nam Kiều Mộc nhanh chóng nhu thuận đỡ vịn bên cạnh ông, Diệp Hoan xấu hổ nhăn mày nhíu mắt đi theo sau.
Phòng thật đơn sơ, bộ bàn ghế giản dị mộc mạc, trên tường treo mấy tấm tranh chữ cùng tên các lãnh đạo lúc ghi thọ từ chúc thọ ông, có lẽ nổi bật nhất trong cả căn phòng là một cái bàn và giá chất đầy những sách.
Càng đơn sơ, Nam Kiều Mộc càng sửng sốt, chỉ trong thời gian rất ngắn, cô đã vô cùng kính trọng ông cụ già này.
“Ngồi đi, tuỳ ý tìm một chỗ mà ngồi...”
Lão gia tử khoát tay gọi Nam Kiều Mộc: “... Chỗ này đơn sơ, Nam Kiều Mộc đừng để ý nhé.”
Nam Kiều Mộc lắc đầu, cười nói: “Thời xưa có đôi câu đối: : ‘Nhất đẳng nhập trung thần hiếu tử, lưỡng kiện sự độc thư canh điền’ (Làm người đầu tiên phải là tôi trung con thảo, thứ hai là đọc sách cày ruộng ông nội đã làm được rồi. Cả đời chinh chiến, vì quốc gia lập nên nhiều chiến công hiển hách, vào lúc dương danh thiên hạ lại dũng cảm rút lui khỏi dòng nước xiết, tuổi già lại yên vui trong núi rừng yên tĩnh, vừa làm ruộng vừa đọc sách, sinh hoạt đơn sơ nhưng không thiếu thú điền viên tao nhã, phẩm tính của ông nội khiến người ta khâm phục, càng thêm khâm phục người hiện giờ khoan thai khoáng đạt.”
Hai mắt Thẩm lão gia bừng sáng, dường như gặp được tri âm, cao hứng cười ha ha, tiếng cười rung động khắp căn phòng.
“Tốt, tốt! Khó trách Diệp Hoan vì cháu mà tình nguyện phạm phải những lỗi lầm to lớn, không tiếc vì cháu đoạn tuyệt với chú ruột, lại càng không tiếc vì cháu mạo hiểm thân mình. Ánh mắt của Diệp Hoan không tệ. Lão già ta nếu là lúc tuổi còn trẻ có thể gặp được một người con gái cực kì thông minh hiểu biết như cháu thì điên cuồng một chút cũng có làm sao?”
Khí phách trong lời nói của ông mang vài phần phong phạm khí khái bễ nghễ quần hùng năm xưa.
Thẩm Sùng Võ thở dài thật dài, buồn rầu nói: “Chuyện của cháu và Diệp Hoan, chú Ba cháu sai rồi. Đáng ra không nên làm như vậy! Lúc trước cũng là ta già nên hồ đồ rồi, chỉ một lòng nghĩ đến gia nghiệp thịnh vượng không suy cho nên lúc anh Ba nói với ta ý định tạo lập quan hệ thông gia, ta cũng không phản đối, đi lầm một bước thiếu chút nữa thành mối hận suốt đời. Thật may là cháu không từ bỏ, Diệp Hoan cũng không từ bỏ, bây giờ ông già này thật sự cảm thấy hổ thẹn, mà còn không có cách nào đền bù cho Nam Kiều Mộc cháu được...”
Nam Kiều Mộc lắc đầu liên tục.
Thẩm Sùng Võ nhẹ nhàng cười nói: “Mà thôi, xem như cho các cháu thêm một phần khó khăn trắc trở đi, chuyện tình yêu nam nữ cũng nên trải qua một vài trắc trở thì các cháu mới biết tình yêu trân quý nhường nào. Cuộc sống sau này mới có thể càng thêm quý trọng lẫn nhau, trải qua khó khăn này, tin tưởng về sau không ai có thể chia rẽ hai đứa được.”
Diệp Hoan và Nam Kiều Mộc nhìn nhau cười, tình ý trong mắt càng sâu nặng.
Lão gia tử nói xong liền đứng dậy đi vào buồng trong, lấy ra một chiếc nhẫn vàng. Nhẫn khá lớn, bề mặt khắc một con hổ trông rất sống động, màu vàng hơi ảm đạm, có vẻ cũ lắm rồi.
Thẩm lão gia đưa nhẫn cho Nam Kiều Mộc: “Cầm lấy, cất kỹ, chiếc nhẫn này là tổ truyền của Thẩm gia, chỉ truyền cho con dâu không truyền cho con trai. Năm đó mẹ của ta đã từng đeo, về sau truyền cho chị dâu cả của ta, sau này đến tay Chu Dung mẹ Diệp Hoan. Hồi ấy có vài chuyện không vui khiến cho Chu Dung và Thẩm gia trở nên xa lạ, chiếc nhẫn lại quay về tay ta, những năm này vẫn luôn để không, ta nghĩ bây giờ nó lại tìm được chủ mới rồi.”
Diệp Hoan ngạc nhiên nói: “Ông à, chỉ truyền con dâu không truyền cho con trai thì cháu cũng hiểu được, nhưng mà... không phải Thẩm Duệ đã sớm kết hôn rồi sao? Sao ông không đưa cho vợ của anh ấy?”
Lão gia tử lườm hắn: “Nhẫn này là tín vật đại biểu cho Thẩm gia, chỉ truyền cho đích tôn, Thẩm Duệ là do thằng Hai sinh ra, vợ nó sao có tư cách đeo cái này?”
Nhắc tới Thẩm Duệ, lông mày Thẩm lão gia không tự chủ được hơi nhíu lại, nói: “Thẩm Duệ đi Bắc Phi còn chưa trở về, nói là trông nom công trình xây dựng mỏ Uranium, chuyến này cũng phải hai tháng rồi nhỉ?”
Diệp Hoan cười cười, trong đầu bỗng nhiên dần hiện lên khuôn mặt nho nhã lịch sự của Thẩm Duệ, không khỏi cảm thấy không thoải mái.
Từ vụ ám sát hồi mới nhận lại Chu Dung tại Ninh Hải, rồi đến khi Diệp Hoan phát bệnh sang chấn tâm lý do chiến tranh ở Bắc Kinh, vụ tông xe đầu đường, còn có vụ ám sát trên phố Prague... Từng chuyện từng chuyện đều hiện lên trong đầu, lòng Diệp Hoan càng sinh ra hoài nghi, liệu có phải tất cả chuyện này đều có liên quan đến Thẩm Duệ? Nếu liên quan đến y, vậy vì sao y nhất định muốn đẩy hắn vào chỗ chết? Diệp Hoan hoàn toàn không nghĩ đến việc tranh đoạt bất kỳ vật gì của Thẩm gia với y, đến cùng là vì sao y lại làm thế?
Trong khi suy nghĩ, nét mặt Diệp Hoan hoảng hốt, con mắt đục ngầu của Thẩm lão gia bỗng nhiên lóe lên ánh sáng mạnh mẽ như điện, ánh mắt lóe lên rồi biến mất.
“Diệp Hoan, nghĩ gì thế?” Thẩm Sùng Võ trầm giọng hỏi.
Diệp Hoan hoàn hồn, nhanh chóng lắc đầu cười nói: “Không có gì, cháu đang nghĩ tìm được Kiều Mộc rồi, tiền cũng kiếm được không ít, có nên dứt khoát đưa Kiều Mộc cáo lão hồi hương, quay về Ninh Hải không đây...”
Thẩm Sùng Võ hừ hừ: “Cáo lão hồi hương? Anh mới 20 tuổi đầu, anh định cáo lão với ai? Chẳng lẽ đời này anh định dùng chút tiền này sống qua ngày với vợ con sao? Bảo anh không có tiền đồ, anh còn không thừa nhận!”
Diệp Hoan giơ tay nói: “Ai bảo cháu không có tiền đồ? Cháu cũng muốn thống nhất địa cầu mà, nhưng cháu nghĩ nhân dân thế giới chắc không đồng ý đâu...”
Thẩm lão gia tức giận đến buồn cười: “Cái thằng mắc dịch này còn muốn thống nhất địa cầu nữa hả? địa cầu không thể để cho anh phá hoại được, lão tử là người đầu tiên không đồng ý!”
Diệp Hoan nói: “Vậy nên là cháu mới giảm yêu cầu xuống, trở về Ninh Hải làm một phú ông, cho thuê vài căn nhà, mỗi tháng thu ít tiền thuê nhà, công việc vui vẻ không lo thuế má phá sản.”
Danh phận của Nam Kiều Mộc đã được xác định, ông nội rất hài lòng về cô, điều này cũng xóa bỏ một tâm bệnh của hai người, nhìn sắc mặt Thẩm lão gia tuy cao hứng nhưng ngày càng có vẻ mệt mỏi, Diệp Hoan và Nam Kiều Mộc đứng dậy chào về.
Đi tới cửa, Thẩm lão gia bỗng gọi hắn lại.
“Diệp Hoan, Thẩm Duệ là anh họ của cháu...”
Diệp Hoan dường như hiểu được, cười nhẹ: “Cháu lúc nào cũng coi anh ấy là anh em ruột của mình.”
Thẩm lão gia ấp úng, muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng: “Chỉ mong... Nó cũng coi cháu là anh em ruột.”
Diệp Hoan chớp chớp mắt: “Ông à, ông định nói gì thế?”
Thẩm lão gia cứng người, bình tĩnh nói: “Ta... Không nói gì.”
Ra khỏi cửa Thẩm gia, hai người ngồi xe quay về thành phố, Nam Kiều Mộc hiếu kỳ hỏi: “Thẩm Duệ là ai? Vì sao lúc anh và ông nội nhắc đến anh ta, nét mặt đều kì lạ như vậy?”
Diệp Hoan nói: “Thẩm Duệ là anh họ của anh, bây giờ đang ở Bắc Phi...”
Dõi mắt nhìn theo phong cảnh lùi lại hai bên cửa xe, vẻ mặt Diệp Hoan phức tạp: “... Không biết lúc này hắn ta đang nhìn cái gì, suy nghĩ gì? Anh thật sự rất tò mò đấy.”
Lá cây theo gió chập chờn bên cửa sổ xe, vang lên âm thanh sào sạt, một màu thật u ám, dường như mưa gió sắp nổi lên rồi.
Trong xe, hai người đều im lặng, điện thoại Diệp Hoan chợt vang lên.
Giọng Hầu Tử hơi suy sụp: “Anh Hoan, Trương Tam vào bệnh viện”
Diệp Hoan nheo mắt: “Nó làm sao vậy?”
“Nó... Rửa ruột”
“Rửa ruột? Xảy ra chuyện gì ?”
Hầu Tử thở ngắn than dài: “Không thể tin được, nó thế mà làm ra một chuyện rất ngu”
Diệp Hoan hơi ngạc nhiên, xúc động muốn khóc: “Nó lại làm gì nữa?”
“Chúng ta đi Châu Âu hơn một tháng đúng không? Trưa nay lúc em với nó về đến nhà, nó bảo buổi trưa ăn cơm chưa no, lại không muốn ra ngoài ăn nên mở tủ lạnh ra, tìm thấy một con gà quay. Con gà này mua từ trước khi đi Châu Âu, em đã bảo nó là không ăn được nữa, định bỏ, nhưng thằng Trương Tam này lại tiếc không nỡ vứt đi...”
“Thế nên nó ăn hết?” Diệp Hoan rất muốn, rất muốn đập cho thằng đần này một trận.
Hầu Tử thở dài: “Thật ra thằng nhóc này cũng chưa đến mức ngu si quá, kì thực nó cũng không dám ăn nên mới gọi con chó nhà hàng xóm nuôi lầu dưới lên, xé một cái đùi gà cho nó. Con chó kia ăn như điên, đợi nửa tiếng, Trương Tam thấy con chó kia khỏe re chẳng xảy ra chuyện gì nên cực kỳ vui vẻ hạnh phúc ăn hết phần còn lại của con gà quay...”
“Sau đó thì sao?”
Hầu Tử rên rỉ một tiếng: “Gần một tiếng sau, bọn em nghe thấy hàng xóm nhà dưới lăn lê gào khóc y như cha chết, em xuống nghe ngóng, con chó nhà ông ta lăn ra chết rồi...”
Diệp Hoan: “...”
“Bây giờ Trương Tam đang rửa ruột trong bệnh viện, chủ con chó thì đứng ngăn ở cửa phòng rửa ruột, đợi Trương Tam rửa ruột xong sẽ chông sống hắn, tuẫn táng theo con chó nhà lão….”
... Cúp điện thoại, gương mặt Diệp Hoan co rút một hồi.
Nam Kiều Mộc hỏi: “Làm sao vậy?”
Diệp Hoan cắn răng nói: “Có muốn nhìn thấy cái thằng đần trăm năm khó gặp trông như nào không? Đi, anh dẫn em đến viện xem.”